Anh Chỉ Thích Hình Tượng Của Em!

Chương 18

Chu Tự Hành bật đèn lên thì thấy được Hạ Tập Thanh đang dựa vào tường, thái dương anh tuôn đầy những giọt mồ hôi li ti, sắc môi tái nhợt, đầu rũ xuống, lồng ngực phập phồng.

Không biết tại sao, Chu Tự Hành bỗng liên tưởng khoảnh khắc này với đóa hồng trên tờ giấy kia.

Trong đầu xuất hiện câu Hạ Tập Thanh đã từng nói với cậu.

[Tôi sợ bóng tối.]

[Nếu sau này gặp phải phòng tối, không muốn bị kéo chân thì hãy vứt tôi lại phía sau.]

Anh ta nói sự thật…

Anh ta thật sự sợ bóng tối.

Từ lúc quen biết tới nay, hình tượng của Hạ Tập Thanh trong lòng Chu Tự Hành đều là cường đại, giảo hoạt quá mức, tự tin quá đáng, thông minh quá thể. Loại người này mang đến cảm giác như không có thứ gì uy hiếp nổi, nhưng hiện tại, yếu điểm của anh lại bại lộ trước cậu.

Chu Tự Hành không nói lên lời đây là cảm xúc gì, giống như bắt được đặc quyền, lại giống như nảy sinh ý muốn bảo hộ.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị Chu Tự Hành bóp chết từ trong trứng nước, cậu không thể tin nổi sao mình lại đặt Hạ Tập Thanh và từ “bảo hộ” cạnh nhau.

Chắc chắn là bị cái chương trình biến thái này bức điên rồi.

Hạ Tập Thanh vẫn không nhúc nhích, người dựa lên tường, tựa như đang chờ khôi phục trạng thái bình thường.

Vai ác thông minh, giảo hoạt nhất đã bị loại trừ. Thế mà tại sao tâm tình cậu lại phức tạp thế này?

Cũng không thể tính là ngoài dự liệu, bởi Hạ Tập Thanh thật sự quá thông minh, người bộc lộ ra sự bén nhọn luôn dễ dàng bị loại trừ. Nhưng Chu Tự Hành không nghĩ ra, anh vì sao không che giấu bản thân?

Cậu sao biết được, Hạ Tập Thanh chẳng những không giả ngu, mà nửa giờ cuối khi thời gian đếm ngược bắt đầu, Hạ Tập Thanh gần như dùng toàn lực hướng sự chú ý của Thương Tư Duệ về phía mình. Mục đích chính là quấy rối kế hoạch ban đầu của hắn, giúp Chu Tự Hành an toàn thoát thân.

Dù sao trong lòng anh, chỉ cần tên sát nhân không thắng thì anh làm vật hi sinh cũng không tính là thua.

Hạ Tập Thanh chống một tay lên tường, thân thể chậm rãi thẳng lên, xoay người muốn ra cửa.

“Này…”

Hạ Tập Thanh quay đầu, mắt cũng không nhìn cậu, mệt mỏi buông thõng, ngón trỏ thon dài đặt lên môi, không nói gì, tóc anh hơi rối loạn, rũ tới chóp mũi, che mất nốt ruồi xinh đẹp.

Anh đã mất đi quyền lên tiếng.

Chu Tự Hành cũng không nói nữa, đi theo anh ra khỏi thư phòng, xuyên qua phòng ngủ kia tới phòng khách.

Sầm Sầm, Nguyễn Hiểu và Thương Tư Duệ đều đang đứng ở phòng khách. Biểu cảm trên mặt Nguyễn Hiểu rất nghiêm túc, tựa như đã đoán trước được kết quả này. Còn mặt Sầm Sầm càng khó coi hơn, ánh mắt cô đính chặt lên hai người, nhìn Hạ Tập Thanh, rồi lại nhìn Chu Tự Hành phía sau.

Hạ Tập Thanh có cảm giác toàn thân thoát lực, anh không hy vọng bị người khác nhìn thấy một mặt yếu đuối của mình, nếu đối phương là Chu Tự Hành thì lại càng không muốn.

Khóe miệng anh khẽ câu lên theo thói quen, một nụ cười căn bản không nên thuộc về người vừa thất bại, nhìn thẳng về phía Thương Tư Duệ đã “giết chết” mình. Biểu hiện của đối phương quả thực vượt qua trình độ của 1 idol đơn thuần, người ngây ra, nhưng lại nhanh chóng khôi phục vẻ trấn định, làm bộ ngạc nhiên, “Tập Thanh, anh…”

Lợi hại thật. Hạ Tập Thanh tự nhận mình xui xẻo, cho đến giờ anh vẫn có “bệnh thông minh”, chỉ hứng thú hoặc phòng bị với người thông minh, loại ngốc ngốc trong mắt anh chẳng khác gì thú cưng.

Tật xấu là cái nôi của thất bại.

Nhưng Hạ Tập Thanh không cảm thấy mình đã thua, chỉ cần Chu Tự Hành có thể thoát ra thành công, thì anh cũng không tính là thất bại.

Hạ Tập Thanh không đáp lại Thương Tư Duệ, anh chậm rãi giơ tay lên, ngón trỏ và ngón cái làm thành cái khóa kéo, nhẹ nhàng kéo từ khóe miệng bên này sang bên kia. Sau đó thản nhiên, tiêu sái tham dự vào cục diện bày ra tại phòng khách, ngoan ngoãn chắp tay sau lưng, đứng vào vòng tròn nhỏ.

Chu Tự Hành không muốn nhìn anh.

Đôi mắt cậu đầu tiên là phóng tới phía bàn ăn xa nhất, sau lại nhìn sô pha, rồi nhìn thảm, cuối cùng mới để tầm mắt rơi xuống người anh.

Giống như lướt một vòng nhìn mọi thứ, chứ không phải chủ đích muốn nhìn Hạ Tập Thanh.

Hạ Tập Thanh cũng nhìn về phía Chu Tự Hành, thậm chí còn nghiêng nghiêng đầu, cười với cậu, hàm răng trắng sáng, thật lóa mắt.

Lập tức, Chu Tự Hành như bị một cây kim đâm trúng, hướng tầm mắt về phía khác, nhưng kỳ quái là, trong đầu lại hiện lên nụ cười kia.

Khoảnh khắc anh nghiêng đầu, tóc dài từ bên sườn mặt rơi xuống, quét lên nốt ruồi trên chop mũi.

Cái tên này cười gì không biết nữa, rõ ràng vừa bị loại trừ, thật không thể hiểu nổi.

“Người chơi Hạ Tập Thanh bị loại trừ, ba hai một.”

Vòng tròn loại trừ trên sàn nhà đột nhiên mở ra, chân mất đi điểm chống đỡ, Hạ Tập Thanh rơi xuống dưới, sàn nhà lần nữa khép lại, Hạ Tập Thanh bị sát nhân giết chết cứ như vậy biến mất trước mặt mọi người.

Chu Tự Hành nhìn chằm chằm vòng tròn kia, trong lòng có cảm giác không thoải mái khó hiểu. Lúc này Sầm Sầm bỗng nhiên mở miệng, “Chẳng lẽ điều Hạ Tập Thanh nói là thật? Tự hành, cậu là sát nhân?”

Nguyễn Hiểu vốn muốn nói giúp Chu Tự Hành, bỗng nhớ tới lời dặn dò trước đó của Hạ Tập Thanh, nuốt lại lời định nói.

Chu Tự Hành xoay người, hai tay đút túi, trấn định mà mở miệng, “Nếu tôi là sát nhân, đích xác sẽ giết anh ta đầu tiên.” Cậu kéo khóe miệng, “Anh ta quá thông minh, cho nên tôi còn cảm thấy rất đáng tiếc.”

“Đáng tiếc?” Sầm Sầm khẽ nhíu mày, “Đáng tiếc cậu ấy bị “giết”?”

“Đáng tiếc tôi không phải là sát nhân, không thể tự tay “giết” anh ta.” Chu Tự Hành dùng ngữ khí bình đạm nói lời đáng sợ, sau đó đi tới chỗ bàn ăn, kéo một chiếc ghế dựa ra, ngồi lên, “Còn chưa tới một phút nữa, mọi người mau bỏ phiếu đi.”

Sầm Sầm cũng đi theo tới, ngồi xuống, “Cậu chứng mình tại sao không phải là cậu đi?”

Chu Tự Hành lấy tay chống cằm, giương mắt nhìn cô, “Nếu là tôi, từ đầu đã không giúp Hạ Tập Thanh cởi bỏ còng tay.”

Sầm Sầm còn muốn tiếp tục truy vấn, thông báo của tổ tiết mục lần nữa vang lên.

“Thời gian đếm người kết thúc, vòng bỏ phiếu đầu tiên chính thức bắt đầu. Mời các vị nhập tên người mình nghi ngờ vào di động.”

Dù Chu Tự Hành giải thích như vậy, nhưng Sầm Sầm chính mắt nhìn thấy Hạ Tập Thanh bị “giết chết” khi cùng Chu Tự Hành đi ra từ căn phòng kia. Trong lòng cô đã sớm nhận định Chu Tự Hành là sát nhân, “Mặc kệ cậu có thừa nhận hay không, vòng bỏ phiếu này chấm dứt chúng ta liền biết chân tướng.”

“Không đâu.” Chu Tự Hành hiếm khi cười rộ lên, “Nếu mọi người xử quyết tôi, thì cũng sẽ không thể biết sát nhân là ai. Chỉ khi trò chơi kết thúc, thời điểm thua sạch sẽ thì mọi người mới biết được chân tướng,”

Sầm Sầm bị cậu nói như vậy, á khẩu không đáp lại được. Thương Tư Duệ và Nguyễn Hiểu cũng ngồi xuống, Sầm Sầm nháy mắt với Nguyễn Hiểu, còn Nguyễn Hiểu chỉ xoa xoa cằm, như cũ, không nói một lời.

Tuy bên ngoài Chu Tự Hành thể hiện dáng vẻ trấn định, nhưng trong lòng lại thấp thỏm. Lần này Sầm Sầm chắc chắn sẽ bỏ phiếu cậu. Nếu đúng như Hạ Tập Thanh nói, Thương Tư Duệ là sát nhân, vậy thì hắn cũng sẽ nhắm vào cậu. Nguyễn Hiểu…

Cậu và Nguyễn Hiểu gần như không giao lưu gì với nhau, lại nhìn bộ dáng vừa rồi, có vẻ Nguyễn Hiểu đã kết đồng minh với Sầm Sầm.

Nói không khẩn trương là giả, hiện tại lòng bàn tay Chu Tự Hành đã bắt đầu không theo khống chế mà đổ mồ hôi.

“Người chơi thông qua di động, gửi đi người các bạn cảm thấy là sát nhân. Cơ hội chỉ có một lần, hãy cân nhắc thật kĩ trước khi gửi. Mười giây đếm ngược…bắt đầu.”

“Mười…chín…”

Kỳ quái.

Tại thời điểm mấu chốt, trong đầu Chu Tự Hành lại hiện ra nụ cười của Hạ Tập Thanh trước khi bị loại trừ, còn cả lời thề chắc chắn anh nói trong bóng tối.

“tám … bảy…”

[Thương Tư Duệ là sát nhân, tin tôi.]

Anh dường như đã đoán được kết cục.

“Sáu…năm…bốn…”

Dù Chu Tự Hành không muốn thừa nhận, nhưng trong trò chơi này, người duy nhất được xưng đồng minh với cậu, chỉ có thể là Hạ Tập Thanh mà thôi. Cho nên giờ phút này, có vì tin lời anh mà bị xử quyết, Chu Tự Hành cũng chấp nhận.

Huống hồ cậu đã sớm nghi ngờ Thương Tư Duệ, chỉ là thiếu chứng cứ mà thôi.

“Ba…hai…”

Chu Tự Hành nhập đáp án trong lòng vào điện thoại, không do dự nhấn gửi đi.

“Một. Hết giờ, đang thống kê kết quả bỏ phiếu của người chơi.”

Bốn người ngồi tại bàn ăn đối mặt nhau, bầu không khí rất vi diệu. Chu Tự Hành dựa lưng lên ghế, nhìn chằm chằm Thương Tư Duệ ngồi đối diện, giống như cái rình của loài báo, còn đối phương lại cúi đầu, tránh né ánh mắt cậu.

Thật ra, phản ứng này cũng không giống người đang chột dạ, nhưng cậu vẫn lựa chọn tin tưởng lời Hạ Tập Thanh nói.

“Hiện tai sẽ công bố kết quả bỏ phiếu. Qua việc bỏ phiếu kín, người bị xử quyết vòng này là…”

Tiếng thông báo dừng lại vài giây, Chu Tự Hành cảm giác tim cậu bắt đầu không theo không chế mà đập kịch liệt.

Nếu cậu bị xử quyết, vậy manh mối có được trong tay phải làm sao bây giờ?

Nếu giao toàn bộ ra, sát nhân nhất định sẽ thắng, mặt kệ là ai trong số ba người kia.

Nghĩ vậy, Chu Tự Hành không khỏi cảm thấy uể oải.

“Không ai cả. Ván này hòa, sẽ không tiến hành xử quyết. Người chơi hãy tiếp tục trò chơi.”

Kết cục như vậy đúng là ngoài dự đoán của tất cả, đặc biệt là Sầm Sầm, cô kinh ngạc nhìn Thương Tư Duệ, lại quay đầu nhìn Nguyễn Hiểu, “Hai người không bỏ phiếu cậu ấy à?”

Nguyễn Hiểu vô tội nhíu nhíu mày, “Tôi có bầu mà.”

Chu Tự Hành đứng ngoài quan sát biểu cảm của mỗi người. Thời điểm Nguyễn Hiểu nói chuyện, ngón tay không ngừng gõ nhẹ mặt bàn, rõ ràng là có vấn đề. Cậu lại chuyển ánh mắt đến Thương Tư Duệ, vẻ mặt hắn không đúng lắm, nhưng có vẻ đối với kết quả này không cảm thấy ngoài ý muốn.

Chu Tự Hành phân tích số phiếu của mọi người. Cậu bỏ cho Thương Tư Duệ, Sầm Sầm nhất định đã bỏ phiếu cậu.

Cuối cùng lại xuất hiện thế hòa, vậy chỉ có thể là Nguyễn Hiểu và Thương Tư Duệ bỏ biếu cho mình hoặc Thương Tư Duệ. Thương Tư Duệ tuyệt đối sẽ không tự bỏ phiếu hắn.

Cho nên, Nguyễn Hiểu bỏ Thương Tư Duệ.

Chu Tự Hành hiểu rõ hướng đi của bốn người, càng tin tưởng Thương Tư Duệ chính là sát nhân. Hạ Tập Thanh chết nhanh như vậy, nhất định do đã phát hiện chứng cớ chứng minh thân phận của hắn.

Hiện tại cậu nắm trong tay toàn bộ manh mối giúp thoát khỏi căn nhà, cũng không cần phải chứng minh thân phận Thương Tư Duệ với mọi người, chỉ cần cậu thoát ra đầu tiên, trò chơi cũng coi như kết thúc.

Nghĩ đến đây, Chu Tự Hành đứng lên.

Sầm Sầm ngẩng đầu nhìn cậu, “Tự Hành, cậu đi đâu vậy?”

“Đương nhiên là đi tìm manh mối để thoát ra rồi.” Chu Tự Hành đẩy ghế trở về chỗ cũ. “Dù sao vòng này không ai bị loại, cứ ngồi đây không bằng đi tìm manh mối.”

Nói xong, Chu Tự Hành xoay người về phía thư phòng, không ngoài sở liệu, Thương Tư Duệ gọi cậu lại, “Tự Hành, tôi đi với anh.”

Chu Tự Hành không ngăn cản, “Ừm.”

Hai người một trước một sau bước vào thư phòng.

Trong thư phòng gần như không có biến hóa gì, Thương Tư Duệ nhẹ nhàng đóng cửa lại, mở miệng dò hỏi, “Tự Hành, vừa nãy anh bỏ phiếu ai vậy?”

Chu Tự Hành giả bộ chăm chỉ nỗ lực tìm manh mối, bình tĩnh hỏi lại, “Thế cậu bỏ cho ai?”

Thương Tư Duệ cười rộ lên, “Aiz gia. Tôi bỏ phiếu trắng.” Vẻ mặt hắn thoải mái, ngồi xuống ghế của chiếc bàn dài, “Cái gì tôi cũng không biết, chẳng bằng không bỏ, miễn cho lạm sát người vô tội.”

Bỏ phiếu trắng? Giải thích như này đúng là thông minh.

Chu Tự Hành nhìn hắn một cái, sau đó chậm rãi gật đầu, “Cậu nói cũng đúng.” Cậu đi tới cạnh Thương Tư Duệ, hắn đang ngồi trên cái ghế cậu bị trói ban nãy, hai bên tay vịn của ghế được làm thủ công tinh xảo.

Chắc do khẩn trương, tay Thương Tư Duệ đặt trên tay vịn có hơi run run, để che dấu, hắn dứt khoát nắm chặt tay vịn, muốn làm cho mình trông bình thường một chút.

Chu Tự Hành quan sát tới đây thì di dời tầm mắt, mở miệng nói, “Giờ Hạ Tập Thanh đã bị loại trừ, tôi muốn tìm một người kết liên minh.” Nói xong tay trái đút vào túi, lấy ra một tờ giấy, đặt lên mặt bàn, “Đây là manh mối quan trọng tôi tìm được, cậu xem đi.” Vừa nói chuyện, tay phải cậu đồng thời đưa vào trong túi khác.

“Manh mối?” thân người Thương Tư Duệ hơi hơi đổ về phía trước.

Lợi dụng việc Thương Tư Duệ đặt toàn bộ lực chú ý lên cái gọi là manh mối quan trọng, Chu Tự Hành bắt được một hai giây chớp nhoáng này, rút tay phải khỏi túi áo, với lấy còng tay trên máy phát nhạc, khóa chặt tay Thương Tư Duệ trên ghế.

Giờ Thương Tư Duệ mới phản ứng lại, manh mối quan trọng trên bàn kia chỉ là một tờ giấy trắng tinh!

Chu Tự Hành nhặt dây thừng dưới đất lên, trói Thương Tư Duệ vào ghế.

“Tự Hành! Anh! Này, sao anh lại trói tôi?” Thương Tư Duệ không ngừng giãy giụa, nhưng Chu Tự Hành không hề có ý dừng lại.

“Có phải anh hiểu nhầm gì không, hay anh chính là sát nhân?”

“Hừ.” Chu Tự Hành nhìn mặt hắn, nhẹ giọng nói, “Đừng diễn nữa, trò chơi kết thúc bây giờ đây.”

Đại công cáo thành, Chu Tự Hành vươn một chân, đá đá chân ghế, làm cả Thương Tư Duệ lẫn ghế đều dịch chuyển.

“Xin lỗi, cậu tạm thời nghỉ ngơi đi.”

Thương Tư Duệ liều mạng giãy giụa, làm cách nào cũng không thể thoát ra, chỉ có thể trơ mắt nhìn Chu Tự Hành rời khỏi phòng, đóng cửa lại.

Hắn căn bản không biết, trước đó, Chu Tự Hành đã tìm đủ manh mối trong căn phòng này. Dẫn hắn qua đây chỉ vì muốn nhốt hắn lại, tránh cho thời điểm phá giải cuối cùng bị hắn dùng thân phận sát nhân chiếm trước, thoát ra khỏi nhà.

Trước đây, Chu Tự Hành thừa dịp Hạ Tập Thanh giữ chân bốn người chơi kia, đã xem tờ tranh anh đưa cho cậu. Căn cứ vào manh mối [Sô pha Đèn pin Thư phòng Tắt đèn], cậu tìm thấy linh kiện một chiếc đèn pin ở sô pha phòng khách, lắp ráp lại hoàn chỉnh. Cậu thử dùng đèn pin chiếu một vòng khắp phòng khách. Cuối cùng, thấy được dòng chữ chỉ xuất hiện khi bị đèn pin chiếu xạ trên hàng mật mã thứ hai ở cửa chính.

Chính là cái mật mã cần nhập ba chữ ở hàng dưới.

[Ai là sát nhân?]

Nhưng đó mới chỉ là một mật mã, hàng mật mã còn lại yêu cầu nhập con số. Chu Tự Hành nghĩ tới hai gợi ý sau của [Sô pha Đèn pin Thư phòng Tắt đèn], vì thế tiến vào thư phòng tắt đèn đi. Trong bóng tối, Chu Tự Hành soi đèn pin kiểm tra, thế mà phát hiện bốn góc phòng, mỗi góc sáng lên một kí hiệu màu đỏ, lần lượt à 2, 3, 7 và “prime”.

Chu Tự Hành xuất thân từ khoa tự nhiên nhanh chóng hiểu được, prime là số nguyên tố, mà 2, 3, 7 cũng đều là số nguyên tố, hơn nữa còn là số có một chữ số. Thỏa mãn cả hai điều kiện này, thì chỉ có duy nhất một số, đó chính là 5.

Chu Tự Hành nhanh chóng rời khỏi thư phòng, đi vào phòng khách. Thương Tư Duệ kêu gào ầm ĩ, đủ để cả phòng khách đều nghe thấy.

“Tư Duệ làm sao vậy?” Sầm Sầm vừa mới chuẩn bị đến thư phòng, đã bị Nguyễn Hiểu ngăn lại, “Chị Sầm Sầm. Chị chờ một lát đã.”

“Chờ? Chờ cái gì?”

Chu Tự Hành đã đi tới cửa chính, cậu dùng tốc độ nhanh nhất nhập bốn số [ 2 3 5 7] vào hàng thứ nhất, tiếp đó nhập đáp án vào hàng thứ 2.

[SON]

Con trai chính là hung thủ.

Bảng nhập biến thành một mảng xanh, chớp nháy ba lần, sau đó, một dòng chữ màu xanh lá xuất hiện.

[Mật mã chính xác. Chúc mừng qua cửa!]

Cạnh một tiếng, cửa chính mở ra.

Chu Tự Hành hướng mắt về phía trước, cậu đã tưởng tượng ra rất nhiều khả năng, sau cánh cửa này, có lẽ sẽ là người của tổ tiết mục, cậu thậm chí còn nghĩ kỹ lời phát biểu lúc thoát ra rồi.

Nhưng cậu thế nào cũng chưa nghĩ đến, mình cả người mồ hôi lạnh từ cánh cửa này thoát ra, người đầu tiên trông thấy lại là Hạ Tập Thanh.

Hạ Tập Thanh mặc áo sơ mi trắng đứng ở trước cửa, tổ tiết mục bố trí ánh sáng từ phía sau anh hắt lại, xuyên qua đường vai anh, mềm nhẹ bao trùm lên ngực trái cậu. Gương mặt ngược sáng của anh trở nên mơ hồ, chỉ để lại khóe môi nhếch lên xinh đẹp, “Thật tốt quá.”

Lời vừa dứt, Hạ Tập Thanh đứng cách không đến nửa thước đột ngột tiến lên ôm lấy cậu. Dùng phương thức ăn mừng chiến thắng của nam giới mà ôm cậu gắt gao.

Chu Tự Hành có chút ngẩn ngơ, để mặc tên giảo hoạt này mượn cơ hội này ôm mình, đã hoàn toàn quên mất phản kháng.

Thật là kỳ quái. Mùi hương tràn đầy tính xâm lược lúc trước dường như dần dần thay đổi hương vị, mùi thuốc lá nhàn nhạt, mùi xạ hương cũng phai mờ đi. Chu Tự Hành cảm thấy toàn thân mệt mỏi như được nhẹ nhàng bao bọc bởi làn hương mộc mạc, ấm áp lại ôn hòa. Mùi hương, độ ấm cơ thể, lòng bàn tay dán lên sống lưng như chiếc bàn ủi, cùng với âm cuối khi nói chuyện luôn thiếu sự chân thành của người này.

“Tôi biết chúng ta sẽ thắng mà.”
Bình Luận (0)
Comment