Anh Chồng Nhỏ Đáng Yêu Của Tôi

Chương 15

Sau khi ba mẹ kết hôn, Trần Dược gần như bị “bỏ rơi” nên sớm đã dành hết tâm sự cho con gái của vợ chồng Tiếu Tiếu và Cố Triết Xuyên, cô bé tên là Cố Tư Yên, tên gọi ở nhà là Đô Đô.

Trần Dược lên cấp hai thì gia đình Trần Kiều chuyển nhà về gần trường cho con tiện việc học, cũng ngay gần nhà Cố Triết Xuyên, thế là lại trở thành hàng xóm của nhau. Mỗi ngày sau khi đi học về, Trần Dược lại đón Đô Đô cùng về.

Hồi Đô Đô mới học lớp ba, sau khi tan học thì bất ngờ cậu bạn lớp trưởng gọi cô bé lại, mặt đỏ bừng bừng còn tay run rẩy đưa cho cô một lá thư. Đô Đô chẳng nghĩ ngợi nhiều, vừa đi vừa bóc thư ra xem, không ngờ Trần Được đột nhiên xuất hiện, sắc mặt lạnh lùng, giơ tay về phía cô bé giọng đầy quyết đoán, “Đưa đây cho anh!”

Đô Đô giật mình, chưa biết phải làm thế nào, khuôn mặt cô bé lộ vẻ hoảng hốt rõ rệt, lúng túng định giấu lá thư vào cặp thì Trần Dược đã nhanh tay giật lấy, sau đó hai mắt nheo lại, lạnh lùng hỏi, “Định giấu anh hả?”

Đô Đô cúi đầu, bẽn lẽn đáp khẽ, “Đâu có ạ.”

Trần Dược thấy bì thư màu hồng thì bắt đầu dọa nạt, “Anh sẽ mách mẹ em là em có bạn trai rồi.”

“Em không có mà…” Đô Đô hoảng hốt định giật lại bức thư trong tay cậu.

“Vậy đó là gì?” Trần Dược huơ huơ lá thư trên tay rồi xẵng giọng hừ một tiếng.

“Em không biết, em không có thật mà! Nãy em mới đang mở ra xem còn gì.” Nói đến đây thì cơn giận của Đô Đô vụt tắt, thay vào đó cô bé cúi mặt như chuẩn bị khóc tới nơi.

“Từ sau cấm em nhận mấy thứ này, nghe không?”

"Vâng.” Đô Đô mím môi, gật đầu, Trần Dược bèn ném lá thư vào thùng rác bên cạnh rồi nắm lấy tay cô bé, “Mình về nhà đi.”

Mắt Đô Đô lúc này vẫn còn ngấn nước nhưng không dám khóc, cô bé nhìn trộm Trần Dược vẻ hơi ấm ức rồi mãi mới lên tiếng, “Anh không mách mẹ em chứ?”

“Không, anh sẽ mách ba em.” Trần Dược nói nghiêm túc.

Đô Đô òa khóc nức nở, đưa tay cầm lấy tay Trần Dược rồi lắc liên hồi, “Em sai rồi, em sai rồi mà, huhu…”

Trần Dược lúc này mới bật cười xoa đầu cô bé, “Em không thích cái cậu tên là Lâm Vũ gì đó thật phải không?”

“Không có, không có mà…”

"Ừm, được! Vậy anh thì sao?”

“Có ạ! Có ạ!” Vì đang bị Trần Dược uy hiếp nên cô bé gật lấy gật để.

Trần Dược vui sướng cong môi lên rồi xoa má Đô Đô, “Ngoan lắm, vậy anh dẫn em đi ăn kem.”

Đô Đô về đến nhà mà vẫn lấm lét như sợ Trần Dược sẽ nói chuyện vừa nãy cho ba mẹ mình biết, cả buổi tối cứ thấp tha thấp thỏm không yên. Lúc Đô Đô về phòng, cậu em trai Yêu Yêu lại từ đâu chạy đến níu áo cô rồi cười hì hì, “Chị, chị có người yêu nhé.”

"Ơ?” Đô Đô ngớ người, mặt cô bé tự dưng đỏ lựng.

“Hôm nay em nhìn thấy chị với anh ấy còn nắm tay nhau.”

"Chị cho em một trận bây giờ.” Đô Đô đuổi em ra ngoài rồi đóng cửa lại, hai má vẫn nóng bừng bừng.

***

Cốc Tử sinh con gái nên vui không để đâu hết, Trần Kiều thì vất vả, ban đêm mỗi lần con tỉnh, thay tã, pha sữa… đều do anh đảm nhiệm hết. Cốc Tử thì vừa ngáp ngủ vừa dặn dò anh, “Việc này anh phải học mà làm chứ, lúc trước em sinh Dược Dược thì anh chẳng phải làm gì hết cả, nhàn rỗi quá còn gì.”

Trần Kiều tất nhiên phải làm, kể cả khi Cốc Tử không nói những lời “giao hẹn” ấy. Từ lúc thấy Cốc Tử sinh con đau đớn vật vã tới mức nào, anh đã không ngừng tự nhắc mình, Cốc Tử đã phải chịu đau đớn như vậy lúc sinh con đẻ cái rồi, giờ anh càng phải đối xử với cô tốt hơn ngàn lần.

Cốc Tử tuy đã có con gái nhưng vẫn rất yêu quý Đô Đô nhà cô bạn thân Tiếu Tiếu, con bé quả thực cũng đáng yêu vô cùng. Một hôm, Dược Dược rủ Đô Đô về nhà mình chơi, Đô Đô hỏi Dược Dược vì sao thì Dược Dược chỉ cười hì hì lém lỉnh, mãi sau mới nói, “Thì anh chỉ muốn cho con dâu có cơ hội gặp mẹ chồng thôi mà.”

"Em không tin đâu.” Đô Đô nghe Trần Dược nói thế thì bỗng co rúm người lại, Trần Dược kệ, kéo tay cô bé đi theo mình rồi vừa đi vừa nhắc rõ ràng từng từ một, “Em nói sao? Em không đi ư?”

“Em… có đi.” Cô bé sợ sệt gật đầu.

Yêu Yêu, em trai Đô Đô đứng ở cửa trông thấy Trần Dược như vậy thì xuýt xoa tỏ vẻ thán phục, “Ôi, đàn ông quá!”

Trần Dược đưa Đô Đô về nhà mình, Đô Đô gặp Cốc Tử thì ngọt ngào cất tiếng khẽ chào cô một câu rồi quay sang chơi với Bàn Bàn, bé gái nhà Cốc Tử (tên ở nhà của cô bé, ý nghĩa là mũm mĩm). Lát sau Trần Dược đã đứng ngay sau lưng cô bé, “Đi rửa tay rồi ăn cơm đi em.”

"Vâng, được ạ.” Đô Đô vui vẻ ở lại ăn cơm vì những món ăn mà cô Cốc Tử làm đều rất ngon, ngon hơn cả các món ba Cố Triết Xuyên vẫn làm. Đang ăn cơm thì Trần Kiều về, thấy Đô Đô cũng ở cả đó thì vui ra mặt, cất tiếng chào cô bé, “Đô Đô, cháu tới rồi đấy à?”

Khi cả nhà đang ngồi ăn cơm, Cốc Tử bảo, “Đô Đô, sau này cháu lấy Dược Dược nhà cô rồi ngày nào cô cũng làm thật nhiều món ngon cho cháu.”

Trần Dược vừa ăn, vừa tủm tỉm không nói gì, Đô Đô thì đỏ bừng mặt, mãi sau mới thẽ thọt thưa, “Cô ơi, cháu không lấy anh Dược Dược thì cô vẫn nấu cho cháu ăn chứ?”

Cốc Tử định cười thì Trần Dược đã lên tiếng lạnh lùng bảo, “Em dám ư?”

Đô Đô không nói gì cả, lại cúi đầu và cơm, Cốc Tử thấy vậy thì trừng mắt nhìn con, “Dược Dược, con thật là quá đáng, làm gì có ai lại uy hiếp con gái như vậy?”

"Mẹ, mẹ không hiểu đâu.” Trần Dược nhìn Cốc Tử rồi lấp lửng.

“Thằng nhóc chết tiệt này, ai lại ăn nói như thế bao giờ!” Trần Kiều vỗ vào lưng con, miệng vẫn giữ nguyên nụ cười từ nãy đến giờ, lòng đầy đắc thắng, “quả là hổ phụ sinh hổ tử mà!”

***

Trần Dược vốn tự lập sớm nên với cậu, Đô Đô dù kém cậu sáu tuổi cũng chỉ là một cô bé con, thế nhưng không phải vì thế mà cậu chịu bỏ qua cho cô bé chỉ vì chuyện tuổi tác này.

Một hôm, cậu lại bắt gặp Đô Đô nhận thư tình của bạn gửi cho. Cậu quyết định đứng từ xa quan sát, cậu muốn tận mắt chứng kiến cảnh Đô Đô từ chối nhưng diễn biến cuối cùng lại không như vậy, đối phương nằn nì quá nên Đô Đô lại đành nhận lấy. Đô Đô đang nghĩ xem phải xử lý bức thư ra sao thì Dược Dược đã xuất hiện trước mắt, mặt hằm hằm, “Đô Đô?”

Đô Đô vốn sợ cậu, vội vàng quay lưng chạy biến đi. Trần Dược mau chóng đuổi theo, sau khi tóm được cô bé thì hỏi khẽ, “Em chạy cái gì hả?”

Đô Đô bị giữ lại thì đứng yên ở đó không dám quay lại, cô bé cúi thấp đầu không biết đang suy nghĩ gì. Trần Dược đang định nói gì tiếp thì Đô Đô quay lại chủ động bỏ bức thư vào tay Trần Dược, “Em không biết gì, không biết gì hết cả.”

Trần Dược cầm lấy lá thư, cậu cười rồi cúi người xuống sát Đô Đô, “Lần sau phải từ chối ngay lập tức cho anh, nghe không?”

"Vâng, em biết rồi.”

Lúc này, Trần Dược mới thấy cô bé chúm chím môi rồi lè lưỡi ra vẻ biết lỗi, trông đáng yêu quá thì thấy tim mình bỗng chốc nhảy nhót tưng bừng trong lồng ngực, cậu bảo, “Em nhắm mắt lại đi.”

“Nhưng…”

"Mau lên.”

"Vâng.” Đô Đô tưởng Trần Dược định cho cô món quà gì đó nên ngoan ngoãn nghe lời, nhưng vừa nhắm mắt lại đã thấy có gì đó ấm nóng chạm vào môi mình rồi ngay sau đó nhanh chóng rời đi, cô bé vội mở to mắt ra mơ màng nhìn Trần Dược, cậu bé cười ha hả rồi khẽ bảo. “Mình về đi.”

"…”

Trần Dược tỏ vẻ bình thản như không khiến Đô Đô càng bối rối, cũng không thể hiểu vừa có chuyện gì xảy ra với mình.

***

Đô Đô lên lớp sáu.

Dạo này cô bé cảm thấy buồn và tủi thân vì Trần Dược không để ý tới mình như trước, cũng không tới trường đón cô về nhà nữa trong khi cô bé chẳng hiểu lý do vì sao.

Chiến tranh lạnh kéo dài một tuần, cuối cùng Đô Đô là người chủ động tìm tới nhà tìm Trần Dược. Trần Dược vẫn chưa tan học, Cốc Tử đang ở nhà xem tivi, thấy Đô Đô tới bèn kéo cô bé lại gần hỏi han thân mật, “Đô Đô? Sao dạo này không thấy cháu tới chơi, hôm nay ở đây ăn cơm nhé!”

"Cô ơi, anh Trần Dược đâu rồi ạ?”

"Anh Dược Dược chưa đi học về cháu ạ.” Cốc Tử cười lém lỉnh, cô muốn rất muốn biết quan hệ của hai đứa dạo này ra sao, nhưng chuyện này không thể nói rõ ràng ra được, dù thực lòng yêu quý Đô Đô vô cùng nhưng cô cũng không muốn bọn trẻ yêu nhau quá sớm, Đô Đô vẫn còn nhỏ quá.

Đô Đô vâng một tiếng rồi đón lấy cốc nước hoa quả từ tay Cốc Tử, cô bé cảm ơn Cốc Tử rồi cùng ngồi xem tivi. Lát sau Trần Dược về, thấy Đô Đô đang ngồi cạnh mẹ thì mặt lạnh tanh nhìn qua một lượt rồi bảo mẹ, “Mẹ, con về phòng đây.”

Đô Đô như chực khóc tới nơi nhưng rồi cũng trấn tĩnh lại được, xin phép Cốc Tử rồi theo Trần Dược vào phòng. Cô bé ngồi khép nép ở mép giường Trần Dược, với tay ôm lấy cái gối ở đầu giường, Trần Dược thì ngồi vào bàn học mở sách vở ra bắt đầu làm bài tập, coi như Đô Đô không có mặt ở đó. Từ đầu chí cuối, cậu cố tình không hề để ý tới cô bé dù chỉ là một chút, Đô Đô ngồi mãi như vậy thì vừa tủi thân vừa chán bèn ôm gối ra ngồi cạnh Trần Dược, nghiêng đầu nhìn cậu.

Con gái tới tầm tuổi này cũng đã bắt đầu biết thương biết nhớ, cũng có chính kiến về sự xấu đẹp rồi. Trần Dược đang làm bài tập, dáng vẻ trông rất chăm chú, lại rất bảnh trai, đầu cậu hơi cúi xuống, bàn tay nắm hờ lấy cái bút bi màu đen lướt qua cuốn vở trông rất cuốn hút, cậu giải quyết một cách nhanh chóng mấy câu hỏi trông có vẻ rất phức tạp, Đô Đô thấy được hết những điều đó thì càng thêm phần ngưỡng mộ. Nhưng ngồi như vậy được một lúc thì Trần Dược thấy không thoải mái vì cứ có người ngồi nhìn mình chằm chằm thì đẩy cô bé ra, “Đừng có nhìn nữa.”

"Tại sao vậy?” Đô Đô không hiểu.

“Vì anh không thích cho em nhìn.”

“Nhưng tại sao mới được chứ?”

"Chẳng tại sao cả.” Trần Dược hét lên một tiếng rồi quay trở lại tiếp tục làm bài tập, thế nhưng thực ra tâm trí cậu đã bị Đô Đô mê hoặc rồi, chẳng thể tập trung làm bài được nữa.

Đô Đô kéo ghế xích lại gần bên cậu, tựa đầu mình lên vai cậu rồi cất giọng nũng nịu, “Sao tự nhiên anh lại không để ý tới em, tại sao hả anh?”

"Đi ra đi, anh không thích để ý tới em.” Dược Dược đỏ mặt, cậu đưa tay đẩy đầu cô bé ra khỏi vai mình nhưng lại không dám mạnh tay quá.

“Ờ…” Đô Đô nhìn cậu, “Vậy em về đây, sau này sẽ không tới tìm anh nữa, xì.”

"Em dám à?” Mỗi lần nói câu này cậu đều tỏ ra rất hung hãn khiến cô dù có bực mình mấy cũng đành phải nén lại. Đô Đô đứng ở đó không xong, bước đi cũng không xong, Trần Dược nhìn điệu bộ lúng túng đó thì phì cười, sau đó nghiêm mặt lại, cậu đưa tay kéo cô bé lại gần rồi áp tay mình lên má cô bé, “Cho anh leo cây thú vị lắm hả?”

"Ơ…” Đô Đô ngớ người ra.

Giọng cậu trầm xuống, “Làm anh phí công chuẩn bị quà cho em, giờ anh dỗi rồi, không đưa cho em nữa.”

Đô Đô chợt nhớ ra mấy hôm trước là sinh nhật mình, Trần Dược đã dặn đúng bảy giờ ra ngoài để cậu tặng quà cho cô nhưng hôm đó bạn bè cô lại rủ đi liên hoan nên cô quên mất, thảo nào cậu giận cô lâu đến vậy.

Trần Dược thấy cô bé đã nhớ ra mọi chuyện thì hỏi, “Em nhớ ra rồi chứ?”

“Em xin lỗi… em sai rồi.” Đô Đô ôm lấy một cánh tay cậu, thái độ rất thành khẩn, xin lỗi cậu nhiều lần xong cô bé lại phụng phịu, “Anh, anh đưa quà cho em đi.”

“Thôi để năm sau đưa. Năm sau mà em còn thế nữa thì anh sẽ không bao giờ chuẩn bị quà cho em nữa đâu.”

"Đừng thế mà, năm nay anh cũng tặng cho em đi.” Đô Đô phụng phịu, cô bé nói xong thì lại ngồi xuống ghế nhất định không chịu đi, Trần Dược cũng mủi lòng, cậu kéo ngăn bàn lấy ra một chiếc hộp nhỏ bỏ vào tay Đô Đô. Nghĩ sao sau đó rất nhanh cậu lại bỏ vào trong cặp cô bé rồi dặn, “Thôi, em về rồi hãy mở ra.”

"Vậy em về đây.”

Trần Dược khẽ nheo mắt rất ranh mãnh, “Nhận được quà rồi là về ngay hả?”

"Vâng, thế còn chuyện gì nữa không ạ?”

Dược Dược kéo cô bé vào lòng mình, “Em cứ ngồi đó, đừng động đậy, cũng đừng nói gì cả.” Cậu để cô bé ngồi trong lòng mình như vậy rồi tiếp tục làm bài tập về nhà, hơi thở ấm áp đều đều phả vào gáy cô bé.

Mãi một lúc lâu Đô Đô mới do dự cất lời, “Sao em thấy hai quả tim đập nhanh thế nhỉ?”

"Vì một trái tim là của anh.” Dược Dược vẫn cúi đầu làm bài tập cho xong rồi mới ngẩng lên, hai tay ôm vào eo cô bé thật chặt, cậu khẽ thì thầm bên tai cô, “Em nhớ lần sau phải nghe lời anh, biết không? Nếu không… anh sẽ không thèm chơi với em nữa.”

Lúc ấy cửa phòng đột nhiên bật mở, Trần Kiều đã đứng ở cửa từ lúc nào, thấy cảnh tượng đó thì không khỏi khẽ thốt lên kinh ngạc, bọn trẻ bây giờ chẳng biết ý tứ gì cả. Anh húng hắng ho lên vài tiếng, Dược Dược quay lại nhìn thấy ba thì nháy mắt rất tự nhiên rồi trấn tĩnh bảo, “Ba, nếu ba là người lịch sự thì xin ba vui lòng đóng cửa lại.”

STENT

Trần Kiều trợn tròn mắt nhìn con không nói được lời nào, đó có thật là con trai anh không vậy?

***

Một năm sau, Trần Dược vào cấp ba, học trong trường chuyên và là đối tượng được hưởng chế độ đào tạo đặc biệt, ngày nào cũng phải làm rất nhiều các thể loại bài tập, thế nên thời gian riêng tư để vui chơi của cậu thực sự rất ít, bản thân cậu cũng luôn cố gắng học hành chăm chỉ. Giờ Đô Đô vẫn còn nhỏ nên cậu biết mình còn nhiều cơ hội, thỉnh thoảng có thời gian cậu lại cùng Đô Đô dẫn em trai em gái của cả hai nhà ra ngoài chơi. Tốt nghiệp cấp ba, Dược Dược thi đỗ vào một trường đại học danh tiếng tốt nhất ở phía Bắc. Ngày nhận thông báo nhập học, Đô Đô cũng vui mừng thay cậu. Dược Dược nắm tay cô bé đi dạo phố, mời cô bé ăn uống. Cả một mùa hè, tuy rằng thường xuyên dẫn các em ở hai bên nhà ra ngoài chơi, nhưng lần này cậu quyết không mang theo mấy đứa chuyên gia làm kỳ đà cản mũi kia.

Ngày Trần Dược phải đi học xa, Đô Đô khóc như mưa ở sân bay, cô cũng không biết tại sao mình lại khóc nhiều như thế, chỉ là không muốn cậu đi. Sắp tới giờ lên máy bay, Dược Dược cúi đầu lau nước mắt cho cô dỗ dành, “Ngoan nhé, đừng khóc nữa, tới kỳ nghỉ anh sẽ về thăm em, bình thường chúng mình vẫn có thể chat có webcam hoặc điện thoại nữa mà.”

"Vâng…” Đô Đô vẫn mếu máo, cô đưa hai tay ra ôm cậu phụng phịu, “Anh phải nhớ đấy nhé.”

“Ừ.”

Mấy người lớn ý tứ đứng ở xa nhìn hai đứa trẻ, Cốc Tử vừa cười vừa lên tiếng, “Bông hoa này nở sớm thật!”

"Ừ.” Tiếu Tiếu cười đáp, cô biết con gái mình là một đứa trẻ giàu tình cảm và rất chu đáo.

***

Đi đi về về tuy rằng rất tốn thời gian nhưng suốt trong bốn năm đại học, kỳ học nào Trần Dược cũng cố gắng về thăm nhà một lần rồi nhân thể đưa Đô Đô đi chơi. Có lần Cốc Tử ‘dằn mặt’ con, “Dược Dược, con không được làm chuyện gì bậy bạ đó! Tuy ba mẹ đều không phản đối nhưng cấm không để ảnh hưởng tới chuyện học hành của con bé đâu, nghe chưa?”

Dược Dược nghe mẹ nhắc thế thì chỉ cười tủm tỉm, “Mẹ, mẹ phải tin con chứ, con chẳng nói gì cả… hoặc cô ấy chẳng biết gì cả.”

"Ờ… Mà xa xôi như vậy, mỗi lần con đi đi về về thế này có mệt lắm không? Ai bảo con lại chọn trường xa như vậy, con có biết ban đầu chú Cố Triết Xuyên …”

“Mẹ, mẹ không hiểu, cô ấy lúc nào cũng được bao bọc nên tính tình yếu đuối, con đi học xa cốt là dành cho cô ấy thời gian để rèn luyện, như vậy cô ấy mới trưởng thành được. Mà chưa hẳn con đã là lựa chọn tốt nhất của cô ấy, cô ấy còn những lựa chọn khác nữa, không thể lúc nào cũng ỷ lại vào con.”

"Ha ha… Dược Dược, con thật là vĩ đại, mẹ yêu con người con như vậy.”

"Tất nhiên rồi ạ. Nếu cô ấy dám thay lòng đổi dạ, con nhất định sẽ cho cô ấy biết tay.”

"Hả?” Cốc Tử chỉ biết thốt lên như vậy với con trai mình.

***

Bốn năm đại học của Trần Dược thoắt cái đã sắp kết thúc để cậu có thể về nhà, bỏ qua tất cả mọi đặc cách cậu có được từ thành phố này trong suốt mấy năm gây dựng vừa qua. Cậu phát hiện thời gian bốn năm thực sự quá dài, cậu không muốn chờ đợi thêm nữa. Chỉ có điều, lúc quay về thì cậu cũng phát hiện ra thêm một điều, rằng cậu đã không thể khắc chế được Đô Đô như ngày xưa nữa, hay nói cách khác là Đô Đô bây giờ đã không còn là cô bé hồn nhiên ngày xưa hay bị cậu bắt nạt nữa, cô bé đã có chính kiến và suy nghĩ của riêng mình, trở nên bướng bỉnh vô cùng.

Từ nhỏ Đô Đô đã được Trần Dược bao bọc nên tính tình mềm yếu, nhất là những khi cậu chỉ cần quát một câu “Em dám à?” thì lập tức cô bé lại co rúm người lại, chẳng còn hồn vía đâu mà giữ lấy chính kiến của mình, chỉ biết gật đầu đồng tình với cậu.

Nhưng giờ cô bé không như vậy nữa.

Khi Trần Dược quay về thì Đô Đô đang nghỉ hè, kỳ nghỉ cuối cùng ở cấp hai trước khi thi lên trường điểm của thành phố. Biết Trần Dược về cô bé rất vui, theo cha mẹ ra ngoài dùng bữa cùng gia đình Trần Dược rồi về nhà học bài.

Trần Dược trong lòng có rất nhiều điều muốn tâm sự với cô, chỉ là trước mặt người lớn cậu thấy không tiện nên chưa thể nói. Sau đó cậu gọi điện cho cô nhưng cô lại bảo cô vừa tắm không ra ngoài, dù cho Trần Dược có nói thế nào cô cũng không chịu, thậm chí sau đó còn tắt điện thoại cái rụp. Trần Dược ngớ người mất một lúc, trong đầu hiện lên khá nhiều điểm mâu thuẫn, cô nhóc này lại dám không coi cậu ra gì sao? Cậu quyết định tới nhà tìm cô, vì cha mẹ và em trai Yêu Yêu đều ra ngoài cả nên chỉ có một mình Đô Đô ở nhà, thấy Trần Dược tới thì cô hơi ngạc nhiên, chớp chớp mắt, “Anh à?”

Trần Dược lúc này đã cao hơn cô rất nhiều, cậu cúi xuống nhìn cô, ánh mắt ấy tràn đầy nguy hiểm, “Sao em không chịu ra ngoài?”

"Em bận mà, còn nhiều bài em chưa học xong nữa. Mà nửa đêm thế này rồi ra ngoài với con trai thì nguy hiểm lắm.” Đô Đô đáp mặt tỉnh bơ, cô cũng không có ý định mời Trần Dược vào nhà mà vẫn đứng ở ngưỡng cửa hỏi ra, “Anh à, anh định về chưa?”

Trần Dược cười hì hì rồi mặc kệ cô phản đối, cậu bước lên đi vào nhà rồi với tay đóng cửa lại, thấy Đô Đô sợ ra mặt thì bảo, “Em sợ gì chứ?”

“Đâu có.” Đô Đô đáp rồi quay lưng định đi nhưng Trần Dược đã kéo lấy áo cô bé giữ lại. Hôm nay Đô Đô mặc chiếc áo kéo khóa, Trần Dược vừa dùng lực kéo áo chỉ định giữ Đô Đô lại thôi nhưng không ngờ cái khóa kia đã bục ngay ra, để lộ cả áo lót ra ngoài, Đô Đô hốt hoảng hét ầm lên rồi đưa tay giữ lấy ngực mình, “Đừng… đừng động đậy!”

Trần Dược đứng từ sau nhìn thấy rõ mồn một, cậu đỏ mặt rồi cũng vội buông cô bé ra, đây là lần đầu tiên cậu cảm thấy mất mặt trước Đô Đô như vậy. Nhưng cũng chính từ thời khắc ấy cô bỗng trở thành một người phụ nữ thực thụ trong mắt cậu.

Đô Đô vội sửa lại quần áo cho chỉnh tề, ngượng ngùng tới mức chỉ muốn có lỗ nẻ nào ở đó để chui xuống ngay. Trần Dược thấy cô bé định đi thì đưa tay kéo lại rồi áp cô bé vào tường, cậu cúi đầu xuống nhìn cô bé, tóc Đô Đô đã được tóm bừa ra sau, các lọn tóc hơi rối, mặt cô ửng hồng lên vì ngượng ngùng, lại vừa mới tắm xong nên trên người vẫn còn thoang thoảng mùi hương rất nhẹ nhàng, Đô Đô căng thẳng tới mức không chịu nổi như vậy bèn đẩy Trần Dược ra nhưng hai tay cậu đã giữ cô chặt hơn rồi môi cậu ghé sát môi cô gần hơn nữa.

Vừa lúc đó có tiếng mở cửa, Trần Dược vội bỏ Đô Đô ra, Đô Đô vừa được thả ra thì chạy biến vào trong phòng đóng cửa lại sau đó áp sát tai vào cửa nghe ngóng. Trần Dược thấy vợ chồng Cố Triết Xuyên bồng bế Yêu Yêu về thì bình thản như không, cất tiếng chào, “Cô chú và em về rồi ạ?”

"Dược Dược, cháu ở đây à, để cô lấy gì đó cho cháu ăn.” Tiếu Tiếu vội bảo.

“Dạ thôi, không cần đâu ạ, cháu định tới nói chuyện với Đô Đô, nhưng chưa đầy nửa năm mà em ấy đã bảo ngượng không dám gặp cháu, lại chạy vào phòng mất rồi.”

***

Trần Dược thấy Đô Đô cứ lần này lần khác trốn mình thì rất khó chịu, cực kỳ khó chịu. Nhưng cậu không có ý định ép cô vì đã tìm hiểu và biết được chính xác vài chuyện. Thứ nhất, cậu đã dò la tin tức rất cặn kẽ, ở trường Đô Đô không có quan hệ thân thiết quá mức với bạn khác giới nào, thứ hai, xem trên mạng cũng không có dấu hiệu gì bất thường, vả lại nghĩ cô bé đang học cấp ba nên cậu quyết định nhẫn nhịn chờ đợi, trong khoảng thời gian đó không ngừng chăm chú làm việc.

Trần Dược bắt tay vào tiếp quản công việc ở công ty của ba, ngay năm đầu tiên Trần Kiều đã giao cho cậu rất nhiều việc khiến nhiều khi cậu cảm thấy áp lực vô cùng. Có lần Trần Kiều bảo con, “Con trai, ba đã vất vả bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng chờ được tới lúc con trưởng thành…”

"Ba thật biết cách bóc lột sức lao động của con! Ba thật quá quắt!”

"Con cố gắng vài năm đi, đợi tới lúc em gái con trưởng thành, haha…”

Trần Dược chẳng biết làm gì khác ngoài cách ngậm bồ hòn làm ngọt cả. Nhưng dạo này cậu phẫn nộ, vì bây giờ ba mẹ cậu dường như còn tình cảm hơn xưa, ba càng già càng tràn đầy nét hấp dẫn của đàn ông từng trải và thành đạt, còn mẹ ngày xưa vốn lạnh lùng thế mà giờ bỗng lại như đổi tính đổi nết, cả ngày cứ bám lấy ba, công việc cũng giao hết lại cho cậu. Cô em gái nhỏ ‘mũm mĩm’ của cậu thì ngày ngày chỉ biết ăn chứ chẳng có hứng thú với bất cứ gì khác, còn nói sau này sẽ trở thành một chuyên gia ẩm thực, hừ, đến lúc lớn rồi thì còn lâu con bé mới tới đây chia sẻ bớt một phần công việc với cậu cho coi.

Tuy vậy Trần Dược vẫn làm việc hết sức chăm chỉ, bởi bản thân cậu dù gì cũng yêu thích công việc này, nó cũng rất hợp với cậu, sau vài tháng nỗ lực cậu cũng thu được chút thành tích ban đầu đáng nể.

Lúc mới giao việc cho con, Trần Kiều cũng có phần lo lắng, nhưng sau một thời gian giám sát thấy con làm khá tốt thì rất yên tâm, gần như không còn tới công ty nữa. Tiếp đó, anh đưa Cốc Tử và con gái đi du lịch nhiều nơi.

Thế nên, thời gian gần đây Trần Dược thường kiếm cớ tới nhà Đô Đô ăn cơm vào mỗi dịp cuối tuần. Mỗi lần đi chơi xa, Trần Kiều gọi điện về cho con rối rít khoe, “Dược Dược, cảnh ở đây đẹp lắm con, đợi Đô Đô thi xong thì các con cũng qua đây luôn nhé.”

"Ba, khoan hãy nói mấy chuyện vô vị đó, giờ con phải xác định quan hệ với cô ấy đã chứ.” Rồi không đợi Trần Kiều nói gì tiếp, Dược Dược đã lại tiếp lời, “Với lại bây giờ công việc của con rất bận, không có việc gì quan trọng thì ba đừng có gọi điện khoe khoang mình hạnh phúc như thế nào nhé!” Nói xong cậu nhanh chóng cúp điện thoại cái rụp, bên kia Trần Kiều chỉ còn biết quay lại than thở với vợ, “Quân Quân, con trai chúng mình giống ai vậy em? Nó nói năng với ba nó chẳng ra sao cả!”

“Ờ… có khi là gen di truyền đó.” Cốc Tử cười vang rồi quay ra ngắm cảnh hoàng hôn đang buông, cô ôm lấy đứa con gái bé bỏng của mình thì thầm, “Bàn Bàn, chị dâu con sẽ nhanh chóng bị anh con lừa về nhà thôi.”

***

Hôm nay, Trần Dược tan làm sớm, Đô Đô cũng đã thi xong môn cuối cùng, cậu đứng ở cửa đợi cô. Dạo này thời tiết khá nóng nực, Trần Dược đứng ngoài nhìn cô cúi đầu viết có vẻ rất thoải mái, lát sau cô đã làm xong, ngẩng đầu lên liền bắt gặp ánh mắt của cậu đang mỉm cười với mình thì ngượng ngùng đỏ mặt.

Chuông vừa reo, Đô Đô nộp bài cho giám thị rồi ra ngoài, mặt cô vẫn đỏ bừng như ban nãy, Trần Dược áp tay mình vào má cô rồi bảo, “Đô Đô, anh chờ thời khắc này đã từ lâu lắm rồi.”

"Ba bảo sẽ tới đón em.” Đô Đô lùi lại sau một bước hòng thoát khỏi nỗi bối rối Trần Dược vừa gây ra cho mình.

“Anh đã nói ba em về rồi.” Trần Dược cười lém lỉnh, “Ba em đã đồng ý rồi, còn em thì sao?”

"Gì ạ?”

Cậu đưa tay ra nắm lấy tay cô, lòng bàn tay khô ráo ấm áp, cậu dắt cô đi được nửa đường thì dừng lại hỏi, “Đô Đô, em đang nghĩ gì mà ngây người ra vậy?”

"Anh không nghĩ là mình nên hỏi em thi có tốt không ư?” Đô Đô vừa nói vừa cúi gằm xuống, mắt chớp chớp.

“Cái đó có ý nghĩa gì đâu.” Trần Dược nói rồi kéo sát cô vào lòng mình, “Anh nghĩ đã đến lúc mình hẹn hò được rồi.”

Đô Đô giãy giụa, “Em không muốn đâu, em không muốn thế.” Từ nhỏ đến lớn cậu luôn bắt nạt cô, uy hiếp cô, giờ cậu muốn yêu cô mà lại chỉ buông một câu dễ dàng như thế sao được.

“Cho anh lý do được không?” Trần Dược nheo mắt lại nhìn cô âu yếm.

Đô Đô nghĩ ngợi hồi lâu, trước ánh mắt nồng nàn và ‘nguy hiểm’ của Trần Dược, thực cô không biết phải nói những gì.

“Em mau cho anh biết câu trả lời đi, nếu không anh sẽ làm một việc mà anh đã muốn làm từ lâu rồi trước mặt mọi người đó.”

“Cái … cái gì?” Đô Đô hoảng hốt ngó xung quanh, cô không thể phản kháng cậu, nhất là ở giữa phố xá như này, cô lắp bắp định nói câu gì đó rồi chạy đi nhưng cậu đã nhanh tay giữ chặt cô lại, rồi nhẹ nhàng đặt môi mình lên môi cô…

***

“Đô Đô, em còn nợ anh một câu nói.” Trần Dược đứng ở cửa ký túc xá nữ nắm tay Đô Đô thật chặt không cho cô đi, ánh mắt cậu lúc này bỗng trở nên sâu thẳm.

“Haha, chúc anh ngủ ngon.” Đô Đô cố gắng giữ bình tĩnh cho mình bằng cách cười lớn rồi kéo tay ra nhưng anh nắm chặt quá, cô không sao rút tay mình ra được, đành nhăn mũi bảo, “Trần Dược, anh ép người ta quá đó.”

Trần Dược cười lém lỉnh, “Em nói rất phải.” Một tay cậu nắm tay cô, tay kia ôm lấy eo cô kéo ra ngoài, Đô Đô bối rối đập vào bàn tay Trần Dược đang trên eo mình, “Anh đừng như thế mà, em sai rồi, em sai rồi mà, được chưa?”

Trần Dược dừng tay ậm ờ ra vẻ nhượng bộ, “Vậy em nói cho anh nghe đi, nếu thấy hài lòng anh sẽ bỏ em ra.”

"Giữa bao nhiêu người thế này em xấu hổ lắm.” Đô Đô nói khẽ rồi cúi đầu xuống.

Trần Dược như chỉ chờ Đô Đô nói thế rồi ngay lập tức tiếp lời, “Vậy thì tới chỗ anh đi rồi em nói thầm cho anh nghe.”

Mặt Đô Đô đỏ lựng lên, cô giẫm mạnh vào chân cậu rồi chạy như bay vào trong. Trần Dược lắc đầu, cô nàng chạy nhanh thật đó, thôi đành để đến mai tóm cô tiếp vậy.

Hôm sau, Đô Đô vừa tan học đã thấy “ai đó” đứng ở góc tòa nhà đợi mình cười bí hiểm. Trần Dược nheo mắt cười, trông cuốn hút đến mê hồn, Đô Đô trừng mắt lườm cậu rồi định bỏ chạy tiếp nhưng Trần Dược đã mau chóng bắt lại, cậu thì thầm vào tai cô, “Nếu không muốn anh làm chuyện xấu trước mặt mọi người thì em phải ngoan ngoãn nghe lời đi nhé.”

”Anh thật đáng ghét!” Đô Đô chuyển từ trừng mắt sang phụng phịu, “Việc gì cũng do anh quyết định là sao, từ hẹn hò cho tới hôn môi, giờ có mỗi câu đó cũng bắt em phải nói trước.”

"Vậy anh nói trước rồi em lặp lại có được không?” Trần Dược chẳng đợi cô phản ứng gì ôm ngay cô vào lòng, Đô Đô lọt thỏm trong cánh tay cậu, “Anh thích em, Đô Đô, anh muốn suốt đời được ở bên em.”

Đô Đô thẹn thùng vùi đầu vào lòng cậu, hơi thở của cậu nhè nhẹ bên tai cô, cô thấy tim mình đập loạn xạ, cô từ từ ngẩng đầu lên, anh mắt họ long lanh nhìn nhau. Đô Đô vẫn đang do dự thì môi cậu đã áp nhẹ vào trán cô, Đô Đô ngẩn người chưa kịp phản ứng gì cậu đã kéo tay cô đi, “Đô Đô, sau này có gì không thoải mái em cứ nói với anh, đừng giấu trong lòng như vậy nữa nhé. Môi trề ra sắp treo được cả chiếc bình rồi đấy.”

***

“Anh… anh… anh…” Đô Đô đỏ lựng hết cả mặt mũi rồi ôm lấy ngực mình trừng mắt nhìn Trần Dược lắp bắp, anh thật quá đáng, đang trong phòng làm việc hẳn hoi, nhỡ có ai vào thì cô biết làm thế nào.

Trần Dược nháy mắt với cô rồi lại cười lém lỉnh, anh tiếp tục cúi đầu xem giấy tờ, trong lòng bàn tay vẫn còn nguyên cảm giác mềm mại của cô. Một lúc sau khi đã giải quyết hết đống giấy tờ, anh ngẩng đầu lên vẫy tay cô, “Em lại đây.”

“Em không muốn.” Đô Đô vừa nhìn anh hất cằm thì mặt đã lập tức đỏ lên, nhớ lại vừa xong môi anh vừa hôn cô mà tay thì đã du lịch khắp người cô mà thấy bối rối vô cùng. Dáng vẻ đó của anh khiến cô vừa sợ vừa háo hức, cảm giác đó cũng rất lạ lẫm. Trần Dược thấy cô ngồi e dè trong góc thì bước lại, hai tay để hai bên ghế, anh cúi sát mặt xuống cạnh cô, chóp mũi như sắp đụng vào mũi cô, “Đô Đô, tối nay về nhà anh đi, ba mẹ anh không có nhà, Bàn Bàn cũng ở trường rồi.”

“Không, còn lâu.” Đô Đô phản kháng yếu ớt, mắt nhìn sang một bên chứ không dám nhìn thẳng vào anh.

“Vậy thì mình đi khách sạn.” Anh cười ha hả.

“Không, cũng không được.” Đô Đô nhìn ánh mắt anh thì cũng trở nên bối rối, cô chẳng biết phải từ chối như nào bèn nghĩ ra một cớ vô cùng hoàn hảo, “Ba em bảo con gái phải dám nói không với con trai mới được.”

Trần Dược cúi xuống cọ đầu vào tóc cô, “Em thật quá đáng, anh sắp bị em dày vò đến chết mất thôi…”

Đô Đô cười hì hì, thấy khuôn mặt rầu rĩ của Trần Dược thì giang tay ôm lấy anh rồi nói, “Anh à, em biết anh luôn đối tốt với em nhất.”

Trần Dược ôm cô mà vẫn hậm hực trong lòng, “Em trốn được mùng một, không trốn được ngày rằm.”
Bình Luận (0)
Comment