Anh Đào Truyện

Chương 48

Lưu thủy hạ sơn phi hữu ý, phiến vân quy động bản vô tâm.

Nhân sinh nhược đắc như vân thủy, thiết thụ khai hoa biến giới xuân.

(Nước tuôn xuống núi nào có ý, mây bay về động vốn vô tâm.

Đời người  nếu được như mây nước,vạn tuế ra hoa(*) khắp cõi xuân.)

(*)chỉ 1 điều cực kỳ hiếm thấy, như kiểu câu “chạch đẻ ngọn đa” của VN mình

Đáng tiếc người khác mặc dù ra đi tiêu sái, nhưng vẫn để lại trên thế gian những dấu vết không thể xóa mờ.

Tử Dương giống như cầu vồng, y cho Thạch Thao một ảo mộng quá mức mịt mùng, dẫn người nọ đuổi theo, ngay khi hắn cho rằng tương lai tươi sáng đang ở ngay phía trước, bóng dáng bất ngờ tiêu thất.

Khi còn sống y từng lén lút nói với Thạch Thao, suốt đời này, nguyện vọng duy nhất của y là có thể phò trợ hắn lên ngôi hoàng đế.

Thạch Thao biết lời này là đại bất kính, nhưng không cách nào không bị vẻ thành khẩn của Tử Dương làm lung lạc.

Tử Dương mặc dù không tiếp nhận tâm ý của Thạch Thao, nhưng cũng nghiêm túc vì hắn mà suy nghĩ. Thạch Thao từng nói cuộc đời này hắn coi Tử Dương là tri kỷ, chết không hối hận.

Bằng những nền móng mà Tử Dương lúc trước gây dựng cho hắn, cho dù Thạch Tuyên là Thái tử, cũng không có nghĩa là ngôi vị hoàng đế tương lai nhất định rơi vào tay Thạch Tuyên.

Mà Thạch Tuyên đối với đệ đệ nhiều năm yên ổn nuôi quân không mảy may nghi ngờ. Hiện giờ bên cạnh hắn thiếu Tử Dương, giống như chặt đứt hai cánh tay, lúc này chưa trừ diệt, còn đợi đến khi nào?

Mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng mãnh liệt, trong triều, phe Thái tử chỉ tay che trời, mà Thạch Thao tay giữ trăm vạn trọng binh, Thạch Hổ đối với chuyện của Tử Dương canh cánh trong lòng, lại bị tình hình chiến tranh ở Lương Châu làm đau đầu không thôi, mắt thấy hai đứa con trai tranh quyền đoạt thế, càng nhớ nhung trưởng tử Thạch Thúy, lại càng thấy thê lương cô đơn.

Ngoài cửa sổ trời chiều vẫn như trước, gió đêm triền miên.

Dưới tàng cây dương liễu xinh đẹp, một thanh niên mỹ mạo, áo quần tiên diễm đang nằm.

Bờ ao rực ánh đỏ vàng, sóng gợn lăn tăn.

Anh Đào mơ màng ngủ, phát hiện sau lưng hình như có người nhìn. Mặc kệ bản thân đang tựa vào đám cỏ mềm mại, chỉ sợ một khi quay đầu lại sẽ không đành lòng.

Thạch Hổ yên lặng rời đi, những tình cảm ấy, hắn vô lực vãn hồi rồi.

Một lát sau, một nô tỳ cầm áo choàng ra khỏi Trắc điện, không dám kinh động y, chỉ nhẹ nhàng đem quần áo phủ trên người Anh Đào.

“Mọi chuyện vẫn chưa làm thỏa đáng?”

Nữ tỳ cả kinh, lập tức quỳ xuống, “Hồi chủ tử, Dương Phi đã nói toàn bộ hành động của Thái tử cho Nghi Chi, quả nhiên đúng như ngài dự kiến.”

Anh Đào lắc lắc đầu, cũng không biết là do tiếc hận ánh mắt vừa rồi, hay là bởi thấy Thạch Tuyên đáng thương.

“Ngươi lui xuống đi… Sau khi xong chuyện, ta định theo lời thả ngươi cùng hắn cao chạy xa bay.”

Nghi Chi ảm đạm cười. Đã biết được nhiều bí mật của Trịnh Anh Đào như vậy mà vẫn có thể bình yên rời khỏi hoàng cung, đến nay nàng chưa từng thấy một ai. Chỉ là, nàng nguyện ý đánh cuộc một lần.

Tuổi già gây sức ép khiến nàng không có lựa chọn nào khác.

“Chủ tử, vô luận hôm nay ngài có đồng ý hứa hẹn với nô tỳ hay không, nô tỳ đều sẽ tận tâm tận lực làm việc.”

Ẩn trong bóng dáng này là vô vàn phiền muộn, ai dám nói, cả đời này từng có bao nhiêu người y không tha, bao nhiêu người không thể không tha?

Anh Đào ngưng mắt nhìn mặt nước dần yên tĩnh, lười nhác phất tay với Nghi Chi phất.”Chỉ mong Dương Phi sẽ không phụ ngươi…”

Uyên ương bên nhau tới đầu bạc, những cành cây cũng tụ về một gốc. Vì sao kiếp này phải cố chấp luân hồi thành một kẻ vô tình?

Hồng nhan chưa già ân tình đã dứt, Thạch Quý Long, không rõ đến hôm nay, Anh Đào có thể nói gì cùng ngươi.

Hai ngày sau

Thạch Thao mang theo vài gia thần thị vệ tới Kim Thác tự tế Tử Dương.

Mặc dù người đã chết, lại vướng Thạch Hổ, hắn cũng chỉ có thể tận lực cúi đầu.

Tiến vào đại điện, Thạch Thao cảm thấy trong lòng thật bi thương, mơ hồ còn cảm thấy một chút sợ hãi.

“Tử Dương —ngươi đã trở lại sao…”

Mọi người nghe xong kinh hãi, cho rằng Thạch Thao vì quá nhớ nhung, chỉ e thân thể của hắn có cái gì khác thường, vội khuyên nhủ “Tam hoàng tử, người đã đi nhiều ngày rồi, hãy nén bi thương, đừng để hoàng hậu lo lắng …”

“Ta muốn lúc này vì Tử Dương mà chay tịnh mấy ngày, các ngươi đừng lo lắng quá, vừa rồi chỉ là nhất thời cảm hoài mà thôi.” Thạch Thao dứt lời, phất tay ý bảo mọi người lui.

Tam hoàng tử làm người nhân nghĩa. Ngày thường đối xử với các gia thần không tệ, có vài người vẫn lén lút cảm thông cho hắn. Lúc trước có Thái tử gia văn võ toàn tài, dũng mãnh kiệt ngạo, người mặc dù ngoan độc, nhưng không mất đi phong thái vương giả. Không hiểu sao lại cố tình phạm thượng bị Hoàng Thượng xử tử. Mà nay tri nhân tri diện bất tri tâm (biết người biết mặt chẳng biết lòng), Nhị điện hạ thành công, huynh đệ phản bội, Tử Dương ra đi, bảo Thạch Thao có thể nào không thương tâm…

Kẻ không giỏi sách lược như Thạch Thao, trên thực tế căn bản không có khiếu làm hoàng đế. Những thần tử đi theo hắn đều là do Tử Dương khuyên bảo, mới ở bên cạnh hắn.

Đóng cửa điện, mọi người rời đi.

Cả phòng ngập mùi đàn hương, hai bên là hai pho tượng La Hán hình thái khác nhau. Đối diện Thạch Thao là một pho tượng Phật đúc bằng vàng.

Cảm giác bi thương thật lâu không thể tiêu tan, Thạch Thao bất tri bất giác lệ rơi đầy mặt.

Trong thoáng chốc hình như có đôi cánh tay gắt gao vờn trên người mình từ phía sau.

“Tử Dương, ngươi nếu ở đây, vì sao ta không nhìn thấy… Trong lòng ta vẫn luôn nhớ ngươi… Trước kia chưa từng nói với ngươi, hiện giờ vô cùng hối hận, nếu ngươi có thể nghe được, mặc dù làm quỷ, cũng đáp lại ta một tiếng, được không…”

Thạch Thao suy sút tựa vào bàn thờ lầm bầm lầu bầu, những làn khói đau thương tựa như Tử Dương biến thành, nhưng hắn làm cách nào cũng không giữ lấy được.

Cứ cảm thấy chuyến đi này có Tử Dương dẫn dắt. Thạch Thao cũng không biết mình có ngốc thật hay không.

Cũng không biết đến tột cùng đã ngồi như vậy bao lâu, tiểu hòa thượng đưa cơm không dám quấy rầy, lại không có ai dám gọi hắn.

Cho đến nửa đêm, mới thấy Thạch Thao tinh thần hoảng hốt từ trong đại điện đi ra.

Đồ ăn không hề động, chắc là thương tâm nên hoàn toàn không có khẩu vị.

Thị vệ đưa hắn vào phòng ngủ, chỉ nghe thấy vài tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Phòng ngủ không đặc biệt xa hoa, nhưng cũng không mất đi vẻ lịch sự tao nhã.

Giữa mùi huân hương thoang thoảng, Thạch Thao ngã vào nhuyễn tháp, chỉ chốc lát đã ngủ thật say.

Bóng trắng dẫn hắn qua một cây cầu nhỏ, rồi biến mất không còn tung tích. Mặc cho hắn gọi thế nào, cũng không nhìn thấy y.

Nhìn nước sông triền miên chảy không ngừng, Thạch Thao ngơ ngẩn …

“Tử Dương… Tử Dương… Ngươi không cần ta sao… Ngươi muốn ta từ này về sau cô đơn một mình sao… …”

“Sao có thể như vậy… Tam điện hạ… Ngươi sẽ nhanh chóng đoàn tụ cùng y thôi!”

Thạch Thao thần chí có chút mơ hồ, nghe có người đứng trước hắn nói chuyện, thanh tỉnh hơn phân nửa, đầu lại thập phần đau đớn. Lúc này mới kịp phản ứng, trong lòng thầm kêu không tốt.

“Các ngươi là ai! Dám cả gan xông vào phòng ta, người đâu! Người đâu!”

Thấy bộ dáng này của hắn, mấy người mặc y phục dạ hành người không khỏi cười rộ lên, người của Thạch Thao bên ngoài sớm bị giết sạch rồi, về phần trụ trì trong chùa, đó là người của bọn họ. Thạch Thao biết lành ít dữ nhiều, thừa dịp đám người phô trương thanh thế, nghiêng người từ trên tháp nhảy xuống. Rút ra bội kiếm bên hông, muốn liều mạng.

Tại sao ban nãy lại buồn ngủ đến mê muội, Thạch Thao chỉ có thể chĩa thẳng kiếm, đầu đau muốn nứt ra, khoảnh khắc ấy, không hiểu sao trong lòng lại dấy lên vô vàn bi thương.

“Tam điện hạ, xin lỗi!”

Thạch Thao ảm đạm, đã không còn kịp nữa rồi

Hắc y nhân kia đâm một kiếm vào tim hắn.

Thạch Thao hai mắt trợn lên, nói không nên lời bi thương khủng hoảng.

“Dương Phi! Ngươi dám cãi mệnh lệnh Thái tử!”

“Người đã chết… Còn nói chuyện này để làm gì… Mọi người đều là huynh đệ, hà tất phải so đo. Kế tiếp chúng ta cùng nhau hành hình cũng không được sao.”

Đoàn người sôi nổi nhíu mày không nói, việc Thái tử muốn bọn họ làm xác thực hơi quá phận, Dương Phi như thế, Thạch Thao phải chịu rất nhiều tội. Bọn họ cũng có thể an tâm một chút.

Một lát sau, có người bắt đầu động thủ.

Màn đêm buông xuống, trong đám người trở về phục mệnh “lĩnh thưởng” không thấy Dương Phi.

Huynh đệ thả hắn một lần, hắn cũng nhặt về một cái mạng.

Sáng sớm hôm sau, Thạch Hổ nhận được tin Thạch Thao ngộ hại, giận tím mặt.

Thi thể chuyển về trong cung, ngay cả quan thần thân tín Thái tử khi nhìn thấy cũng rơi lệ không thôi. Thạch Thao chết cực thảm, bị người moi tim, cắt lưỡi.

Thạch Hổ tâm lực tiều tụy, mười năm trước Thạch Thúy đã khiến hắn thống khổ bất kham, mà nay Thạch Thao lại chết như vậy, hắn vô cùng thất vọng về Thạch Tuyên.

Nếu muốn người không biết, trừ phi mình đừng làm.

Thạch Tuyên dã tâm bừng bừng, sớm đã rất rõ ràng, nhưng Thạch Hổ có ý truyền ngôi cho hắn, chính là hy vọng trong cung không phát sinh thêm những chuyện thế này. Không ngờ hắn vẫn tâm ngoan thủ lạt thế này.

So với Thạch Thúy năm đó, chỉ có hơn chứ không kém.

Sáng sớm trong cung lan truyền tin Thạch Thao chết, mọi người đều biết.

Đỗ hoàng hậu thương tâm úc tuyệt, hôn mê bất tỉnh. Thái tử lấy cớ tới thăm, cho nên đủ loại quan lại đều đi phúng viếng, chỉ có hắn là không thấy đến.

Ngoài thành đầy tướng sĩ quỳ kêu oan vì Tam điện hạ. Trong cung những người từng nhận ơn huệ của Thạch Thao cũng tức giận bất bình. Nghĩ đến ít nhiều lúc trước Tử Dương mượn sức đều là những người chính trực. Biết rõ người đi mọi sự không, lại không một người phản chiến Thái tử.

Thạch Hổ không muốn truy cứu việc này, việc tranh ngôi vị hoàng đế, từ xưa đến nay đều tàn nhẫn.

Hắn đã mất đi hai hài tử, mặc kệ Thạch Tuyên như thế nào, hắn đều không hạ thủ được.

“Hoàng Thượng! Thần chờ lệnh tự mình tra rõ án này.”

“Hoàng Thượng! Tam điện hạ khi còn sống đối đãi với mọi người không tệ, làm người dày rộng, mà nay lại gặp độc thủ! Thần xin bệ hạ phán đoán sáng suốt!”

Quần thần phẫn khởi, hai phái không ai nhường ai, trong lòng biết rõ ràng hoàng đế làm việc thiên tư che chở, phe Thái tử mượn đề tài để nói chuyện của mình, không hề yếu thế, mà chỉ có rất ít người trầm giọng không nói.

Thạch Hổ bị buộc nổi điên.

“Lui xuống hết cho trẫm! Trẫm cái gì cũng không muốn nghe! Người đã chết không có đối chứng! Ai dám điều tra, trẫm chém hết!”

Ngoài cửa đại điện tiếng khóc liên miên, không biết là ai, mang tất cả thê thiếp của Thạch Thao vào. Trong điện thần tử một nửa quỳ trên mặt đất, bên ngoài tình cảnh như thế, những người này chỉ lo giữ thể diện, ỷ vào nhiều người, muốn kháng chỉ.

Thạch Hổ vốn áy náy với Thạch Thao, nhưng nhìn tình cảnh này, một cỗ tức giận không thể nào phát hết. Vì thế sẽ chém vài người làm gương.

Thị vệ lôi kéo, nháy mắt có người trở nên bối rối.

Đúng vào lúc này có người hô.”Bệ hạ! Chậm đã!”

Thanh âm không gần không xa, là từ ngoài đại điện truyền đến. Đẩy mọi người ra, không có một thị vệ nào dám lên trước ngăn trở.

Trịnh Anh Đào một mình đến, không ra oai, Thạch Hổ cảm thấy sửng sốt.

“Ngươi tới nơi này làm cái gì!”

Anh Đào chỉ cảm thấy buồn cười, từ khi nào hắn đã thay đổi đến nhường này? Hắn vẫn là Thạch Quý Long hùng tâm vạn trượng, kiệt ngạo không ai bì nổi đó sao?

“Thần tới vì muốn giành công đạo cho Tam điện hạ…”

Mọi người cũng không biết có phải y vẫn là kẻ đối đầu với Thạch Thao và họ Dương kia hay không. Nhưng nghĩ lại, nếu y nhân cơ hội này diệt trừ Thái tử, cũng vẫn có thể xem là đang níu kéo quyền lực của hoàng hậu.

Thạch Hổ thấy y ngữ khí vững vàng, không hề thiên vị, chỉ cảm thấy xót xa trong lòng.”Ngươi đã bức tử một hoàng tử của trẫm, trẫm lúc trước thả ngươi, cho ngươi tự do tự tại mấy năm nay, ngươi còn có cái gì không hài lòng?”

“Hoàng Thượng nói quá lời… Thần cùng Tam điện hạ quen biết nhiều năm. Hiện giờ khúc mắc, thần không nhất thiết cứ phải đối lập với hắn. Nhân đây có thể giải quyết chuyện các khanh gia hiểu lầm thần, thần mang một người làm chứng lên, không dám giấu diếm.”

Nói ra lời này, bản thân Anh Đào cũng khó thoát can hệ, mọi người cũng để mặc y làm loạn. Nếu mệnh tốt, biết đâu có thể được tiếng trung thần.

Thạch Hổ không nói gì mà chống đỡ, Anh Đào mượn cơ hội này lệnh thị vệ đem người làm chứng kia vào điện.

Ngay cả phe Thái tử cũng luống cuống tay chân, người này không ai không biết, chính là thân tín Dương Phi của Thạch Tuyên.

Trên người hắn còn có vết thương mới băng bó, thấy hoàng đế tự động quỳ xuống.

Thạch Hổ cũng nhận ra người hầu theo Thạch Tuyên từ nhỏ này. Võ công của hắn cao cường, rất được Thái tử thích, sao có thể bán đứng Thái tử cơ chứ.

“Là nhân chứng, vậy ngươi muốn khai ra kẻ nào?”

Dương Phi đáp “Tiểu thần làm chứng chuyện Thái tử mưu hại tam hoàng tử.”

“Ngươi dám nói những lời vọng tưởng ấy sao!”

“Hoàng Thượng minh giám, tiểu thần ngày thường đối với điện hạ trung tâm như một, không oán khuất, tuyệt không dễ dàng ruồng bỏ chủ tử. Vả lại hôm nay tiểu thần dám đến, vốn đã không còn suy nghĩ mong được sống!”

Thạch Hổ nhìn thoáng qua Trịnh Anh Đào, một lúc lâu không nói gì.

Dương Phi thấy tình thế, không hề cố kỵ, cất cao giọng nói “Hoàng Thượng, huynh đệ thân tín của tiểu thần có mười một người, vì điện hạ xuất sinh nhập tử, không tiếc mưu hại tam hoàng tử để củng cố ngôi vị Thái tử. Không ngờ hôm qua sau khi chuyện thành công, người dồn tiểu thần vào chỗ chết lại chính là điện hạ. Trừ một mình tiểu thần đào thoát, may mắn được cung nhân cứu, các huynh đệ còn lại đều bị Thái tử giết chết. Tiểu thần không phải người sợ chết, chính là không cam lòng cho các huynh đệ, chẳng sợ hôm nay máu tươi đương trường, cũng sẽ không bán mạng vì chủ tử nữa! Huống chi cho dù Hoàng Thượng không động thủ, điện hạ cũng sẽ không bỏ qua cho tiểu thần!”

Lần này không biết hắn thay ai giải oan.

Thần tử thân tín của Thái tử cũng đều mang tâm tư khác thường. Nghĩ Dương Phi trung hành như vậy còn bị diệt khẩu, không biết tương lai bọn họ sẽ như thế nào…

Thạch Hổ căn bản một chữ cũng nghe không vào, chỉ trừng Anh Đào. Hắn vĩnh viễn không hiểu cái gì gọi là biết khó mà lui, Thạch Hổ cả đời giết người vô số, lại không thể nhẫn tâm với một mình y, đã không thể vùng vẫy nữa rồi, chỗ nào cũng là chỗ chết, không một đường lui.

“Trẫm sẽ không chỉ tin lời của một bên… Người đâu! Giải hung thủ vào thiên lao, chờ ngày tra khảo!”

“Hoàng Thượng!”

“Trẫm đã tra rõ, hôm nay mệt rồi! Các ngươi đều lui ra, hôm sau tra tiếp!”

Thạch Hổ nhất định phải thiên vị Thái tử, người nếu đưa vào thiên lao, lại làm sao có thể để hắn còn sống trốn ra.

Trịnh Anh Đào không ngăn trở nữa. Hôm qua Dương Phi chưa về, Thái tử đã lùng bắt khắp thành, tin tức sớm truyền ra, hiện tại hắn ở trên triều làm chứng.

Thạch Tuyên nếu có thể bình tĩnh, vậy đó chính là vận mệnh của hắn.

Quả nhiên, người còn chưa bị mang ra khỏi cửa điện. Thủ vệ ngoài cửa cung đã báo lại.

Mười vạn binh mã Đông Cung bỗng nhiên tập kết ngoài thành, ban đầu tướng lãnh binh lính của Thạch Thao ra sức chống cự, hiện ở ngoài thành đã trở thành biển máu.

Thạch Hổ cười to, hối hận lúc trước vi sao không nghe lời Tử Dương, lập Thạch Thao làm Thái tử. Thạch Tuyên tàn nhẫn quyết tuyệt, đáng tiếc tâm cơ trầm ổn thua xa Thạch Thúy, căn bản không xứng làm con Thạch Hổ.

“Anh Đào, ngươi hận trẫm đến vậy sao?”

“Hoàng Thượng, thần chưa từng hận người…”

Không hận? Vì sao chuyện như vậy cứ liên tục tái diễn trước mắt trẫm?

Quần thần rối loạn, phe Thái tử căn bản không biết làm như thế nào cho phải. Nếu Hoàng Thượng dẹp loạn, bọn họ sẽ không thoát được tội thông đồng mưu phản. Nếu Thái tử lúc này soán vị, bọn họ sẽ trở thành nghịch thần phản tặc.

Trịnh Anh Đào dứt khoát đi đến bên Thạch Hổ.”Hoàng Thượng, thần nguyện tự mình nghênh chiến, thay bệ hạ diệt trừ nghịch thần!”

Thạch Hổ xoa hai gò má trắng như bạch ngọc, chỉ có thể cười khổ. Anh Đào này, không phải do mình tự tay bồi dưỡng sao? Bừng tỉnh kiên nghị, hắn vừa hạ quyết tâm. Chẳng sợ phá phủ trầm châu (đập nồi dìm thuyền, quyết đấu đến cùng), cũng không tiếc đồng quy vu tận. Đáng tiếc trận này vô luận ai thắng ai thua, hắn đều sẽ thương tâm.

“Được… Ngân kỵ vô của ngươi dù không có đường thắng, trẫm vẫn tin tưởng, ngươi sẽ không để cho trẫm thất vọng … …”
Bình Luận (0)
Comment