4
Tôi nôn nóng cẩn thận hỏi Tưởng Mộ Thừa: "Anh thật sự không đến bệnh viện với Đan Y Y sao?"
Anh xoa đầu tôi, vẻ mặt cưng chiều nói: "Đúng vậy, em là vợ anh, anh sao lại đi ra ngoài với người phụ nữ khác, từ nay về sau anh chỉ chiều chuộng yêu thương mỗi em, được không?"
Tôi giật giật khóe miệng: "Vâng...... "
【Thật cái beep!】
【Tôi không có nhiều đất diễn như vậy đâu, thêm đất diễn là phải thêm tiền cho tôi đó!】
Tưởng Mộ Thừa lại ôm lấy tôi vào lòng.
Ánh mắt nóng bỏng như muốn làm tôi tan chảy.
Tôi sợ hãi lùi lại, anh lại từng bước tiến lại gần, cho đến khi dồn tôi vào góc tường.
"Cưng à, chúng ta có phải nên tiếp tục rồi không?"
"Tiếp tục... cái gì?"
Tôi khó khăn nuốt nước bọt, đôi mắt không nghe lời mà liếc xuống đi.
【Bình thường tên tró này không phải không được hay sao?】
【Tôi – một đại mỹ nhân điện nước đầy đủ nằm bên cạnh ba năm mà anh cũng không bị dao động. Sao đêm nay bỗng nổi gió?】
Sắc mặt Tưởng Mộ Thừa tối sầm lại.
Anh nắm cổ tay tôi ngã vào tường.
Nghiếng răng nói: "Đương nhiên phải làm tròn trách nhiệm của một người chồng, kẻo có người ở sau lưng vu khống nói anh không được".
Tôi bị sốc không thôi.
Nếu không phải xuyên sách.
Biết trước Tưởng Mộ Thừa chỉ là một nhân vật bá đạo tổng tài bình thường.
Ngoài khả năng đếm tiền thì không có bất kỳ bàn tay vàng nào.
Bằng không tôi thật đúng là cho rằng anh có thuật đọc tâm đấy.
Tôi cười chột dạ, cố ý đá sang chuyện khác: "Ông xã, không phải bác sĩ bảo anh phải nghỉ ngơi nhiều hơn sao, đầu còn đau không?"
【Tôi hiểu rồi, nhất định là tai nạn nửa năm trước làm đầu óc anh ta lộn ngược rồi. 】
【Có lẽ khi hồi phục, cốt truyện bị lệch có thể trở lại đúng hướng. 】
Tôi thầm trấn an trong lòng.
Tưởng Mộ Thừa không hề động tâm, chỉ vài động tác đã cởi bỏ quần áo.
Khoảnh khắc chiếc bụng tám múi của anh đến gần, tôi thốt lên: "Không được!"
"Đừng nói không được với một người đàn ông, em biết chứ?"
"Thật sự không phải..." Tôi đỏ mặt, yếu ớt nói: "Hình như bà dì của em đến rồi."
Nhân lúc anh dừng lại, tôi vội lao vào phòng tắm.
Đêm đó, tôi nằm trên giường cả đêm mà không ngủ được.
Thật đáng tiếc.
Tại sao bà dì lại đến ngay lúc này, không thì tốt xấu gì tôi cũng có thể thu được chút lãi từ trên người anh.