Trịnh Hoan bận sấp mặt cho buổi biểu diễn lưu động của mình, đã lâu không gặp được Thẩm Gia. Cuối cũng cũng có mấy ngày nghỉ, cậu xuống máy bay liền đi thẳng đến phim trường, ở trong ánh mắt trêu chọc của mọi người đem ảnh đế nhà mình vớt về nhà.
"Aiz, em trở về sao không chịu nói trước chứ." Thẩm ảnh đế dựa vào ghế dựa lười biếng vươn vai, theo động tác của anh mà lộ ra một đoạn da thịt tinh xảo.
Trịnh Hoan nhìn đến miệng khô lưỡi khô, bất động thanh sắc điều chỉnh dáng ngồi, đem anh ôm vào trong ngực.
"Anh không thèm gọi điện thoại cho em." Ủy ủy khuất khuất nói.
"Anh mấy ngày nay đều là đêm diễn, lúc kết thúc trời đã sáng, buổi biểu diễn em vất vả như vậy, anh muốn để em ngủ được nhiều hơn một chút nha."
"Em thấy anh chính là không nhớ em." Ôm càng chặt.
Thẩm Gia một bên chơi điện thoại, một bên có lệ nói: "Nhớ mà nhớ mà...Sao lại thích làm nũng như vậy a." Vỗ vỗ đùi của cậu, "Aiz, ở phía trước ngừng xe lại một lát đi."
Phía trước có một cửa hàng gà chiên, thịt gà thơm ngọt nhai rất ngon, nước sốt là bí chế của cửa hàng, ăn cực kỳ ngon, Trịnh Hoan rất thích.
Thẩm Gia tống cổ tài xế đi xuống mua về.
Trịnh Hoan trong lòng mừng thầm: Tuy rằng thái độ không tốt, nhưng trong lòng anh vẫn nghĩ đến ta. Nể tình gà chiên, ta liền tha thứ anh một chút vậy, buổi tối từ 7 lần đổi thành 6 lần là được.
***
Vừa vào cửa, Thẩm Gia dưỡng chó Akita phe phẩy cái đuôi nhảy lên người anh.
"Ai nha, con trai ngoan, nhớ ba ba không nè? Xem ba ba đem gì về cho con đây." Thẩm Gia lắc lắc gà chiên trong tay, "Ngửi xem thơm hay không thơm a..."
Cẩu nhi tử: Gâu gâu...
Trịnh Hoan: MMP*
(MMP: bà mẹ nó – là một câu chửi tục thôi)
Thẩm Gia đem gà chiên đặt lên bàn, dặn dò Trịnh Hoan đút chó ăn, chính mình thì vừa hừ ca ca khúc mới mà hai người hợp tác vừa đi vào phòng bếp.
Trịnh Hoan cùng cẩu nhi tử liếc mắt nhìn nhau một cái.
Trịnh Hoan: "Tranh sủng tiểu tiện nhân!"
Cẩu nhi tử: Baba ơi ta sợ...
Chờ đến lúc Thẩm Gia đi ra, trên bàn không còn gà chiên nữa.
Lại nhìn cẩu nhi tử, thấy cẩu nhi tử nước mắt lưng tròng ghé vào phía dưới bàn trà.
Thẩm Gia nghi hoặc hỏi: "Ăn xong rồi như thế nào vẫn không cao hứng a, chẳng lẽ không thích sao?"
Anh ngẩng đầu nhìn Trịnh Hoan, Trịnh Hoan ưỡn ngực ngẩng đầu, vẻ mặt chính khí: "Chắc là ăn đến quá vui vẻ, hỉ cực mà khóc."
Cậu nói đến chính trực, nhưng khóe miệng dính một chút nước sốt đã bán đứng cậu.
Thẩm Gia tức đến cười, duỗi tay lau đi nước sốt trên khóe miệng của cậu: "Em nha... lại cùng cẩu đoạt đồ vật ăn."
Trịnh Hoan nhụt chí, từ sau lưng ôm lấy anh: "Là anh mua... Không muốn cho nó ăn, anh chỉ có thể mua cho em ăn thôi."
"Nhưng mà anh có nấu canh cho em nha, ở trong bếp đó, em ăn nhiều gà chiên như vậy, làm sao uống canh nổi nữa đây?"
Trịnh Hoan lập tức đem anh khiêng lên vai, đi về phía phòng ngủ: "Không lo, chúng ta trước làm một chút vận động tiêu hao năng lương đi, ngao..."
HOÀN CHƯƠNG 12.