*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.23.
Bà biết đầu của Lương Nhung có chút vấn đề thì vội vàng thu dọn đồ đạc rời đi, để lại không gian yên tĩnh cho Tống Ninh tiến hành trị liệu.
Hai người ngồi đối diện trên bàn cơm. Từ khi biết tâm tư của Lương Nhung, Tống Ninh không nhịn được nghĩ nhiều, theo bản năng có chút chờ mong, trái tim nhỏ trong lồng ngực không chịu an phận nhảy loạn lên.
Mà trái ngược hoàn toàn với cậu, Lương Nhung rất bình tĩnh, thong thả, không chút dị thường, thỉnh thoảng còn săn sóc gắp đồ ăn cho cậu.
Tống Ninh nhai một cách khô khan, cảm thấy mình nghĩ quá nhiều rồi, có lẽ trong cái bọc kia là thuốc nhỏ mắt mà thôi.
24.
Sau bữa cơm chiều, Lương Nhung lấy ra kịch bản của chương trình, cùng Tống Ninh dựa vào sô pha đọc qua.
Lương Nhung biết Tống Ninh lo lắng nên một tỉ mỉ giải thích cho cậu một bên dùng bút chú thích lại những điều quan trọng.
Bề ngoài Tống Ninh tỏ ra chăm chú lắng nghe, còn bên trong thì lại suy nghĩ bậy bạ, nửa chữ cũng không nghe lọt.
Trạng thái này cứ thế kéo dài tới hơn chín giờ, Lương Nhung “ba” một tiếng đóng kịch bản lại.
Tống Ninh cả kinh, ngồi thẳng dậy, hỏi, “Làm sao vậy?”
“Không còn sớm nữa, để anh đưa em về, ngày mai còn phải đi làm.”
“A, cứ như vậy thôi sao?” Tống Ninh bật thốt lên.
Lương Nhung nở nụ cười, hỏi ngược lại, “Không như vậy thì em muốn như thế nào?”
Tống Ninh cuống quýt xua tay, “Không có gì, không có gì.”
Nói xong liền nhảy xuống từ trên ghế, kết quả lại đứng không vững làm cậu lảo đảo ngã trở lại.
Lương Nhung đè Tống Ninh dưới thân, cười cười tiến sát tới tai cậu, “Nếu A Ninh đã nói vậy, thì chúng ta phải làm một chút gì đó mới được.”
25.
Mặc dù đã chuẩn bị từ trước nhưng khi khí tức của Lương Nhung xẹt qua tai, Tông Ninh vẫn sụp đổ.
Lương Nhung ôn nhu nhìn vào mắt cậu, hôn nhẹ xuống chóp mũi cậu.
“A Ninh, anh thích em, em có biết không?”
Chóp mũi Tống Ninh chua xót, trái tim nháy mắt tan chảy, đem đầu chôn vào hõm vai Lương Nhung, gật gật đầu.
Lương Nhung nở nụ cười, âm thanh trầm thấp hỏi, “Vậy hiện tại A Ninh có yêu anh không?”
Tống Ninh không nói lời nào, khiến tâm Lương Nhung dần chìm xuống.
Ngay khi Lương Nhung muốn đứng dậy, thanh âm cậu đột nhiên vang lên.
“Vẫn luôn thích.”
26.
Lương Nhung mạnh mẽ chặn lại môi Tống Ninh.
Nụ hôn nóng bỏng đem hồn Tống Ninh hút ra, chỉ lưu lại một thể xác vô lực, cố gắng bám lấy vai Lương Nhung.
Hắn thả cậu ra, nhanh nhẹn mở ngăn kéo, lấy ra một lọ gel bôi trơn cùng một hộp bao cao su.
Bao cao su là *hương chuối tiêu, trong nháy nhìn thấy nó, đầu óc Tống Ninh ngây ngẩn nghĩ: Nếu là *hương dâu thì sẽ tốt hơn.
Lương Nhung lấy ra một lượng gel bôi trơn, cẩn thận kéo quần Tống Ninh xuống, tìm đến cửa động bí ẩn phía sau.
Hắn cảm thấy được cơ thể Tống Ninh run lên, liền ôn nhu an ủi, “A Ninh đừng sợ, anh cũng rất ôn nhu.”
Tống Ninh nháy mắt tỉnh táo, giải thích với hắn, “Không phải, bọn em chưa từng…”
Lương Nhung không chú ý tới cậu, tay tìm kiếm ở phía sau một lúc lâu vẫn chưa thấy cửa vào, buồn bực nhăn mày lại, tự nhủ, “Kỳ quái, sao lại lạ như vậy, không phải cơ thể sẽ tự động ghi nhớ sao?”
27.
Song phương đều không bắt được trọng điểm, cuối cùng chỉ có thể mở máy tính lên, bổ sung thêm kiến thức.
Sau đó, Tống Ninh đỏ mặt vào trong phòng tắm tẩy rửa, tự mình mở rộng một chút rồi đi ra ngoài.
Lúc này Lương Nhung đã nằm sẵn trên giường, tải xuống mấy bộ GV Âu Mỹ. Nhìn thấy cậu đi ra thì gọi cậu tới cùng nhau xem.
Tống Ninh ngây thơ chưa từng xem mấy phim này, vừa nghe thấy tiếng rên rỉ sắc tình của thiếu niên thanh tú trong video, bộ vị dưới thân bị ảnh hưởng sinh ra biến hóa, địa phương vừa được mở rộng cũng chậm rãi ướt nhẹp.
Lương Nhung đè cậu xuống dưới thân, chạm nơi cương cứng của mình vào người cậu, khàn khàn hỏi, “Có cảm giác rồi sao?”
Hai má Tống Ninh nóng ran nhưng vẫn mạnh miệng nói, “Chuyện này… Bộ phim này quá chân thực, cái đó cũng quá to rồi.”
Lương Nhung nở nụ cười, nhẹ nhàng cắn lên môi cậu, “Có muốn xem thứ to hơn không?”
28.
Tống Ninh hối hận rồi, có vài thứ không nên nghi ngờ.
Thời điểm Lương Nhung tiến vào, Tống Ninh cảm giác như cả cơ thể mình đều bị đỉnh xuyên.
Tống Ninh cào lên lưng Lương Nhung, hai chân vòng qua hông hắn, như một con mèo con lớn tiếng rên rỉ, cầu xin hắn chậm lại một chút, nhưng cuối cùng chỉ đổi lại cắm rút càng thêm mãnh liệt.
Buổi tối ngày hôm đó, Lương Nhung không chỉ làm theo các tư thế trong phim mà còn học một hiểu mười, sáng tạo ra những động tác mới, đem Tống Ninh ăn tới không còn một mẩu xương.
Sau khi kết thúc, Lương Nhung bế Tống Ninh vô lực vào phòng tắm, rồi mới ôm cậu lên giường.
Sau khi tắt đèn, Lương Nhung hỏi Tống Ninh, “A Ninh, tôi cùng người đó ai lợi hại hơn.”
Tống Ninh lườm hắn một cái, chìm vào giấc ngủ.
Hết chương 21.
* Hương chuối tiêu:
* Hương dâu tây: