Ảnh Đế Là Miêu Nô

Chương 17

Edit: Yuu

Ban đêm, đúng giờ Du Nhiên biến thành mèo đi đến thăm Cố Khải. 

 Cố Khải ngắm nghía điện thoại, bờ môi mím thành một đường, tựa hồ là đang phụng phịu. "Tiền là đưa cho mèo nhỏ, cô ta dựa vào gì mà trả lại?" Lời này Cố Khải nói có chút nghiến răng nghiến lợi.

 "Meo?" Du Nhiên xích lại gần, ngẩng đầu nhìn Cố Khải, ánh mắt ngây thơ, thuần khiết, vô tội. Cố Khải phát hiện mèo nhỏ tới, lập tức thu hồi tất cả nộ khí. Hắn không  vuốt lông của mèo Ragdoll, nhưng vẫn thủy chung trầm mặt. Du Nhiên dùng đệm thịt vỗ vỗ tay ảnh đế, tựa hồ là đang an ủi. Động tác của mèo làm Cố khải có thêm dũng khí. Hắn kéo căng mặt, nhanh chóng gọi điện thoại cho Du Nhiên. Đương nhiên, điện thoại không có người nghe. Cố Khải càng tỏ ra bất mãn, "Có lá gan đem tiền trả về, lại không có can đảm tiếp điện thoại của tôi? Cô cho rằng tránh được sao!" 


Du Nhiên: Ta không có, đừng nói mò. Lúc này đang bận làm mèo nên không có ai nghe là đúng thôi. 

Cố Khải đưa di động ném qua một bên, cánh tay bất lực rủ xuống, trong mắt một mảnh mờ mịt, "Đến cùng nên làm cái gì?" 

 "Meo?" Du Nhiên không hiểu nhiều. Cố ảnh đế có tiền có danh tiếng, rõ ràng là sinh ra đã ở vạch đích, có cái gì không tốt mà phiền não. 

 Cố Khải giống như là hiểu được nghi hoặc của mèo Ragdoll, nhẹ giọng nói, " Anh có rất nhiều tiền, nhưng vậy thì thế nào? Vật chân chính mong muốn anh lại chưa từng có được." Tỉ như quan tâm của cha mẹ, tỉ như muốn được vĩnh viễn nuôi mèo Ragdoll. 

 "Muốn đem ngươi mang về nhà, nhưng Hứa Du Nhiên không cho phép." "Nghĩ muốn tốt với em thêm chút, nhưng là Hứa Du Nhiên không cho."

 Suy nghĩ một hồi, Hứa Du Nhiên vẫn là nói không được. 


"Hết lần này tới lần khác em lại không chịu rời khỏi cô ấy." Cố Khải than nhẹ một tiếng, "Anh đã không biết như thế nào cho phải." 

 Mèo Ragdoll cuồng mồ hôi. Bởi vì một hệ liệt phức tạp, trên mặt nhìn hoàn toàn chính xác giống như Cố Khải nói vậy. . . Thế nhưng là,  cô có thể làm sao? Cô cũng rất tuyệt vọng a! ! 

 "Anh không có ý tứ khác đâu." Cố Khải vuốt vuốt đầu mèo, trấn an nói. Nhưng ngay sau đó, hắn lời nói chợt đổi, "Hứa Du Nhiên quá khó trao đổi, nói cái gì cũng không chịu thả tự do cho em." 

Du Nhiên nghiêm mặt. Anh thì được rồi! Lại đem cái danh đấy vứt cho tôi! Nếu là ngươi thông minh cơ trí một chút, phát hiện tôi cùng mèo là cùng một thể, chẳng phải có thể thẳng thắn, hảo hảo nói chuyện rồi a? Nói cho cùng vẫn là anh quá đần. Mèo Ragdoll chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn ảnh đế một chút. 


 Cố Khải càng thêm bất đắc dĩ, "Được được được, ta không nói xấu cô ấy nữa." Quay đầu qua, hắn nhỏ giọng phàn nàn, "Em thiên vị cô ấy." 

 "Meo meo." Du Nhiên ân cần dạy bảo ảnh đế. Cả ngày cùng mèo chơi quá quái gở. Anh muốn tiếp xúc với bao nhiêu người,có bao nhiêu bạn bè. Tỉ như bên người vị nữ biên kịch xinh đẹp, tài hoa hơn người, mọi người cùng tìm hiểu một chút không tốt sao! ! 

 Nhưng mà Cố Khải hoàn toàn không thể lĩnh hội dụng tâm của mèo nhỏ, thở dài một tiếng, "Có thể là kiếp trước thiếu nợ cô ta." Cho nên đời này muốn củng trân bảo âu yếm lại bị nàng chiếm lấy gắt gao. 

 Ai thiếu ai nha. Du Nhiên một mặt tang thương. Nhớ năm đó lớp mười hai, bài thi chồng chất như núi, trong lúc cấp bách còn phải dành chút thời gian bồi ảnh đế chơi, cô liền mạc danh cảm thấy ủy khuất. "So với Hứa Du Nhiên, em thích anh nhiều hơn mới được." Cố Khải một bên cho mèo cào cào cằm, một bên thấp giọng khẩn cầu. 
 Du Nhiên thoải mái mà nheo lại mắt, nghĩ thầm, khó mà làm được. Lại thích nhiều một chút , nói không chừng cô liền tự cam đọa lạc, nguyện ý cả đời làm mèo. Hiện tại không nhiều không ít thật  vừa vặn. Một người một mèo nói chuyện thật hảo. 

 Hôm sau, Du Nhiên trịnh trọng nói cho Cố Khải, cô muốn bắt đầu chú tâm viết kịch bản, gần đây sẽ rất bận bịu, cho nên mèo tạm thời sẽ không có thời gian đưa qua bên chỗ Cố Khải. 

 Cố Khải phi thường không hiểu, bận rộn như vậy vì cái gì lại còn muốn đào lấy mèo không thả! Mèo đơn độc ở nhà, không ai chăm sóc, rất dễ cảm thấy buồn chán. 

 Du Nhiên không cách nào giải thích. Cô một điểm cũng không cảm thấy buồn chán, còn cảm thấy sinh hoạt dị thường phong phú. Nhưng cũng không thể nói cho Cố ảnh đế, phụ trách viết kịch bản chính là mèo nha? 
 "Viết kịch bản vì cái gì nhất định phải để lại mèo trong nhà?" Cố Khải trăm mối vẫn không có cách giải, "Cũng không thể là muốn để mèo viết thay a? !" Cố Khải không thể nào hiểu được. 

"Cái này anh cũng không cần biết." Du Nhiên nói ra nguyên nhân hết sức thư thái, "Tôi chỉ có một lời nói với anh."Nộ khí lên tới cực điểm, Cố Khải hận đến nghiến răng. 

 Du Nhiên còn nói, "Đừng cả ngày nhìn chằm chằm vào mèo. Ra ngoài đi dạo một chút, kết giao nhiều bằng hữu." 

 "Không cần thiết, có mèo là được rồi." Cố Khải lạnh lùng từ chối. Bất luận là cùng người nào tiếp xúc đều là không cần thiết. Hắn chỉ cần mèo. Hắn cũng không có ý định kết hôn, dù sao kết hôn vẫn là phải cách. Không có ai sẽ vĩnh viễn đều bên người, cuối cùng là phải chia ly. 

 Du Nhiên nói không ra lời. Cô rất muốn hỏi, vạn nhất mèo chết thì sao? Vạn nhất mèo lừa ngươi thì sao? Nhưng là cô không dám hỏi. Nghĩ nghĩ, cô đổi đề tài, "Nếu như đem mèo cho anh, anh dự định để nó làm cái gì?" Vấn đề đến hơi đột ngột. Nhưng là Cố Khải nhíu nhíu mày về sau, vẫn là nghiêm túc đáp lại nói, " Chỉ cần nó ở bên cạnh tôi, nó muốn làm gì đều có thể." Mèo ở bên cạnh hắn liền có thể an tâm. 
 Du Nhiên thở dài, không biết nói cái gì cho phải. Nghĩ nghĩ, được rồi, cô vẫn là viết kịch bản đi thôi. Cố Khải không cam lòng. Hỏi xong lại không cho mèo?. ** Chuẩn bị kỹ càng đồ ăn vặt, pha trà ngon, điều chỉnh chỗ ngồi đến góc độ thoải mái nhất, sau đó Du Nhiên tìm kiếm trong ngăn kéo notebook. Lúc làm thế giới giả tưởng, cô đã có nhiều ý tưởng khác, nhưng lúc đó không dùng được. Bởi vì lo lắng sẽ lần lượt bị lãng quên, thế là những vụn linh cảm ghi vào bên trong notebook. Hiện nay vừa vặn phát huy được tác dụng. Lật xem notebook, linh cảm phần lớn chỉ có ngắn gọn mấy câu, nhưng đủ để đưa đến nhiều tác dụng.   Du Nhiên tinh tế lật xem. Một hồi lâu, cô mới đem notebook xem hết. Lúc này Du Nhiên kinh ngạc phát hiện, nguyên lai cô đã từng nghĩ ra nhiều ý tưởng như vậy, phần lớn những linh cảm đó đều có thể dùng. Đoán sơ qua, thế giới kì ào phần 2 không sợ thiếu ý tưởng. "Sự tình so với dự liệu thì đơn giản hơn nhiều." Lẩm bẩm một câu, Du Nhiên bắt đầu viết. 
 Trong biệt thự, một đôi vợ chồng đang cãi lộn. người chống nói, "Sinh nhật không thể ở bên em, anh cảm thấy thật có lỗi. Nhưng là công ty bây giờ có việc, anh nhất định phải đi tới." 

 "Đâu chỉ sinh nhật?" Người vợ lên án nói, "Vào ngày kỷ niệm kết hôn cùng nhau ăn cơm, ăn được một nửa anh liền về công ty. Khi hẹn củng đi du lịch, đã tới sân bay, anh lại nói không đi được. Anh đến tột cùng dự định lỡ hẹn bao nhiêu lần?" 

 "Anh rất xin lỗi, nhưng là công ty. . ." Người chồng vừa định giải thích, lại bị tiếng nói của người vợ đánh gãy, "Công ty công ty, anh chỉ biết công ty! Từ khi công ty trên phương diện làm ăn đi vào quỹ đạo, hai ta đều nhiều ngày không có hẹn hò rồi?" 

 "Cho nên mấy ngày nay không phải anh đã xin nghỉ, chuyên tâm ở bên em sao." Người chồng nhẫn nại, ôn tồn giải thích nói. 
 "Không cần." Cơn giận của người vợ còn sót lại chưa tiêu tán hết. "Dù sao mặc kệ làm cái gì, anh cũng sẽ nửa đường nói có việc, muốn rời đi. Tôi đã chịu đủ lắm rồi!.Tôi  muốn một người cùng đi bờ biển du lịch, anh liền tự mình nhìn xem mà xử lý đi! Yêu làm gì thì làm cái đó đi!" Nói xong, người vợ cầm ba lô lên căm giận đi ra ngoài. người chồng  nhéo nhéo mũi, rất là bất đắc dĩ. Bất quá hồi tưởng lại, mình đích thật đã liên tục làm việc thật lâu, vẫn nên buông lỏng xuống thôi. Thế là  quyết định đi leo núi du lịch. Trong vòng năm ngày du lịch làm cho lòng người cảm thấy vui vẻ. Lại về đến trong nhà, cảm giác cả tâm người lẫn cảnh đều không giống. 

 "Anh đã  trở về." Người chống hứng thú bừng bừng tuyên bố. Người vợ không nói gì, ngồi ở trên ghế sa lon yên lặng rơi lệ. Người chống hậu tri hậu giác nghĩ đến, hắn có phải là không nên như vậy, một mình chạy đi leo núi, mà là hẳn nên cùng vợ đi bờ biển? Nghĩ rõ ràng người chống ngượng ngùng nói, "Cái kia, tại em lúc đó nổi nóng nha, anh liền không muốn. . ." Người vợ dùng khăn giấy chà xát cái mũi, không nói một lời, đứng dậy về phòng ngủ. "Ai, em nghe anh giải thích!" Người chồng vội vàng chạy phía sau. "Ba ——", cửa phòng ngủ đóng lại, đem hắn khóa ở bên ngoài. Người chồng cười khổ, hỏng bét, lão bà giống như càng tức giận hơn rồi. Bất quá ngẫm lại cũng đúng, biết rõ lão bà đang hờn dỗi, hắn lại một mình chạy ra ngoài chơi, đồng thời lại rất vui vẻ về nhà, là người ai cũng đều không chấp nhận được. Tiếc nuối liếc mắt nhìn cửa phòng ngủ, người chồng nghĩ thầm, ngày mai lại giải thích đi, hắn vẫn là ngủ trước ở ghế sô pha cũng được. Ai ngờ ngày thứ hai tình huống lại càng hỏng bét. Người vợ chỉ chuẩn bị một phần bữa sáng, quyết tâm không nghĩ tới chồng. Người chồng gãi gãi đầu, phi thường buồn rầu. Hắn là biết điều không xuất hiện trước mặt vợ, thẳng đến khi vợ hết giận mới mở miệng nói chuyện, vẫn là hảo hảo cùng vợ giải hòa, làm cô ấy vui vẻ? Mắt thấy vợ trang điểm xong chuẩn bị đi làm, người chồng dũng cảm đi theo. "Anh cam đoan, công việc sau này là công việc, sinh hoạt là sinh hoạt, tuyệt đối sẽ không để 2 việc này liên quan tới nhau nữa." "Tỉ như lần này leo núi, anh liền không có vì công việc mà nửa đường rời đi. Đáng tiếc, nếu là đi chung với em đến bờ biển liền thật tốt." "Anh quyết định, về sau mọi thứ lấy em làm đầu. Khi chúng ta cùng đi du lịch, anh tuyệt đối sẽ tắt điện thoại di động, không tiếp nhận điện thoại, không nhìn bất luận cái  tin nhắn gì. Em có phải cũng nên yên tâm hơn rồi chứ?" Nhưng mà người vợ y nguyên không nói một lời, không muốn phản ứng hắn.Người chồng sinh lòng cảm giác bất lực, không khỏi dừng bước. Vợ hắn xem hắn là không khí, cái này khiến trong lòng của hắn rất khó chịu. Một giây sau,người vợ dừng bước, tựa hồ bên trong tâm có chút xúc động. Người chồng vui vẻ, vội vàng xích lại gần. Ai ngờ không chờ hắn tới gần, người vợ đã quyết tâm, tiếp tục bước nhanh tiến lên. Người chồng lộ ra vẻ không ngờ.   Ban đêm, vẫn như cũ là một người  ăn cơm tối. Người chồng ngồi đối diện với vợ thăm dò, thử thương lượng, "Đêm mai có ca kịch, chúng ta cùng đi xem a?" Không để ý tới. "Cuối tuần có rảnh rỗi, chúng ta có thể cùng đi công viên trò chơi, xem phim, ăn cơm, em muốn làm gì liền làm cái nấy." Lờ đi. 
 "Cầu em nói chuyện với anh đi!" người chồng hạ thấp tư thái, lo nghĩ cơ hồ muốn điên. Người vợ đang ăn cơm, y nguyên không nhìn người chồng. Qua hồi lâu, cô mới chậm rãi mở miệng, "Có cái thật là không quen đây ? Lúc anh không có ở đây, tôi vẫn luôn sống cuộc đống như thế này." Nói, cô kìm lòng không được rơi lệ. Trong lòng người chồng cực kì khó chịu. Bọn họ tự vấn lòng, cố gắng kiếm tiền là vì cho người nhà một cuộc sống tốt hơn. Kết quả hắn lại vì công việc coi nhẹ người nhà, cái này thật là đúng sao? 

 "Em à. . ." Người chồng  thanh âm nghẹn ngào. Người vợ lau nước mắt, đem đầu bỏ qua một bên, cuống quít rời đi. Người chồng cúi đầu xuống, có loại cảm giác cực khó chịu. Người vợ giống như thật sự rất tức giận, làm sao cũng không chịu tha thứ . Sau bữa cơm chiều,người vợ nằm tại ghế sô pha bên trong xem tivi. Người chồng lặng lẽ ngồi ở ghế sô pha khác. Vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt nhìn vợ, phát hiện vợ không có chú ý, thế là bất động thanh sắc đứng lên, lặng lẽ hướng đến bên cạnh vợ một chút. Người vợ không có cự tuyệt, thế là hắn lại đứng người lên, hướng bên cạnh chuyển một chút, thẳng đến sát bên vợ ngồi xuống. "Anh thề,anh đã nhận thức được bản thân sai lầm, cũng quyết tâm sửa lại!" Người chồng dõng dạc nói.
 "A." Bên cạnh truyền đến một tiếng cười khẽ. Người chồng có vẻ kinh ngạc. Hắn vắt hết óc, ý đồ nghĩ xem thế nào thuyết phục vợ, nhưng là vợ lại tắt TV, dự định về phòng ngủ đi ngủ. Người chống liền đưa tay kéo. Ai ngờ tay của hắn trực tiếp xuyên thấu qua  thân thể người vợ, căn bản tiếp xúc không đến. Sấm sét giữa trời quang!Người chồng lập tức kinh ngạc đến ngây người. Lúc này, các loại cảm xúc hỗn loạn hiện lên trong lòng hắn. Trong phòng treo lịch, cùng ngày đó thực tế là hắn đi ra ngoài du lịch sau ba tháng. So với trước khi đi, trong nhà có bồn hoa lớn hơn một vòng. Người khác về đến nhà, trên thân nhưng không có mang theo  hành lý. . . . 

 "Không! !" Tiếng rống to bên trong, Người chồng hồi tưởng lại. Thời điểm leo núi hắn trượt chân rơi xuống , sớm cũng bởi vì chảy máu quá nhiều mà chết. Nhưng là, hắn quá nhớ vợ, muốn theo người vợ nói tiếng xin lỗi, thế là vô luận như thế nào đều muốn về nhà. Phòng ngủ y nguyên cửa phòng thít chặt. Người chồng thử thăm dò duỗi duỗi tay, phát hiện hắn là hồn thể, có thể tự do tiến vào. Đi vào trong phòng ngủ, người vợ ôm trong ngực hình hai người kết hôn khóc lớn không ngừng, thì thầm, "Thật xin lỗi, thật xin lỗi. . ."Người chồng đến gần, nhẹ giọng an ủi , "Nên nói xin lỗi chính là anh. Cả ngày bề bộn nhiều việc công việc, cũng không thể hảo hảo làm bạn em. Cho đến chết , anh mới biết mình sai như vậy không hợp thói thường." Người chồng hôn nhẹ lên trán vợ, trong mắt rưng rưng, thâm tình nói câu, "Anh yêu em." Vừa dứt lời, thân ảnh của hắn biến mất không thấy gì nữa, tựa như khói xanh phiêu tán ra. Người vợ giống như có cảm giác, lên tiếng khóc lớn, bi thống không thôi. 
 Một hơi viết xong kịch bản, sau đó Du Nhiên đặt tên cho kịch bản là "Chiến tranh lạnh" . "Ngoài ý muốn mất đi vong linh về đến trong nhà, hẳn là sẽ rất có ý tứ." Du Nhiên nâng cằm lên, một bên vừa lầm bầm lầu bầu, một bên sửa chữa kịch bản. 

 "Người chồng cho là mình chỉ là đi ra ngoài du lịch mấy ngày, vợ còn đang hờn dỗi; nhưng người vợ lại sớm biết được chuyện chồng mình đã qua đời, mang lòng tràn đầy bi thống, bắt đầu một người sinh hoạt." "Nếu như không biết chồng là vong linh, như vậy hai người nhìn hoàn toàn chính xác giống như là đang cãi nhau, bởi vì cãi nhau mà chiến tranh lạnh. Nhưng nếu như biết nói ra chân tướng lại quay đầu nhìn, liền sẽ phát hiện hết thảy chẳng qua là trùng hợp." "Người vợ đi ra ngoài đi làm lúc dừng bước lại, nhưng không phải là bởi vì bị trượng phu đả động, mà là giày có chút vấn đề nhỏ. Bất quá chi tiết rất không rõ ràng, không nhìn kỹ là không nhìn ra." "Cơm tối lúc người vợ nói chuyện đơn thuần lẩm bẩm để khuyên mình, cũng không phải là tại đáp lại. Xem tivi lúc khẽ cười một tiếng là bởi vì đang nhìn hài kịch, cô miễn cưỡng vui cười, làm bộ mình sống rất tốt."
 Dựa theo mạch suy nghĩ tinh tế sửa đổi hai ba lượt, Du Nhiên một lần nữa nhìn kịch bản, rốt cục cảm thấy hài lòng. Cô dừng lại nghỉ ngơi, ăn chút nhỏ đồ ăn vặt, uống một ngụm trà, thuận tiện đứng lên hoạt động hai vòng. Giày vò một hồi lâu, Du Nhiên trở lại trên chỗ ngồi. Cô không có tiếp tục viết, mà là chống cằm ngẩn người, không tự chủ được nghĩ đến Cố Khải. Không biết tên kia lại sẽ hướng trên đầu nàng chụp cái tội danh gì rồi. Có lẽ cho rằng mạch suy nghĩ của cô khác người sẽ đem mèo bắt tới chà đạp một trận. Cũng có thể là cảm thấy cô tâm tình không tốt, sẽ cưỡng bức mèo làm chuyện gì đấy. Nói không chừng nhận định mèo trên tay cô sẽ nhận hết tra tấn, đem mèo trộm đi mới có thể cứu nó. . . . Nghĩ tới đây, Du Nhiên liên tục cười khổ. Cô rất rõ ràng, mình trong lòng Cố Khải không có chút địa vị, mèo nhỏ lại là chí cao vô thượng. "Cái gọi là người không bằng mèo, đại khái chính là có chuyện như vậy."Cô hảo hảo cảm khái nói. Lắc đầu, Du Nhiên bỏ qua tạp niệm, tiếp tục công việc. Lật ra notebook, cô xem các linh cảm bên trong chọn lấy cái vừa mắt nhất, sau đó nâng bút viết.
Yuu: Ôi chời, máy tính của mị bị trục trặc nên giờ mới đang tiếp cho các nàng được, xin lỗi mọi người nhiều nha. Mà chương này dài quá chừng, hơn 3000 từ. Lần đầu tiên edit cái chương nó như zầy luôn.

Vậy nên mọi người vote nhiều nhiều để Yuu có động lực nha.
Bình Luận (0)
Comment