Ảnh Đế Mất Trí Tồi

Chương 33

Khi hai người rời khỏi quán nướng, Nghi Hi đã say đến mức ngay cả đứng cũng không vững, Lê Thành Lãng vừa đỡ vừa ôm, thật không dễ dàng gì mới đem người nào đó lên xe.

Nghi Hi vừa vào chỗ ngồi liền co thành một đống, Allen để Lê Thành Lãng ngồi ở ghế lái phụ, anh lại lo lắng một mình cô ở phía sau sẽ xảy ra vấn đề gì. Đáng tiếc trong xe lại không có ai gánh lấy trách nhiệm này, như vậy anh còn có thể ngồi đối diện cô, hiện tại lại chỉ có thể đỡ cô dậy, anh ngồi bên cạnh, cô nửa tựa vào người anh, chỉ coi như làm một cái gối để dựa.

Allen nhìn giữa hai người gần như không có khoảng cách, mơ hồ giống như đã hiểu ra cái gì. Đề nghị vừa rồi của mình thật sự là quá ngu xuẩn, thầy Lê - người ta là có chủ ý này cơ!

Lê Thành Lãng còn chưa biết bản thân đang bị suy đoán thành một kẻ nham hiểm, chỉ nghiêng đầu quan sát tình huống của Nghi Hi. Cô yên tĩnh ghé vào vai anh ngủ say, mái tóc dài buông rơi trước ngực, ánh đèn trên phố thỉnh thoảng chiếu rọi lên mặt cô, da thịt trắng như sứ cũng mạ lên một lớp ánh sáng mông lung.

Lê Thành Lãng lúc này tâm tình phức tạp, mắt còn nhìn chằm chằm vào mặt cô, suy nghĩ lại bất tri bất giác bay xa.

Anh nghĩ đến nửa năm trước, bản thân rơi vào tin đồn nghiện hút, Chương Hủy cùng bên PR tới tìm anh thương lượng đối sách. Ba người vừa mới đi đến ngoài cửa phòng họp, liền nghe được bên trong có cô bé đang bàn luận về anh, âm thanh trong trẻo, đĩnh đạc, câu cuối cùng làm cho Chương Hủy suýt thì cười ra tiếng.

"... Cảnh thân mật của anh ấy với nữ chính trong Không hẹn mà gặp, tớ đều trực tiếp đổi thành bản thân."

Người đại diện và bên PR đều đưa đến ánh mắt trêu tức, mà anh lại làm như không có gì, bình tĩnh đi vào.

Sau đó, liền thấy cô.

Cho dù tới bây giờ, anh vẫn không hiểu được, tại sao mình lại động lòng với cô. Năm nay anh 36 tuổi, đương nhiên trong mười mấy năm qua cũng từng có bạn gái, chỉ là vẫn chưa thể tu thành chính quả. Mấy năm gần đây, anh không có tận lực theo đuổi cục diện này, lại kỳ quái vẫn luôn bảo trì độc thân. Tống Chấp vì chuyện này mà cười nhạo anh vô số lần, nói anh người còn chưa già mà tâm hồn đã già trước, anh cũng lười phản bác lại.

Có lúc anh sẽ nghĩ, có lẽ thật sự giống như Tống Chấp nói, trải qua càng nhiều chuyện tình, con tim lại càng khó rung động được, cũng sẽ không giống như thời còn trẻ, vì một người mà nóng ruột nóng gan, đêm không thể say giấc. Trong mắt anh những gương mặt xinh đẹp kia, đều giống như ảnh họa báo, dĩ nhiên là vui tai vui mắt, lại không thể khơi dậy bất cứ cảm xúc nào khác.

Nếu như vậy, cô có chỗ nào không giống?

Anh suy nghĩ một lát, không tìm ra được kết quả. Chẳng qua cũng may anh không phải Tống Chấp, tên đó rõ ràng là cái đồ công tử nhà giàu, lại luôn thích tìm tòi nghiên cứu chân lý tình yêu, giống như lần trước, suốt ngày tra hỏi mình nguyên nhân mình vừa ý Nghi Hi. Anh không quan tâm mọi chuyện bắt đầu như thế nào, chỉ cần xác định bây giờ anh thật sự thích cô, chỉ cần điều này là đủ rồi.

Vấn đề duy nhất cần lo lắng chính là, cô đối với anh không có cùng cảm giác như anh có, không chỉ như thế, còn giống như rất kháng cự...

Người trước ngực bỗng cử động, anh vừa cúi đầu nhìn xuống, Nghi Hi cau chặt lông mày, đang ồn ào nói gì đó. Anh vừa ghé sát vào để nghe cho rõ, cô lại mở to mắt ra.

Trong phút chốc lại khiến anh có chút khẩn trương, "Nghi Hi?"

Vẻ mặt cô nghi hoặc, tựa như không rõ vì sao mình lại ở đây, vịn vào ghế dựa nhìn khắp nơi. Lê Thành Lãng vội vàng kéo cô xuống, Nghi Hi xoay người, lực chú ý cũng tùy theo đó rơi xuống trên người anh. Nghiêng đầu, cô tỉ mỉ đánh giá anh một lát, nhếch miệng cười, "Là anh nha."

"Ừ?"

Cô kéo tay phải của anh qua, dùng hai bàn tay nắm lấy chặt chẽ, lặp lại: "Là anh nha."

Lê Thành Lãng bắt đầu cảm thấy có chút thú vị, chẳng lẽ nào cô còn muốn mượn rượu giả điên cho anh xem ư?

"Là tôi."

"Anh... Sao anh lại ở đây? Là tới thăm tôi sao? A, không đúng, anh là tới thăm người khác... Là tôi nghĩ nhiều. Tôi nghĩ nhiều."

Anh bỗng dựa sát vào, giả bộ trấn định ho khan một tiếng, "Em uống say, tôi đưa em về khách sạn, ngủ một giấc là tốt rồi."

Giọng nói của anh ôn nhu, không ngờ phản ứng của cô lại lớn đến vậy, "Tôi không muốn về khách sạn! Nơi đó tối lắm, tôi không muốn về một mình, tôi không muốn!"

Cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt, Lê Thành Lãng không thể không dùng hai tay khống chế cô, "Em đừng lộn xộn... Nghe lời, Tiểu Hi!"

Lần đầu tiên anh gọi cô như vậy, lại tự nhiên giống như đã gọi vô số lần. Nghi Hi dừng lại động tác, một lát sau ở trong lòng anh ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào anh nửa ngày, cái miệng nhỏ nhắn bập bẹ, vô cùng tủi thân nói: "Sao anh lại bắt chước cách nói chuyện của hắn chứ? Tôi không thích anh nói giống hắn, anh đừng học theo hắn có được không?"

Cái giọng điệu này, thật sự là rất Hứa Mộ Châu.

Anh nghe không hiểu, nghi hoặc nâng lông mày lên, "Có ý gì?" Dừng một chút, "Em biết tôi là ai không?" Hay nên nói, cô vẫn đang coi anh là người khác sao?

Cô gật gật đầu, vẻ mặt đương nhiên, "Tôi biết mà."

"Vậy em nói xem, tôi là ai?"

Nghi Hi cười khanh khách, "Anh coi tôi là đồ ngốc à! Anh là ai, anh đương nhiên là Lê Thành Lãng. Đúng rồi, vẫn là Lê ảnh đế, còn là... chú Lê."

Anh nghe đến ba chữ cuối cùng nhất thời sững sờ, một lát sau mới không xác định truy hỏi: "Em gọi tôi là gì?"

Ánh mắt quét đến Allen ở phía trước, anh ta rõ ràng cũng nghe thấy, nhưng vẫn cứ bày ra biểu cảm "Tôi cái gì cũng không biết", giống như sợ bị anh bắt được ép hỏi.

Nghi Hi đem đầu dựa lên vai anh, cọ cọ giống như động vật nhỏ vậy, nhẹ giọng kêu lên, "Chú Lê à. Lâu như vậy không gặp, kỳ thật tôi rất nhớ anh, chú Lê..."

"Tốt lắm, cảnh này xong rồi! Nghỉ ngơi 15 phút, chuẩn bị cho phân cảnh tiếp theo!"

Sau khi làm việc suốt ba tiếng đồng hồ, Chu Hạnh Phương rốt cuộc cũng sinh lòng từ bi, cho mọi người nghỉ ngơi giữa hiệp. Nhân viên công tác đều vọt tới bên cạnh nam chính nữ chính, Nghi Hi nhận lấy nước lạnh do trợ lý Trương Băng đưa tới, sau khi uống một hớp lớn mới nói: "Thôi chết, có chạm tới son môi không? Bẩn không?"

Trương Băng nói: "Không sao hết, dù sao một lát nữa sẽ tô lại, cô cứ uống trước đi."

Nghi Hi thở phào một cái, nheo mắt nhìn lên mặt trời, đáng sợ, lại có thể chói mắt đến mức này, cô cảm thấy nếu mình lại đứng một lúc nữa làm không tốt sẽ bị cảm nắng mất.

Nói tới cũng thật là thảm, phân cảnh của cô hôm nay vốn là buổi tối, không nghĩ tới vừa rời giường liền nhận được điện thoại, nói đạo diễn Chu và bên tổ chế tác tạm thời thay đổi kế hoạch, buổi chiều cô và Thái Kiệt Hồng sẽ quay tại trường đua ngựa. Nghi Hi xoa xoa cái đầu đau đớn không thôi sau khi say rượu, vọt vào phòng tắm tắm nước nóng, lại uống thuốc giải rượu Trương Băng mua cho cô, lúc này mới chạy tới studio.

Cô trở lại ghế dựa của mình, cầm lấy quạt điện nhỏ thổi đối diện vào mặt và cần cổ. Quạt này thể tích không lớn, sức gió lại rất mạnh, báu vật này ban đầu là do cô phát hiện ra ở chợ bán đồ cũ, bản thân sau khi dùng thử cảm thấy không tồi,một hơi liền mua hơn trăm cái, nhân viên công tác của đoàn phim gần như là ai cũng có phần. Hạ Tâm Đồng sau khi biết còn nói đùa, nói cô không hổ là đóng phim cung đấu, rất có phong thái thu mua lòng người.

Nghi Hi đối diện với gió thổi một lát, mới cảm thấy thư thái đôi chút, Thái Kiệt Hồng cũng vừa lúc lấy cái quạt điện nhỏ tới đây. Nghi Hi vừa thấy cái quạt màu hồng đó là muốn cười, cô vốn đưa cho anh ta một cái màu xanh da trời, nhưng Thái Kiệt Hồng nghịch dại làm hỏng, đành phải đem cái của trợ lý ra dùng, lại bởi vì màu sắc quá bà thím mà lọt vào tầm mắt của mọi người nên luôn bị họ cười nhạo.

Thái Kiệt Hồng hỏi: "Xem ra tâm trạng cô hôm nay không được tốt lắm, sao thế, tối qua ngủ không ngon?"

Nghi Hi liếc xéo anh ta, "Muốn nói cái gì?"

Thái Kiệt Hồng lúc này mới phát hiện mình không thể giấu đi vẻ hóng hớt trên mặt, vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm, cười hề hề như đồ thần kinh ghé sát vào nói: "Chỉ là tôi quan tâm một chút, cô đừng cảnh giác như vậy... Thầy Lê ngàn dặm xa xôi tới thăm cô, rất là có lòng, hai người tối qua không đi đâu chơi à?"

"Sửa lại cho đúng, anh ấy không phải tới thăm tôi, anh ấy tới là thăm đạo diễn Chu. Không tin thì chính anh đi hỏi đạo diễn Chu, xem có phải là Lê Thành Lãng tới đoàn phim trước, sau đó mới đi tới trường đua ngựa hay không."

Thái Kiệt Hồng không tin, Nghi Hi trong lòng vừa động, trả lại một quân, "Anh chỉ biết hóng hớt chuyện của tôi, tôi còn chưa hỏi tới anh đâu. Ngày hôm qua Tâm Đồng bị sái chân, động tác của anh cũng quá tự nhiên đi, trực tiếp liền bế lên. Anh và cậu ấy từ khi nào lại thân như vậy?"

Phán đoán này đã ở trong lòng cô một thời gian, chỉ là chuyện ngày hôm qua càng khiến cho cô thêm hoài nghi mà thôi. Cẩn thận suy nghĩ, hai người này có không ít cảnh quay đối đầu, nếu là bởi vậy mà càng thêm thân thiết, cũng nằm trong dự liệu.

Thái Kiệt Hồng nháy mắt mấy cái, tựa hồ không nghĩ rằng cô sẽ đột nhiên hỏi chuyện này, chẳng qua cũng may là anh ta phản ứng nhanh, lập tức liền cười đùa cợt nhả nói: "Tôi và Tâm Đồng, là bạn tốt a. Đúng vậy, là bạn rất tốt."

Nghi Hi mỉm cười, "Vậy tôi và Lê Thành Lãng cũng chỉ là bạn tốt, là bạn bè thuần khiết giống như hai người vậy." Nói xong, giơ chiếc quạt điện nhỏ lên thổi một trận gió mãnh liệt về phía anh ta, thẳng đến khi Thái Kiệt Hồng nhắm mắt cầu xin tha thứ, mới đắc ý hả hê buông tha cho anh ta.

Mặt trời vẫn lớn như vậy, hiện trường quay phim cũng được chuẩn bị gần xong, Nghi Hi và Thái Kiệt Hồng cùng nhau đi về phía bên kia, cô phàn nàn: "Thời tiết quỷ quái này, thật là muốn giết người mà, đợi lát nữa lại phải tiếp tục phơi nắng. Bệ hạ, xin người hãy đầy ta vào lãnh cung đi!"

Thái Kiệt Hồng nói: "Xin thứ lỗi, cô hiện tại vẫn chỉ là thái tử, Võ Tài nhân muốn vào lãnh cung sợ rằng phải đi cầu thầy Khương."

Anh ta nhắc tới Khương Nham, Nghi Hi lập tức biến đổi thần sắc. Đây là diễn viên lão luyện nổi tiếng trong nghề, trong bộ phim này đóng Lý Thế Dân, Nghi Hi đối với ông càng thêm kính nể, không chỉ bởi vì ông là tiền bối, mà còn vì ông cũng là thầy dạy ở Học viện Điện ảnh Bắc Kinh, kỳ trước Nghi Hi vừa mới học một môn của ông...

May mắn không bị trượt, nếu không gặp thầy đầu cũng không ngẩng lên được!

"Thầy Khương?"

"Anh đừng có mà thầy Khương thầy Khương dọa tôi nha, không thấy phiền à!"

"Không phải, thầy Khương tới studio, chính cô nhìn xem! Phía sau ông ấy giống như còn có người, ấy, kia có phải..."

Nghi Hi thuận theo nhìn lại, quả nhiên, Khương Nham đang đứng trong đám người cùng nhân viên công tác tán gẫu. Mà đứng ở phía bên trái ông ấy, Lê Thành Lãng tươi cười ôn hòa, đang cúi đầu cùng Chu Hạnh Phương nói gì đó.

Nghi Hi tim đập đột nhiên gia tốc.

Nếu như nói hiện tại có ai là người cô không muốn gặp nhất, vậy chỉ có thể là Lê Thành Lãng. Chuyện tối ngày hôm qua, cô chỉ nhớ được nửa phần trước, hai người bọn họ cùng nhau đi ăn đồ nướng, cô uống rất nhiều rượu, tựa hồ còn nói hết tâm tình chia tay đau thương. Nhưng sau đó làm thế nào rời khỏi quán nướng, cùng với việc làm thế nào trở lại khách sạn, trong đầu cô lại trống rỗng.

Có trời mới biết cô có say rượu thất lễ hay không, có làm ra cái chuyện gì bẽ mặt không!

Vốn còn cầu nguyện kế tiếp vài ngày đều không có cơ hội gặp mặt, như vậy chờ đến khi Lê Thành Lãng rời khỏi Hoành Điếm, bọn họ gặp lại cũng chỉ có thể là ở hoạt động tuyên truyền Đoạt cung. Thời gian mấy tháng, đủ để anh đem chuyện tối hôm qua quên mất, nhưng không nghĩ rằng, hôm nay anh lại tới studio!

Nghi Hi không ngừng kêu khổ, cùng lúc đó một suy nghĩ khác không thể khống chế xuất hiện. Tuy rằng ngày hôm qua đã tự mình đa tình một lần, nhưng cảm giác vẫn là có chút quá mức vi diệu, khiến cho không ai có thể bỏ qua.

Anh hiện tại tới đây... Thật sự là không có liên quan đến cô sao?

HẾT CHƯƠNG 33
Bình Luận (0)
Comment