Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn

Chương 103

La Thừa Hạo bị hắn mắng tới nhất thời không nói được gì, chỉ có thể đáp lại: "Cậu đây là đang mắng tôi đấy à?"

Lăng Thanh cười khẽ: "Tôi chỉ đang ăn ngay nói thật mà thôi, còn về phần anh, anh lo chuyện của mình cho tốt là được rồi, sao cứ phải lo trời lo đất, lo thay phần người khác thế? Anh là Cảnh sát Thái Bình Dương hay gì?"

[Cảnh sát Thái Bình Dương là một meme nổi trên Douyin vào khoảng chừng năm 2019. Hiểu đơn giản thì đây là mấy người quản lý cả vùng biển to đùng, nghĩa bóng là nói tới người tự cho mình quyền đánh giá người khác, đi đâu cũng muốn săm soi đặt điều này luật kia cho người ta ấy:"0]

Nói xong, hắn vòng qua La Thừa Hạo, trở về khu vực nghỉ ngơi của mình.

Tiểu Lưu và Tiểu Lý vội vã đi theo, vừa đặt đồ đạc xuống, vừa hỏi han hắn muốn uống nước hay muốn ăn gì không.

Lăng Thanh muốn uống gì đó, nhưng không rõ mình có thể uống hay không*, đành vặn nắp bình nước khoáng nhấp một hớp.

(*Ý là đang mang thai sợ không thể uống bậy ý.)

Tiểu Lý lập tức lấy trái cây gọt sạch được chuẩn bị trước đưa cho hắn.

La Thừa Hạo từ xa nhìn nhìn một lúc, sau đó ôm tâm trạng bực bội ngồi xuống.

Hôm nay Lăng Thanh không có cảnh quay, nhưng hoạt động của hắn tạm thời có chút thay đổi; điều này cũng đồng nghĩa với việc sắp tới hắn phải nghỉ một ngày để hoạt đồng bù cho sự kiện hôm nay.

Vì thế, hắn hỏi riêng Chu Tiểu Xuyên xem anh có muốn điều chỉnh thời gian quay của hắn không.

Chu Tiểu Xuyên xem lịch trình hoạt động của hắn một chút rồi dời một số cảnh quay sang hôm nay, thêm một chút vào ngày hôm sau, như vậy coi như đã cho hắn thời gian hoạt động bên ngoài trong ba ngày.

Lăng Thanh thấy thời gian cho tới cảnh quay của mình còn sớm, bèn báo trước một tiếng với Chu Tiểu Xuyên, định về phòng nghỉ ngơi một chút.

Tất nhiên Chu Tiểu Xuyên không thấy có vấn đề gì, trái lại La Thừa Hạo thấy hắn mới đợi có nửa giờ đã đi, chỉ cảm thấy hẳn là hắn cố ý muốn diễu võ dương oai cho mình xem.

Anh ta không cam lòng, âm thầm xiết chặt kịch bản trong tay.

Vu Thần đang chuẩn bị ngủ trưa thì chợt nghe thấy tiếng gõ cửa, mở cửa ra anh mới phát hiện Lăng Thanh đã về.

"Không phải hôm nay em phải ra ngoài tham gia sự kiện sao?"

Vốn dĩ anh muốn tiếp tục đi cùng hắn, nhưng Lăng Thanh cảm thấy không cần thiết, cho nên chỉ đưa trợ lý theo.

"Lịch trình tạm thời thay đổi rồi." Lăng Thanh nói. "Sự kiện diễn ra ngoài trời mà bên đó vẫn mưa to suốt, cho nên ban tổ chức dời lịch tới ba ngày sau."

"Là vậy à."

Lăng Thanh bước vào phòng, đóng cửa lại, ôm anh mà nói: "Em buồn ngủ quá trời, rõ ràng sáng nay đâu có dậy sớm lắm đâu, sao tự dưng lại buồn ngủ thế nhỉ?"

Vu Thần cười nói: "Là do em đang mang thai đấy."

Anh cúi người bế Lăng Thanh lên: "Nào, anh ôm em ngủ."

Lăng Thanh thở dài một hơi: "Em không muốn ngủ đâu."

"Em có muốn ngủ."

"Tinh thần em vẫn chưa muốn ngủ mà."

"Nhưng cơ thể em muốn ngủ rồi."

"Thế anh nói thử xem, người làm sao lại có thể bị chi phối bởi chính cơ thể của mình chứ?"

"Bởi vì đó là chức năng sinh lý, tựa như con người ai cũng đều muốn sống lâu trăm tuổi, nhưng có bao nhiêu người thực sự sống đến trăm tuổi đây?"

Lăng Thanh dựa vào lồng ngực anh: "Khổ ghê chưa, ôi nhân loại."

"Như vậy đã rất tốt rồi." Vu Thần cười nói.

(Di: 2 cha nội nói chuyện dô tri vcl:))

Anh ôm Lăng Thanh vào phòng ngủ, cùng Lăng Thanh nằm xuống, "Vừa đúng lúc, anh cũng muốn ngủ một chút, bọn mình ngủ chung nhé."

"Vậy thì em phải đặt đồng hồ báo thức đã, chiều nay em còn có cảnh quay."

"Sao vẫn còn cảnh quay thế?" Vu Thần hỏi "Chẳng phải hôm nay chưa có cảnh của em sao?"

"Ba ngày nữa em phải ra ngoài tham gia sự kiện rồi, cho nên tạm thời điều chỉnh một chút."

Đặt báo thức xong, hắn nằm xuống: "Ngủ thôi."

Vu Thần ôm hắn, hôn lên trán hắn một cái, "Ừm."

Hai người ôm nhau ngủ ba tiếng, đồng hồ báo thức vừa đổ chuông, Lăng Thanh đã với tay lấy điện thoại, tắt báo thức, chậm rãi ngồi dậy.

Vu Thần cũng đã tỉnh, thấy hắn vẫn mơ mơ màng màng, anh bèn vào nhà tắm lấy khăn giúp hắn lau mặt.

Lăng Thanh lim dim nhìn anh, nghiêng đầu tựa lên vai anh.

Vu Thần bật cười: "Vẫn còn buồn ngủ à?"

Lăng Thanh lắc đầu, mơ màng nói: "Phải đi làm thôi."

Vu Thần hôn má hắn một chút: "Vậy em xuống giường đi."

Lăng Thanh bất đắc dĩ vén chăn xuống giường, xoa xoa mặt, tới bây giờ mới chậm rãi tỉnh táo trở lại.

Vu Thần cùng hắn đi ăn, rồi tới phim trường.

Nhóm đạo diễn cũng vừa cơm nước xong, giờ đang giám sát nhân viên trường quay dựng cảnh.

Lăng Thanh xem phân đoạn mình sắp diễn một chút, lại là diễn chung với La Thừa Hạo.

Quả thực hắn và La Thừa Hạo có không ít các cảnh diễn chung, chỉ tiếc là La Thừa Hạo vẫn còn có thành kiến với hắn.

Tuy nhiên điều đó không quan trọng, hắn cũng chẳng để tâm cho lắm.

Lăng Thanh xem kịch bản một hồi, La Thừa Hạo cũng tới.

Chu Tiểu Xuyên chờ nhân viên bày bối cảnh xong, điều chỉnh máy móc, rồi gọi Lăng Thanh và La Thừa Hạo tới thử ánh sáng và góc quay, cuối cùng mới bắt đầu giải thích cảnh diễn cho họ.

La Thừa Hạo hít một hơi; anh ta cảm thấy lần trước Lăng Thanh cố ý móc mỉa mình, cho nên bây giờ nhất định phải dìm hắn xuống.

Lăng Thanh để ý thấy ánh mắt tối tăm của anh ta vài lần, nhưng hắn lười không muốn quan tâm, kệ anh ta thôi vậy.

Nhìn hắn làm gì? Cứ nhìn mãi cũng vô dụng thôi!

Nếu như có thể mượn ánh mắt giết người, hắn hẳn đã bị Trần Hồng Minh ám sát từ lâu rồi.

Chu Tiểu Xuyên giải thích cảnh quay xong thì bảo hai người họ tự phân tích năm phút rồi mới chuẩn bị quay.

Lăng Thanh đặt kịch bản xuống, bước vào khu vực bấm máy; La Thừa Hạo cũng đi theo.

Nội dung phân cảnh này là Mạc Đường phát hiện điểm đáng ngờ, bèn hào hứng tới tìm anh trai, kết quả lại bị anh dạy dỗ, rằng hắn quá ngây thơ, chỉ biết tự cho mình là đúng.

Mạc Đường thấy mình không hề sai, thế nhưng không tránh khỏi cảm giác buồn bực.

La Thừa Hạo rất nhanh đã bước vào trạng thái chuẩn bị diễn, Lăng Thanh cũng vậy.

Chu Tiểu Xuyên hô: "Action!"

Lăng Thanh gõ cánh cửa trước mặt, ánh mắt tràn đầy niềm kích động và hào hứng.

La Thừa Hạo mở cửa: "Là em à."

"Anh ơi, em phát hiện ra một chuyện."

Tuy vậy, anh trai hắn không hề muốn nghe. La Thừa Hạo quay người đi vào nhà, Lăng Thanh vội vã đi theo, nghiêm túc nói cho anh trai nghe ý kiến của mình.

La Thừa Hạo chỉ thờ ơ nghe, hồi lâu sau mới xoay người, thiếu kiên nhẫn nhìn hắn: "Rồi sao nữa?"

"Chỉ cần chúng ta tìm được người này là có thể chứng minh ba không hề tham ô công quỹ."

"Ờ, thế em đi tìm đi." Anh tay đưa tay, ngụ ý đuổi người.

Lăng Thanh không hiểu: "Sao anh không có vẻ gì là mừng rỡ thế?"

La Thừa Hạo cười lạnh: "Anh mừng rỡ để làm gì?"

Anh nhìn Lăng Thanh, bước tới gần hắn: "Tới giờ phút này mà em vẫn còn đang mơ mộng hão huyền à? Em chưa tỉnh ngủ nữa sao, còn cần bao nhiêu người tới nói sự thật cho em thì em mới chịu chấp nhận thế hả!"

Lăng Thanh cãi: "Đó không phải sự thật..."

"Đó chính là sự thật!" La Thừa Hạo cắt ngang lời hắn. "Sự thật chính là ba chúng ta tham ô công quỹ, mẹ thì ngoại tình trong khi đã kết hôn, chỉ là em không chịu tin thôi! Em cho rằng tất cả những gì em không thể chấp nhận được đều là chuyện không thể có thật!"

"Tỉnh lại đi!" Anh cắn răng nói. "Đáng lẽ em nên tỉnh táo từ lâu rồi, em bây giờ..."

"Cắt." Chu Tiểu Xuyên cắt ngang. "Thừa Hạo, tôi vừa mới bảo cậu rồi mà, ngữ khí khi nói câu này không phải nhấn mạnh, mà là phải thay đổi sao cho nhẹ hơn một chút. Cậu đang mỉa mai, chứ không phải đang tức giận, cảm xúc hiện giờ chưa đúng rồi, làm lại đi."

La Thừa Hạo đang mang tâm thế dạy dỗ Lăng Thanh ngay tại đây, đột nhiên bị Chu Tiểu Xuyên nói như vậy, nhất thời có chút lúng túng, tâm tình càng thêm khó chịu.

Anh cùng Lăng Thanh diễn lại phân đoạn này thêm lần nữa, vất vả lắm mới hoàn thành xong, ấy vậy mà lại gặp vấn đề về biểu cảm ở cảnh tiếp theo.

"Đừng quá hung dữ, chỉ cần nhẹ giọng thôi, hiền hòa thêm một chút. Cậu là anh trai cậu ấy chứ có phải kẻ thù đâu, hiện giờ cậu đang khuyên nhủ cậu ấy, cho nên nhẹ nhàng một chút đi."

La Thừa Hạo không cách nào khác, đành diễn lại lần nữa.

Vu Thần đứng từ xa nhìn lại, cảm thấy anh ta đúng là đồ phiền phức. Nếu là Chu Tiểu Xuyên, anh hẳn không muốn cùng loại diễn viên này hợp tác thêm lần nữa.

Quay tới nửa giờ, phân cảnh này cuối cùng cũng hoàn thành.

Sau đó La Thừa Hạo không có cảnh quay, lại vừa lúc anh đang cảm thấy xấu hổ, bèn rời khỏi trường quay trước.

Dương Văn Văn đi tới, cùng Lăng Thanh diễn thoại đôi câu, sắp tới sẽ là hai cảnh quay của cô và Lăng Thanh.

Ở cảnh đầu tiên, việc quay phim diễn ra rất thuận lợi, thế nhưng tới cảnh thứ hai, khi Dương Văn Văn nhón chân muốn hôn Lăng Thanh, Lăng Thanh nháy mắt bỗng nhớ tới Vu Thần vẫn đang ngồi chình ình bên kia mà xem hắn diễn, bất giác lùi lại một bước.

Dương Văn Văn:???

Chu Tiểu Xuyên:???

Chu Tiểu Xuyên khó hiểu nói: "Tiểu Thanh, cậu lùi lại làm gì đấy?"

Lăng Thanh:... Chẳng phải là vì chính cung đang ngồi bên cạnh bổn tọa đó sao?

Hắn nhìn về phía Vu Thần; Vu Thần không mảy may có ý định rời đi, khoanh tay nhìn qua phía bọn họ.

Những lúc Vu Thần không có mặt, Lăng Thanh có thể chấp nhận quay mấy cảnh thân mật như thế này, sau này cho dù Vu Thần có xem được đi chăng nữa thì cũng chỉ có thể nếm mùi dấm mà thôi, cũng sẽ không giận dỗi hắn.

Thế nhưng giờ đây Vu Thần đang trực tiếp nhìn, Lăng Thanh luôn có cảm giác anh chẳng còn nếm mùi dấm nữa, mà là đang ôm nguyên bình dấm uống ầm ầm rồi; dễ có khi cạn hết một bình anh còn chưa thấy đủ, khả năng cao là lại chiến thêm bình nữa.

Lăng Thanh suy nghĩ: "Có thể thay đổi một chút được không ạ?"

Chu Tiểu Xuyên: "Cậu nói thử ý của cậu xem."

Lăng Thanh ăn ngay nói thật: "Mấy ngày nay em và Văn Văn khá thân thiết, Văn Văn lại giống như em gái của em vậy, để em gái hôn mình, việc này em thấy không ổn lắm!"

Dương Văn Văn tin là thật, còn có chút tiếc nuối, thẹn thùng cúi đầu.

Lăng Thanh tiếp tục đầy bụng chính nghĩa: "Hơn nữa, Văn Văn vẫn còn chưa tốt nghiệp đại học, mà em thì đã là đàn anh lớn tuổi rồi, em sao có thể không biết xấu hổ mà khiến con nhà người ta phải thiệt thòi cơ chứ."

Chu Tiểu Xuyên:... Đàn anh lớn tuổi? Rồi là lớn dữ chưa???

Biên kịch Ngô:!!! Nhìn xem giác ngộ của nam chính nhà tui này! Cao vãi chưởng!

Chu Tiểu Xuyên còn chưa kịp lên tiếng, biên kịch Ngô đã đồng ý trước: "Có thể, thay đổi một chút đi."

Cô nhìn Lăng Thanh, thầm nghĩ đúng là nhìn không ra mà, Lăng Thanh tuổi còn trẻ mà tư tưởng giác ngộ đã cao tới vậy, không hề có suy nghĩ chiếm tiện nghi của diễn viên nữ một chút nào.

Trước đây cô từng gặp không ít diễn viên nam, thấy con gái nhà người ta xinh đẹp là lại hỏi cô có thể thêm nhiều cảnh hôn hơn không, hoặc là mỗi lần diễn cảnh thân mật lại cố ý NG.

Biên kịch Ngô là phụ nữ, bản năng của cô là thiên vị phái nữ, cho nên cô không hề có thiện cảm đối với loại diễn viên này, cũng chẳng bao giờ nghĩ đến việc hợp tác với họ thêm lần nữa.

Đây là lần đầu tiên cô gặp được một diễn viên nam với suy nghĩ chỉ cần đối phương hôn lên mặt hắn thôi cũng là đã "sàm sỡ" người ta rồi, bởi vậy mới từ chối.

Biên kịch Ngô không khỏi muốn đối tốt với hắn thêm một chút.

Cô bước tới, hướng dẫn Dương Văn Văn và Lăng Thanh: "Hai em làm như thế này nhé, Văn Văn vẫn tỏ vẻ như muốn hôn cậu ấy, còn Lăng Thanh, cậu không biết em ấy định làm gì, trong lúc vô tình quay sang định nói chuyện, cậu mới phát hiện ra em ấy muốn hôn cậu, cho nên cậu ngẩn cả người."

"Văn Văn cũng sửng sốt một chút, sau đó ghé sát vào cậu ấy, nhưng đừng chạm hẳn, mà là tới lúc sắp chạm môi rồi thì nghịch ngợm hôn không khí một chút, sau đó nghiêng đầu."

"Lăng Thanh khi thấy cử chỉ này của em ấy thì chỉ cần cười với em ấy một cái là được, nhớ ngọt ngào một chút, thêm xíu ngại ngùng nữa, hai em hiểu chưa?"

Lăng Thanh và Dương Văn Văn gật đầu.

Biên kịch Ngô bấy giờ mới về chỗ ngồi.

Chu Tiểu Xuyên hô: "3 2 1, action."

Dương Văn Văn lại lần nữa cùng hắn diễn thoại, hai người đang nói chuyện, chợt Dương Văn Văn kiễng chân, dựa theo hướng dẫn khi trước của biên kịch Ngô, vào lúc hai người sắp chạm nhau, cô ám muội hôn không khí một cái, khẽ mỉm cười, toát ra dáng vẻ đắc ý và kiêu kỳ của thiếu nữ.

Lăng Thanh nhìn cô, chậm rãi nở nụ cười ngây ngô, trong mắt lộ ra ngọt ngào.

Đoạn này hai người đều thể hiện rất tốt, mười phần đem tới cảm giác thanh xuân tình đầu giữa thiếu nam thiếu nữ.

Biên kịch Ngô và Chu Tiểu Xuyên đều cực kỳ hài lòng, cười híp cả mắt bảo hai người nghỉ ngơi đi.

Lăng Thanh thở phào nhẹ nhõm, về khu vực nghỉ ngơi của mình, hướng Vu Thần nói: "Đi nào, hôm nay em quay xong rồi, mình về thôi."

Vu Thần "Ừ" một tiếng, đứng lên.

Lúc Dương Văn Văn tới, thấy trợ lý của hắn vậy mà đã thu dọn đồ đạc rồi, cô nói "Anh Lăng, anh phải về rồi sao?"

"Ừm." Lăng Thanh đáp. "Sao thế em?"

"À, em đang định qua cùng anh diễn tập phân cảnh ngày mai, nhưng mà nếu anh muốn nghỉ ngơi thì anh đi nghỉ trước đi nha, ngày mai bọn mình tập sau cũng được."

"Được, em cũng nghỉ ngơi sớm đi."

"Dạ, tạm biệt anh Lăng."

"Tạm biệt."

Nói xong, Lăng Thanh cùng Vu Thần đi về phía trước. Dương Văn Văn nhìn theo, đầu đầy dấu chấm hỏi: Đây là ai thế? Trợ lý khác của anh Lăng sao?

Cô không biết, cũng không định tự ý đoán già đoán non, bèn thu dọn đồ đạc của mình rồi trở về khách sạn.

"Hôm nay có phải em diễn rất đỉnh không?" vừa vào cửa, Lăng Thanh đã ấn Vu Thần lên tường, "Hử?"

Vu Thần nhìn hắn "Miễn cưỡng ổn."

"Lại còn miễn với chả cưỡng." Lăng Thanh ghét bỏ nói "Khi nãy em mà để Dương Văn Văn hôn thì giờ biển dấm của anh sôi trào rồi chứ gì?"

Vu Thần vươn tay ôm eo hắn: "Vậy chờ biển dấm của anh chua bốc hơi lên rồi, anh cho em biển dục sôi trào nhé."

- -----------------------------------------------------
Bình Luận (0)
Comment