Tròng mắt Kiều Y Y co rụt lại, vội vàng cúi thấp đầu xuống: "Anh hai, đó là một chuyện ngoài ý muốn, em cũng không nghĩ tới đám người kia ra tay nặng như vậy. Em vốn dự định để cha mẹ Kiều Luyến ngăn cản, thế nhưng quyết tâm của cô ta quá nặng, căn bản là không ngăn cản được, em thật sự không có biện pháp, mới dùng hạ sách này. Chẳng qua làm hỏng một bàn tay."
Lục Nam Trạch híp mắt lại: " Tôi không hy vọng lần này, cô lại lá mặt lá trái. Tôi chỉ muốn mạng đứa bé kia, nếu như cô để Kiều Luyến nhận tổn thương gì, tôi không tha cho cô!"
Kiều Y Y vội vàng cúi đầu: "Anh hai, anh yên tâm đi, em đã biết."
Lúc này Lục Nam Trạch mới gật đầu, sau đó chỉ ra cửa: "Cô có thể đi về."
Kiều Y Y cắn môi, ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lục Nam Trạch: "Anh hai, anh đáp ứng ta cho em một đứa bé."
Tròng mắt Lục Nam Trạch co rụt lại, lộ ra thần sắc chán ghét lần nữa.
Nụ cười bên môi anh ta càng ngày càng tà mị: "Cho nên, bây giờ cô muốn sao? Vội vã không nhịn nổi như thế?"
Kiều Y Y cúi thấp đầu xuống, lộ ra biểu lộ thẹn thùng: "Anh hai, anh đã lâu lắm không có đụng em rồi."
Nụ cười của Lục Nam Trạch, dần dần trở nên lạnh lẽo.
Một lúc sau, anh ta mới đưa tay ra, bóp lấy cằm của cô ta: "Cô muốn sao?"
Kiều Y Y gật đầu.
Nụ cười của Lục Nam Trạch càng ngày càng âm lãnh: "Vậy cô đi tắm rửa."
Kiều Y Y lộ ra vẻ mặt kinh hỉ.
Chờ đến khi cô ta tiến vào phòng tắm, Lục Nam Trạch rồi mới rút ra một tờ giấy từ bên cạnh, lau tay của mình, ném giấy vào trong thùng rác.
Anh ta cầm điện thoại di động lên, gọi cho trợ lý gọi: "Triệu Dương, cậu có thể tiến vào rồi."
Triệu Dương, là trợ lý của anh ta, nhiều năm như vậy, luôn luôn độc thân.
Sau khi Kiều Y Y tắm rửa đi ra, liền thấy trên bàn trà, để một ly rượu vang đỏ.
Tròng mắt cô co rụt lại, đi từ từ tới.
Nhìn Lục Nam Trạch ngồi ở trên ghế sofa, đang uống rượu, cô ta giảm thấp xuống tiếng nói: "Anh hai"
Lục Nam Trạch chỉ một ly rượu đỏ khác trên bàn trà, khẽ gật đầu với cô ta.
Kiều Y Y cắn bờ môi, làm tới.
Những năm này, mỗi lần anh và cô ta làm, đều sẽ cho cô ta uống một ly rượu.
Bởi vì anh nói, trên mặt mình có thêm một chút hồng nhuận phơn phớt, mới có một chút giống như Kiều Luyến.
Dù cô ta không tình nguyện, cũng không dám cự tuyệt yêu cầu này.
Thế nhưng lần này
Kiều Y Y nhìn lấy anh ta:"Anh hai, em không thể uống rượu, bây giờ chúng ta muốn có con, anh thấy có phải hay không "
Nói còn chưa dứt lời, Lục Nam Trạch liền quét mắt nhìn cô ta một chút, để cho câu nói kế tiếp trực tiếp liền nuốt trở vào.
Lục Nam Trạch giống như cười mà không phải cười mở miệng nói: "Rượu vang đỏ tốt với thân thể em."
Một câu, để Kiều Y Y không dám nói chuyện.
Cô ta chỉ có thể cắn môi, đi qua, cầm rượu vang đỏ lên, uống vào.
Uống xong, một lát sau, trước mặt liền mơ hồ.
Cô ta cười đi tới bên người Lục Nam Trạch, ôm cô anh: "Anh hai"
"Lên giường chờ anh."
Kiều Y Y gật đầu.
Tiếp đó liền nghe thấy tiếng mở cửa, tiến đến là một người đàn ông.
Hơi thở quen thuộc truyền tới, Kiều Y Y nỗ lực mở to hai mắt nhìn, sau đó cười vươn tay với người kia: "Anh hai, đến đây"
Người đàn ông nhào lên trên giường.
Ở cửa, Lục Nam Trạch nghe động tĩnh trong phòng, nở nụ cười.
Giữa lông mày anh ta hiện lên một sự tàn nhẫn.
Kiều Y Y thật sự cho là, dạng mặt hàng gì, anh ta đều sẽ đụng sao?