Tống Thành nghe được lời này, dừng một chút, chợt mở miệng: "Vậy bây giờ..."
"Bên Tô Châu, tiểu Kiều thế nào? Phái người bảo vệ cô ấy."
Tống Thành gật đầu: " Hiện tại tôi tìm người đi tra Kiều tiểu thư."
"Ừm."
Thẩm Lương Xuyên nói đến đây, lại dừng lại một chút, một lúc sau mới mở miệng nói: "Đặt vé máy bay cho tôi qua Tô Châu."
Sự tình đều đã sáng tỏ, nếu như lúc này còn bị Lục Nam Trạch nắm mũi dẫn đi, như vậy anh cũng không phải là Thẩm Lương Xuyên rồi!
Anh muốn đi tìm Kiều Luyến, mang tiểu Kiều về nhà!
Chuyện Mạc Vô Tâm, tạm thời buông xuống trước, tất cả chờ chuyện của Lục Nam Trạch giải quyết rồi nói.
-
Tô Châu, trong phòng bệnh VIP cao cấp.
Kiều Luyến nhắm mắt lại, sắc mặt tái nhợt nằm đó.
Lục Nam Trạch ngồi ở trên ghế sofa, từ đầu đến cuối, đôi mắt đều không hề rời khỏi cô
Nhìn một chút, Lục Nam Trạch liền không nhịn được cúi thấp đầu xuống, nở nụ cười gằn.
Đây chính là hậu quả anh ta ép buộc cô.
Cô biết rõ đầu là nơi yếu ớt nhất, lại dùng đầu đụng bình truyền dịch.
Đây chính là Kiều Luyến, quật cường không chịu thua.
Để anh ta yêu đến căn bản không thả tay ra được.
Lúc đang suy tư, cửa phòng bệnh bỗng nhiên bị mở ra, Kiều Y Y đi đến.
Trong tay Kiều Y Y mang theo bữa sáng, đưa đến trước mặt Lục Nam Trạch, cô ta rụt rè hô một tiếng: "Anh hai..."
Lúc này Lục Nam Trạch mới bỗng nhiên lấy lại tinh thần, một đôi mắt oan lệ, trực tiếp quét về phía Kiều Y Y.
TRên môi anh ta bỗng nhiên gợi lên nụ cười tàn nhẫn.
Anh ta nhìn chằm chằm Kiều Y Y, một lúc sau, mới chậm rãi mở miệng nói: "Kiều Y Y, thì ra, cô lấy tôi làm nhiều chuyện như vậy?"
Kiều Y Y nghe nói như thế, vội vàng lập tức quỳ trên mặt đất: "Anh hai, anh nghe em giải thích!"
"Giải thích, cô còn có thể giải thích cái gì?"
Kiều Y Y cắn môi: "Chuyện năm đó tìm người hủy tay của cô ấy, em thật sự không phải là cố ý nói cho cô ấy biết, là đám kia lưu manh tới tìm em đòi tiền, bắt chẹt em, em mới lấy tên anh dọa bọn họ, vừa lúc bị cô ta nghe thấy được... Về sau, cô ta ở nhà chúng em, là cha em, muốn tặng cô ta cho anh, nịnh nọt anh, bị cô ta nghe được, cô ta mới mang Kiều Dịch rời đi, thật sự không có quan hệ gì tới em, anh hai, anh phải tin tưởng em..."
Lục Nam Trạch ngồi ở đó, nghe những lời này, ý cười bên môi, càng lạnh lẽo.
Anh ta nhìn chằm chằm Kiều Y Y, một lúc sau, mới lạnh lùngmở miệng cười nói: "Kiều Y Y, cô thật sự cho Lục Nam Trạch tôi là thằng ngu sao?"
Tròng mắt Kiều Y Y bỗng nhiên co rụt lại: "Anh hai, em..."
Ngay lúc Kiều Y Y cho là, lần này chính mình tránh không khỏi trừng phạt, trên giường bệnh, lại truyền đến một tiếng rên rỉ!
Trong nháy mắt, trong cả căn phòng hoàn toàn yên tĩnh.
Lục Nam Trạch ngạc nhiên nhìn về phía giường, đi hai ba bước tới, nhìn chằm chằm Kiều Luyến trên giường bệnh.
Chỉ thấy cô chậm rãi mở mắt.
Ánh sáng chói mắt, để cho cô híp mắt.
Đầu đau đớn, để cho cô cảm thấy đau đầu muốn nứt.
Cô cau mày, đưa tay ra, sờ về phía đầu mình.
Đôi mắt của cô, dần dần có tiêu cự.
Lục Nam Trạch nhíu mày: " Kiều Luyến, em cảm giác thế nào? Đau đầu sao? Nhìn thấy gì chưa? Còn có chỗ nào không thoải mái? Mau nói cho anh biết."
Nói đến đây, lại bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía Kiều Y Y: "Còn không mau gọi bác sĩ!"
Kiều Y Y nghe nói như thế, vội vàng đứng lên, chạy ra cửa.
Nhưng vừa vặn chạy ra cửa, chỉ thấy Kiều Luyến mờ mịt ngồi dậy.
Tầm mắt của cô, rơi quanh phòng, mờ mịt luống cuống mở miệng: "Tôi, là ai?"