Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, cúi thấp đầu xuống.
Kỳ thật anh nói đúng.
Chính mình là một kẻ ngốc, vậy mà tin tưởng tình yêu trên mạng.
Cô nhếch khóe môi, hít sâu một chút, đang định buông điện thoại di động xuống, Wechat lại bị sôi trào.
Cô đi vào, phát hiện là bầy Lương phấn, tất cả mọi người đang @cô.
Kiều Luyến mơ màng đáp lại:
【 Kiều Luyến: Sao vậy?)
【 Như nước chảy: Kiều Luyến, mau xem tin đầu đề của weibo!)
Tin đầu đề sao?
Cô hơi sững sờ, cầm điện thoại di động lên, vào weibo, lúc nhìn đầu đề, cả người lập tức ngây ngẩn cả người!
----
Buổi họp báo đoàn làm phim.
Thẩm Lương Xuyên đáp ứng lời mời, đạo diễn lập tức cung kính nghênh, khách khí nói với anh, biểu đạt mình có lòng biết ơn với anh.
Thẩm Lương Xuyên không nói gì, nhìn về phía Vương Văn Hào cách đó không xa.
Vương Văn Hào xảy ra chuyện, tất cả tác phẩm đều bị loại bỏ, mà bộ phim này có thể truyền ra, là bởi vì Vương Văn Hào chỉ là vai diễn nam thứ, diễn rất ít, gần như không cần để ý.
Đoàn làm phim căn bản cũng không có mời Vương Văn Hào, nhưng lại không biết hắn ta lấy được thư mời từ đâu, chính mình đường hoàng đi tới.
Đương nhiên hắn ta phải tới.
Đây là cơ hội cuối cùng của hắn ta rồi.
Scandal náo loạn, gần như tất cả công ty quảng cáo và đoàn làm phim đều bội ước với hắn ta.
Bây giờ hiện tại hắn ta trở thành nam thứ số 3, cũng không muốn yên lặng như vậy.
Bời vì chuyện của hắn ta, căn bản là ép khôngxuống.
Cho nên Vương Văn Hào ở buổi họp báo, nịnh nọt người khác khắp nơi.
Thẩm Lương Xuyên mặc thân âu phục màu xám, sắc mặt thanh lãnh, trong tay bưng ly Champagne, đứng ở bên cạnh bàn, cả người lộ ra tuấn dật, nhưng cũng vô cùng thanh lãnh, để người chung quanh không dám tiến lên bắt chuyện.
Một mình anh, là một thế giới.
Nhưng nếu như chú ý tới anh, thì sẽ phát hiện ánh mắt anh, luôn bay lên người của Vương Văn Hào như có như.
Tống Thành đứng tại bên cạnh anh, phát giác được điểm này, liền không nhịn được kéo cánh tay anh.
Thẩm Lương Xuyên khẽ quay đầu, nhìn về phía anh ta, mắt lộ ý hỏi thăm.
"Anh Thẩm, rốt cuộc anh muốn làm gì a? Có thể nói cho tôu biết hay không, để cho tôi chuẩn bị tâm lý. Ngài đột nhiên chạy tới tham gia buổi họp báo của đoàn làm phim nhỏ này, cái gì cũng không nói, trong lòng tôi thấy hoảng sợ."
Thẩm Lương Xuyên nghe nói như thế, nhấp một ngụm Champagne, tiếp theo, buông Champagne xuống.
Chợt, anh bước đi nhanh.
Tống Thành tâm bị nhấc lên, theo sát sau lưng anh.
Thẩm Lương Xuyên đi từng bước về phía trước.
Vương Văn Hào đang lôi kéo làm quen với vài ngôi sao nhỏ, người kia hỏi thăm: "Nghe nói anh đánh một chó săn?"
"Đúng vậy, hiện tại chó săn thật khiến người ta chán ghét, tôi sớm đã muốn động thủ giáo huấn bọn họ rồi! Ngày đó thật sự là nhịn không được, chạy tới tòa soạn, đám chó chết kia đều bị dọa phát sợ, ha ha ha..."
"Anh như vậy, không sợ kết thù với họ sao?"
"Tôi thích làm vậy, sợ cái gì? Lúc trước Thẩm ảnh đế lấy cớ phòng vệ chính đáng, đánh một tên chó săn, báo lên toà án cũng không giải quyết được gì? Lúc ấy mọi người ai cũng không nói, kỳ thật trong lòng đều mừng thầm?" Vương Văn Hào nói đến đây, cười ha ha.
Còn muốn nói điều gì, bỗng nhiên phát giác có người tới gần sau lưng.
Hắn ta quay đầu, thấy Thẩm Lương Xuyên, tròng mắt co rụt lại, thu lại nụ cười, đã thấy Thẩm Lương Xuyên tiến lên một bước, nắm chặt cổ áo của hắn ta, tiếp đó đánh vào hắn ta!