Sắc mặt Tống Nguyên Hi đỏ bừng một chút.
Cô bé cúi đầu, hốc mắt cũng có đỏ, nghe lời Hạ Diệp Hoa, vội vàng nhỏ giọng mở miệng: "Dì, anh ấy sẽ không gạt con."
"Con gặp nó chưa? Biết bộ dạng nó trong hiện ra sao không? Nguyên Hi, khi con còn bé nhu thuận hiểu chuyện cỡ nào, con nhìn mình bây giờ xem... Thật là làm cho người ta quan tâm! Không được, ta không đồng ý con đi."
"Dì..." Tống Nguyên Hi ngẩng đầu, trừng lớn đôi mắt nai con, cầu cứu nhìn về phía Kiều Luyến: "Xhị dâu..."
Lời còn chưa nói hết, nước mắt lăn xuống: " Em và anh ấy thật tâm yêu nhau, em..."
Cô bé mím môi, cúi đầu, người mang tính khí luôn luôn nhu thuận, giờ phút này lại có chút cố chấp.
Kiều Luyến nhìn con bé.
Bỗng nhiên nghĩ đến mình năm đó.
Cô và Tử Xuyên hẹn nhau gặp mặt ở Bắc Kinh, lúc cô dự định mua vé máy bay.
Thế nhưng mẹ luôn phản đối, nói rất giống lời Hạ Diệp Hoa.
Lúc đó cô, xử lý như thế nào nhỉ?
Cô không kiên nhẫn mở miệng: "Mẹ, Tử Xuyên sẽ không gạt con."
Lúc cô nói câu nói này, vô cùng kiên trì, vô cùng tự tin.
Một Tống Nguyên Hi như bây giờ.
Hạ Diệp Hoa chỉ về phía cô bé mở miệng: "Con mới quen biết nó mấy ngày! Đã muốn gặp mặt rồi!"
"Dì, dì nói yêu trên mạng không đáng tin, cho nên chúng con mới gặp mặt, về sau cũng không phải là yêu trên mạng nữa."
"Không được! Tuyệt đối không được! Đối phương như thế nào đều không hiểu rõ, con đi qua, bị người lừa rất đau lòng?"
Tống Nguyên Hi cắn môi, ủy khuất.
Hạ Diệp Hoa vỗ vỗ lồng ngực của mình: "Đứa nhỏ này, thật sự là muốn ta tức chết!"
Tống Nguyên Hi lập tức đi qua, vuốt sau lưng bà: "Dì, dì đừng nóng giận, con không đi thì không đi."
Cô bé biết điều như vậy, nhu thuận để cho người ta cảm thấy lòng chua xót.
Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đứng ở bên cạnh, nhìn bộ dạng này, vẻ mặt đều có chút phức tạp.
Rất nhiều tình yêu trên mạng gặp nhau rồi chết.
Nhưng bộ dạng Tống Nguyên Hi không tệ, cũng không thể bị ghét bỏ.
Kiều Luyến mím môi, bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, để cho em ấy đi đi."
Một câu rơi xuống, Tống Nguyên Hi ngạc nhiên ngẩng đầu.
Hạ Diệp Hoa ngây ngẩn cả người.
Mà Thẩm Lương Xuyên, cũng dừng ánh mắt ở trên người của cô.
Kiều Luyến cười nói: " Nguyên Hi muốn đi gặp bạn là rất bình thường. nếu mẹ thực sự không yên lòng, con sẽ đi cùng."
Hạ Diệp Hoa nhíu mày, còn muốn nói gì nữa, Thẩm Lương Xuyên mở miệng: "Nó là người trưởng thành rồi, có thể quyết định một ít chuyện của mình."
Hai người, để Hạ Diệp Hoa hít sâu một hơi: "Được được được, chuyện của mấy người tuổi trẻ, ta không xen vào rồi! Đi đi!"
Tống Nguyên Hi nhất thời hưng phấn: "Dì, dì thật tốt!"
Sau đó liền chạy lên trên lầu.
Không cần theo sau, cũng biết cô bé đang làm gì, khẳng định là chọn quần áo trang sức... Y hệt cô năm đó.
Năm đó cô..
Ở quê nhà thuyết phục mẹ, thuyết phục ba, sau cùng lẻ loi đi tới Bắc Kinh, hào hứng tới gặp Tử Xuyên.
Cô vì gặp anh, chuẩn bị rất nhiều thứ.
Gần như đem hết quần áo đẹp đẽ của mình mang đi, kéo lấy một cái hành lý lớn.
Ở trong khách sạn, cô thử quần áo rất lâu, cuối cùng mới chọn được một bộ.
Hài lòng nhìn vào gương, lúc này cô mới đi ra ngoài đón xe, đi tới chỗ đã hẹn.
Cô đến sớm hai giờ, ở trong quán cà phê đã hẹn, tìm một vị trí ngồi xuống, sau đó yên lặng chờ anh.