Cô nói xong câu nói này, lại dữ dằn mở miệng: "Cho anh nửa giờ, nếu như nửa giờ sau vẫn chưa xuất hiện, bản công chúa sẽ không hầu hạ!"
Lời này chỉ là đùa một chút, người đối diện lại trầm mặc.
Cái bộ dạng này, để cho nội tâm cô hốt hoảng, không nhịn được mở miệng lần nữa: "Tử Xuyên? Tại sao anh không nói chuyện?"
Câu nói này rơi xuống, cuối cùng người đối diện mới mở miệng: "Mười phút đồng hồ nữa, anh sẽ đến."
Mười phút đồng hồ...
Tâm lý Kiều Luyến, lập tức ngọt ngào.
Thì ra, không phải mình gấp, mà anh muốn thấy mình, cũng rất gấp, cho nên, cũng mới tới trước một giờ.
Cô cúp điện thoại, hai cánh tay kéo lấy cằm, đôi mắt liền nhìn chằm chằm ra cửa.
Thời điểm đó bên trong Starbucks, người cũng không nhiều lắm, chỉ có không đến mười người, người ra vào càng ít.
Cho nên, Tử Xuyên hẳn là vừa mới tiến vào, liền thấy được cô.
Nghĩ tới đây, cô đột nhiên cảm giác khẩn trương, có một loại cảm giác lo sợ.
Cô cắn bờ môi, lẳng lặng chờ đợi, sau đó điện thoại bỗng nhiên vang lên...
"Chị dâu, chị xem, có được không?"
Tống Nguyên Hi hỏi, cắt ngang nhớ lại của cô một lần nữa, để Kiều Luyến lấy lại tinh thần, nhìn cô bé chằm chằm.
Tống Nguyên Hi rất thanh tú, ngũ quan đơn giản, mang theo tính dẻo dai rất mạnh.
Cô bé ăn mặc theo phối hợp, người nhìn qua rất xinh đẹp.
Cô gật đầu: "Rất tốt!"
Tống Nguyên Hi nhất thời ngượng ngùng nở nụ cười, cô bé nhìn về phía Hạ Diệp Hoa lần nữa: "Dì... Dì cảm thấy thế nào?"
"Hừ!" Hạ Diệp Hoa lạnh hừ một tiếng, để Tống Nguyên Hi cúi đầu, giống như một đứa trẻ làm sai chuyện, Hạ Diệp Hoa trông thấy bộ dạng này của cô, đứng lên đi qua, sửa lại một chút tóc rối cho cô bé: " Nguyên Hi, nhất định con phải nhớ kỹ bảo vệ chính mình, biết không? Còn có, nếu như đối phương không phù hợp ý con, cũng không cần thương tâm khổ sở, biết không?"
Ánh mắtTống Nguyên Hi sáng lên, gật mạnh đầu: "Con nhớ kỹ, dì!"
Sau đó cúi đầu nhìn đồng hồ: "Con hẹn đối phương ở quán cà phê Starbucks lúc 10 giờ, hiện tại thời gian không sai biệt lắm, con đi trước!"
Nói đến đây, liền cao hứng chạy ra ngoài, lúc đi qua trước mặt Thẩm Lương Xuyên, ngượng ngùng cúi đầu: "Anh Lương Xuyên, em đi."
Kiều Luyến nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên, phát hiện lúc này ánh mắt anh đặc biệt phức tạp, ánh mắt không có nhìn chằm chằm Tống Nguyên Hi, ngược lại đang nhìn mình.
Cô không hiểu nhíu mày, chỉ thấy anh khẽ mở miệng, "Ừm."
Tống Nguyên Hi cũng không để ý, trực tiếp đi ra ngoài, một lát sau, lái xe đưa cô bé đi ra ngoài.
Kiều Luyến đứng lên, nhìn Hạ Diệp Hoa duỗi cổ, bỗng nhiên mở miệng: "Mẹ, nếu như mẹ không yên lòng, con sẽ đi xem một chút."
Hạ Diệp Hoa lập tức gật đầu: "Ai, con đi xem một chút, không có người nhìn chằm chằm, trong lòng ta thấy bất ổn. Nguyên Hi từ nhỏ đã đặc biệt đơn thuần, ta sợ nó bị người lừa!"
Kiều Luyến khẽ gật đầu, đứng lên đi ra ngoài.
Mới vừa đi ra sân, bỗng nhiên cảm giác có người tới gần sau lưng, cô quay đầu, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đứng ở sau lưng cô, sau đó vượt qua cô, nổ máy xe: "Lên xe."
Kiều Luyến sững sờ, lúc này mới phản ứng được, Thẩm Lương Xuyên muốn đưa cô đi.
Cô lên xe, xe phát động, bọn họ đi tới quán cà phê Starbucks.
Sau khi đến, xe dừng ven đường, xuyên qua cửa sổ thủy tinh, có thể nhìn thấy Tống Nguyên Hi khẩn trương ngồi ở gần cửa sổ.