Tiểu Kiều...
Kiều Luyến lộ ra vẻ mặt như gặp phải quỷ.
Cô cảm thấy nhất định là mình nghe nhầm rồi, hoặc là vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo lại, thế là ngây ngốc trợn to mắt nhìn vào anh.
Thẩm Lương Xuyên lại cầm lấy một cốc nước ở bàn bên cạnh, đưa tới bên miệng cô: " Tiểu Kiều, uống nước."
Lại là tiểu Kiều.
Kiều Luyến thở dài một cái, nằm ở trên giường, vỗ vỗ đầu của mình: "A, sao lại ngủ không tỉnh rồi."
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên nhìn chằm chằm người bệnh trên giường, khóe miệng khẽ động một cái, nước đưa đến bên miệng Kiều Luyến: "Há mồm."
Kiều Luyến nhìn anh, không nhúc nhích.
Thẩm Lương Xuyên: "Không há mồm sao?"
Sao ở trong mơ anh cũng hung ác như thế?
Anh cho là vẫn ở trong hiện thực, chính mình biết sợ anh sao?
Cô nhất thời nhếch miệng: "Không mở!"
Lời này rơi xuống, chỉ thấy anh bỗng nhiên uống một hớp nước, tiếp đó cúi đầu xuống, trực tiếp ngăn chặn môi cô.
"Ưm..."
Kiều Luyến không thể tin nhìn anh, khi sự ấm áp tiến vào, lúc này cô mới bỗng nhiên kịp phản ứng, cái này... Không phải trong mơ.
Đây là thật sao?
Đút xong ngụm nước, Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm bộ dạng ngây ngốc của cô: "Há mồm không?"
Kiều Luyến vội ngồi xuống.
Bời vì động tác quá mau, động vào vết thương, cho nên cô hít vào một hơi.
Thẩm Lương Xuyên vội vàng đỡ cô.
Một giây sau, tay Kiều Luyến đặt ở trên trán của anh, tự nhủ: "Không có phát sốt!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Cho nên, cô cảm thấy cử chỉ này của mình không bình thường sao?
Nhưng bất kỳ một người chồng nào làm ra loại chuyện này với bà xã mình, đều bình thường chứ?
Lại nghĩ tới tình cảnh sau khi cô gả cho mình, Thẩm Lương Xuyên rủ tầm mắt xuống.
Đúng vậy.
Anh không tốt với cô, mới có thể dẫn đến chuyện đút một ngụm nước, đối phương liền phản ứng lớn như vậy.
Cô đối với mình, rốt cuộc là sợ hãi đến cỡ nào!
Thẩm Lương Xuyên cầm lấy cốc nước, đút vào miệng cô: "Há mồm."
Kiều Luyến liền há hốc miệng.
Anh xưa nay không có thói quen hầu hạ người khác, cho nên chỉ là uống nước, lại còn làm nước vẩy ra ướt hết người cô.
Anh nhìn chằm chằm quần áo của cô, đột nhiên có chút muốn cười.
Không sao, cái gì anh không biết anh có thể từ từ mà học.
Nghĩ tới đây, Thẩm Lương Xuyên lại quay đầu, cầm lên một bát cháo.
Sau khi lại gần, liền thấy Kiều Luyến đã bị anh dọa cho sợ rồi: " Thẩm, Thẩm tiên sinh... Anh sắp phải diễn việc chăm sóc bệnh nhên hay sao?"
Cho nên, lấy cô luyện tập trước?
Kiều Luyến đã ngu muội.
Khóe miệng Thẩm Lương Xuyên kéo ra lần nữa, cuối cùng không nhịn được: "Im miệng!"
Kiều Luyến quả quyết ngậm miệng lại, nhưng cả người nhẹ nhàng thở ra.
Bộ dạng Thẩm Lương Xuyên như vậy, mới là bình thường!
Thẩm Lương Xuyên:... Ôn tồn chiếu cố cô không được, chẳng lẽ cô có khuynh hướng bị ngược?
Đút một bát cháo cho cô ăn, bộ dạng đó, thế nào cũng thấy quái dị.
Chờ đến khi Kiều Luyến ăn no rồi, lúc này mới nằm xuống.
Thẩm Lương Xuyên cũng ăn cháo, lúc này vào nhà vệ sinh.
Kiều Luyến nằm ở trên giường bệnh, như thế nào cũng không ngủ được.
Trong đầu một mực hiện ra dáng vẻ kỳ lạ của Thẩm Lương Xuyên vừa rồi.
Chẳng lẽ... Chung đụng với mình lâu, cho nên cuối cùng người này phát hiện mình vốn thiên sinh lệ chất, nên yêu cô sao?
Nghĩ tới đây, Kiều Luyến mừng thầm cầm điện thoại lên, mở camera trước ra, thật không nghĩ đến nhìn qua... Liền phát hiện mặt của cô lúc này rất sưng, không có khác gì đầu heo.