Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên đã đến cửa phòng tắm.
Bên ngoài là thảm đất dày, ngã xuống như thế, cũng sẽ không cảm thấy đau.
Thế nhưng trên thân có thêm một thân thể khác, là ý gì?
Nhất là!
Lúc này hai người đều không mảnh vải che thân.
Da thịt chạm nhau, cô vừa mới lau chùi thân thể, nhiệt độ cơ thể mát hơn, mà đối phương lại nóng hổi giống như một đám lửa, nóng lạnh va nhau, Kiều Luyến mẫn cảm gần như muốn kêu thành tiếng!
Thậm chí, anh ngã xuống như thế, vừa vặn đè trên người cô, trong lúc bối rối, bọn họ nghe được hô hấp của nhau.
Trái tim Kiều Luyếnâm, cũng nhảy dựng thình thịch, khẩn trương giống như là muốn ngạt thở.
Cô nuốt ngụm nước miếng, lại thấy đầu của anh cúi xuống.
Làn môi ấm áp dán lên môi cô, hơi thở đều thuộc về anh.
Động tác anh nhẹ nhàng, nụ hôn này, dịu dàng lưu luyến.
Vừa hôn xong, cô và anh đều có chút động tình, miệng thở hổn hển.
Tay của cô, đặt trên vai của anh, tức muốn đẩy anh ra, rồi lại muốn kéo anh gần hơn, vẫn đang xoắn xuýt do dự, đột nhiên cảm giác có vật gì đó, đâm lên đùi cô.
Vật kia... gương mặt Kiều Luyến lập tức đỏ bừng.
Cô không dám nhìn mặt của anh, nhưng khóe mắt vẫn nhìn thấy bên tai anh mang theo một chút sắc hồng.
Thẩm Lương Xuyên thật không nghĩ tới, lúc đầu chỉ là muốn trêu chọc cô, nhưng đến cuối cùng, lại gác chính mình trên lửa nướng.
Thân thể biến hóa, anh cảm giác được.
Cho tới bây giờ đều không có như thế, giống như như bây giờ, muốn chiếm cứ cô, có được cô.
Thậm chí anh biết, chỉ cần mình hành động, liền có thể đạt thành mong muốn.
Anh cũng biết, cô sẽ không cự tuyệt chính mình, bời vì cho tới bây giờ cô cũng không dám cự tuyệt loại chuyện này.
Thế nhưng lần này...
Nghĩ đến vừa mới lau chùi thân thể cho cô, trên người cô có dấu vết ứ đọng, anh lại không nhịn được thở dài một hơi.
Kiều Luyến đang chờ động tác kế tiếp của Thẩm Lương Xuyên, đối phương lại ngừng.
Anh giống như xoắn xuýt một chút, cuối cùng vẫn đứng dậy.
Người bên trên không còn, cũng làm cho lòng của cô, cảm giác giống như trống rỗng, tiếp theo, cũng cảm giác thân thể bị người ôm ngang, tiếp đó nhanh chân đi lên phía trước, trực tiếp dịu dàng đặt cô lên giường.
Cô vội vàng lấy chăn đắp, tiếp đó trừng mắt nhìn anh.
Anh cõng ánh sáng, thấy không rõ vẻ mặt, thế nhưng anh đứng cạnh giường như vậy, ánh mắt kia như lang như hổ, Kiều Luyến kéo chăn, ngay lúc cô cho là một giây sau, đối phương sẽ muốn ăn cô vào trong bụng, đã thấy anh quay người, đi tới bên cạnh.
Kiều Luyến không khỏi nhẹ nhàng thở ra.
Lần bị thương này tuy xương cốt đều vô sự, nhưng vết thương ở trên người rất nhiều, bác sĩ cũng nói, đoạn thời gian này không được vận động mạnh.
Rõ ràng Thẩm Lương Xuyên muốn, nhưng vẫn dừng lại, là bởi vì... Thân thể của cô sao?
Ý nghĩ này, để trong nội tâm cô ấm áp.
Anh cũng có lúc quan tâm chính mình, đã vậy, lúc tranh tài chơi game với anh, sẽ hơi hạ thủ lưu tình một chút, miễn cho anh thua quá thảm!
Cô vùi đầu vào trong chăn, chỉ lộ ra một đôi mắt, theo dõi anh.
Anh ngồi ở trên ghế sofa, nhắm mắt lại, giống như bình phục dục hỏa trong cơ thể mình.
Nhưng trong đầu, trước mắt vẫn luôn thoáng hiện thân thể trắng bóng của cô, những ý niệm này, để anh cảm thấy càng kiềm chế, chỗ nào đó càng sưng đau đớn.
Anh đứng lên, ra lệnh với Kiều Luyến: "Liên hệ Vong Xuyên, hiện tại đến đánh một ván."