Trước kia cùng cô làm loại chuyện này, cô đều cố nén.
Nhưng hôm nay, cô lại phản kháng lợi hại.
Là bởi vì trước kia đều diễn kịch, nhưng bây giờ không nể mặt mũi sao?
Cô không còn giả bộ nữa sao?
Thẩm Lương Xuyên vốn cho rằng, làm xong loại chuyện này, phiền muộn sẽ dịu, lại không nghĩ rằng, khi thấy cô như cá chết nằm ở trên giường, chỗ ngực lại khó chịu.
Cho nên, nói ngay một câu tổn thương cô như vậy.
Thế nhưng... Cô vừa mới nói cái gì?
Tròng mắt anh co rụt lại, trực tiếp chấn kinh tại chỗ.
Thuốc tránh thai trong sữa...
Đáy lòng của anh ngập tràn phẫn nộ, tại thời khắc này, giống như bị rút sạch, cả người cũng giống là bị tia chớp đánh, chấn kinh tại chỗ.
Kinh ngạc hiện lên mặt anh, để người đàn ông rất ít khi để lộ cảm xúc ra ngoài, giờ phút này lộ ra biểu cảm không thể tin.
Trong đầu của anh, chỉ còn lại có một ý niệm.
Cô biết rồi...
Cô biết anhkhông muốn có đứa bé bây giờ.
Cho nên... Cô mới có thể tìm kiếm cách rời đi?
Không phải là bởi vì cô đùa bỡn chính mình, mà là bởi vì cô nghĩ lầm... Tất cả đều là mình đang gạt cô?
Anh nhìn Kiều Luyến trước mặt.
Quần áo trên người cô nhàu nhĩ, thân thể cũng đang run rẩy kịch liệt, trên mặt cô viết đầy phẫn nộ, trong ánh mắt, đều lộ ra một sự ngoan tuyệt cùng oán hận.
Cô vốn làm anh tức giận, tại lúc này, lại làm cho anh không khỏi hoảng hốt.
Anh ngập ngừng, muốn giải thích cái gì, lại phát hiện, chính mình không nói nên lời...
Sau đó, anh liền thấy cô bỗng nhiên che miệng, cúi đầu xuống, tiếp theo, tiếng nghẹn ngào khóc truyền ra.
Tiếng khóc kia, để anh đưa tay ra, muốn trấn an cô...
Nhưng tay của anh vừa đụng lên trên vai của cô, liền thấy thân thể cô run rẩy.
Sau đó, cô liền vô ý thức lui về sau một bước!
Cô dùng ánh mắt tràn đầy hoảng sợ theo dõi anh...
Ánh mắt kia... Để tim của anh giống như bị một bàn tay vô hình hung hăng nắm chặt, chỉ cảm thấy không thở nổi, chỗ ngực buồn rầu và đau nhức.
Kiều Luyến thật sự sợ.
Cô cảm giác mỗi tế bào trong thân thể, đều đang kêu gào đau đớn.
Có lẽ là bởi vì khóc, cũng có lẽ là bởi vì quá mức phẫn nộ, đầu óc của cô thấy ong ong.
Mà anh đụng chạm, để cho cô phát run.
Cô cắn bờ môi, ngậm nước mắ theo dõi anh: " không được đụng tôi!"
Đời này, đều chưa từng có khuất nhục qua như thế.
Tay Thẩm Lương Xuyên ngừng lại ở giữa không trung, không còn dám động đậy.
Giống như là bị chính mình đâm thủng, anh cũng có chút chật vật.
Kiều Luyến chợt gợi bờ môi lên, trong ánh mắt của cô còn mang theo nước mắt, nụ cười này so với khóc còn khó coi hơn, để cho người ta cảm thấy thê lương: " Thẩm Lương Xuyên, tôi đê tiện, tôi là ngươi dùng tiền để mang thai, tôi không có tư cách nói này nói kia..."
"Thế nhưng, tôi có tôn nghiêm của mình!"
"Tôi không muốn tiếp tục cuộc sống như vậy."
"Loại chuyện vùa làm cùng anh, để cho tôi cảm giác rất buồn nôn!"
"Thẩm Lương Xuyên, đến cùng muốn thế nào, anh mới buông tha tôi!"
Cô nói liên tiếp nhiều lời như vậy, mỗi một chữ đều giống như cái búa, hung hăng đập lên trái tim của anh.
Nghĩ đến chuyện mình vừa mới làm, thương tổn cô sâu bao nhiêu, giờ phút này anh cũng cảm giác được thống khổ gấp đôi!
Anh đứng cạnh giường, không nhịn được lui lại.
Thậm chí nhìn chằm chằm ánh mắt oán hận của cô, lại nói không nên một câu.
Sao anh có thể nói cho cô chân tướng... Nói cho cô