Một câu Phạm Kiệt, nhắm trúng tất cả mọi người, đồng loạt nhìn sang.
Cậu ta vô tội đứng ở cửa, nhìn chằm chằm bên trong, chớp mắt một cái.
Lưu Chí Hưng lại giống như là gặp quỷ, khiếp sợ mở to hai mắt nhìn.
Trương Xuân Hoa càng là lộ ra vẻ mặt không thể tin...
Đến Thi Niệm Diêu, cung kinh ngạc.
Phạm Kiệt tiếp tục mở miệng: " Tôi tới không phải lúc sao? Muốn... Mấy người nhao nhao xong, tôi lại đi vào?"
Lưu Chí Hưng vội vàng tiến về phía trước: " Phạm tiên sinh, cậu đã tới!"
Phạm Kiệt gật đầu, ngượng ngùng mở miệng: "Xin lỗi, hôm qua đột nhiên có chuyện, cho nên điều chỉnh kế hoạch, cái kia, hôm nay tôi không mời mà tới, mấy người có thể có thời gian hay không?"
"Sao lại thế! Tuyệt đối có thời gian!" Lưu Chí Hưng quay đầu, vừa còn trợn mắt với Kiều Luyến, lúc này đã trở nên chân chó thêm vẻ mặt ôn hoà: " tiểu Luyến, nhanh, mang Phạm tiên sinh đến phòng hội nghị."
Kiều Luyến thật thà gật đầu.
Trong phòng họp, người còn lại đều đã rời đi.
Kiều Luyến cầm lấy bút thu âm, công nhiên mở miệng bày tỏ: " Phạm tiên sinh, xin hỏi ngài muốn chúng tôi quay lại những gì hôm nay phỏng vẫn sao?"
Phạm Kiệt gãi đầu một cái: " Chị dâu nhỏ... Có phải chị còn đang tức giận hay không?"
Kiều Luyến đảo mắt: " không có."
Cô thật sự không có tức giận, Cô chỉ là thất vọng.
Phạm Kiệt thân bất do kỷ, cô hiểu.
Nhưng cô hiểu hơn... Phạm Kiệt chỉ là bạn của Thẩm Lương Xuyên, không phải bạn Kiều Luyến cô.
Cho nên, vẫn là bảo trì cự ly thích hợp cho thỏa đáng.
"Chị dâu nhỏ, tôi..."
"Phạm tiên sinh, chúng ta có thể bắt đầu phỏng vấn không?"
Phạm Kiệt muốn nói lại thôi, sau cùng ỉu xìu cúi thấp đầu xuống: " Được."
Phỏng vấn kết thúc, Kiều Luyến và cậu ta bắt tay: " cám ơn ngài phối hợp."
Thái độ xa cách, lộ ra khách khí.
Phạm Kiệt há to miệng, cuối cùng vẫn là thở dài: " không cần khách khí."
Sau khi bắt tay, Kiều Luyến tiễn cậu ta xuống lầu.
Chờ đến khi Phạm Kiệt rời đi, lúc này Kiều Luyến mới lên trên lầu, đem tất cả lực chú ý, đặt ở trên bản thảo phỏng vấn.
Nhưng viết xong bản thảo phỏng vấn, thời gian lại trở nên gian nan.
Suy nghĩ của cô, luôn luôn không nhịn được trở lại một màn đêm qua.
Chợt, không nhịn được cười khổ một tiếng.
Cho dù là chó trong nhà mình, lúc tâm tình không tốt, đá nó một cái, sau đó đều phải nói lời xin lỗi.
Nhưng đối với Thẩm Lương Xuyên mà nói, cô tính là gì?
Kiều Luyến đè đắng chát trong lòng xuống, không để cho mình suy nghĩ những thứ này.
Sáu giờ tối.
Người trong công ty, đều lục tục tan việc.
Kiều Luyến đóng máy tính, lại có chút không muốn đi.
Nhưng tuy không muốn nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên, trong nhà lại có Kiều Dịch đang chờ cô.
Cô xuống lầu, đang định đón xe, một chiếc xe hơi chậm rãi chạy đến bên cạnh cô.
Khi nhìn đến chiếc xe quen thuộc kia, cô hơi sững sờ.
Chợt, cửa ghế lái phụ bị đẩy ra, cô liền thấy, Thẩm Lương Xuyên ngồi ở trên ghế lái, giờ phút này đang nhìn cô.
Hằn là tối hôm qua anh không có nghỉ ngơi tốt, khó có khi trên mặt mang theo mấy phần mỏi mệt, nhưng thanh lãnh sang trọng như cũ.
Kiều Luyến nắm chặt nắm đấm, đứng tại chỗ.
Cô không muốn lên xe.
Anh lại cố chấp im ắng giằng co với cô như vậy, giống như cô không đi lên, anh sẽ không rời đi.
Cửa xe còn mở, có lẽ là người chung quanh phát giác được kỳ lạ, có người hiếu kỳ nhìn qua.
Hôm nay Thẩm Lương Xuyên không có mang kính râm và khẩu trang.
Ý nghĩ này vừa ra, Kiều Luyến liền cắn răng.
Đến cùng vẫn là lên xe.
Vừa đóng cửa xe, lại nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên mặt không thay đổi đưa cho cô một phần văn kiện.
Khi nhìn đến văn kiện, tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại.