Chuyện thuốc tránh thai, cô vẫn chờ anh một lời giải thích.
Thế nhưng không nghĩ tới đợi lâu như vậy, lại chỉ chờ được năm chữ này.
Thật xin lỗi...
Những thuốc tránh thai nồng độ cao cô uống, đã cho tạo thành tổn thương thân thể, làm sao có thể nói một câu xin lỗi thì nhẹ nhàng bỏ qua?
Nước mắt im ắng rơi xuống trong đêm tối, cô cắn môi, mới không để cho mình nghẹn ngào lên tiếng.
Đã chậm.
Cô xoay đầu đi, không có nhìn anh.
Bộ dạng kháng cự kia của cô, khiến trong lòng Thẩm Lương Xuyên phát lạnh.
Kỳ thật chính mình cũng không biết sao nói vậy, cứ nói ra câu này, chỉ hi vọng cô có thể buông xuống chuyện thuốc tránh thai, cùng anh ở chung một chỗ.
Giờ này phút này, dáng vẻ cô nhìn anh cũng không nguyện ý, để khóe môi anh lộ ra một nụ cười đắng chát.
Kỳ thật đã sớm biết, cô sẽ không dễ dàng tha thứ cho anh.
Vẫn là ôm một tia ảo tưởng, hy vọng có thể làm dịu quan hệ của hai người.
Nhưng thái độ cự tuyệt của cô rõ ràng, để anh không biết phải làm những gì.
Anh nhìn cô gái dưới thân núp trong chăn, dưới ánh trăng, giống như có thể thấy được nước mắt trong suốt trên gương mặt cô, nước mắt kia, để tim của anh bỗng nhiên co rụt lại.
Nắm chặt nắm đấm, lại buông ra, hai cánh tay anh khẽ chống, đứng lên.
Ở lại trong phòng, cũng chỉ tăng thêm xấu hổ và khổ sở giữa hai người.
Anh nhanh chân đi tới cửa chỗ, quay đầu lần nữa: " hai ngày này, vừa vặn phải theo Tống Thành trao đổi kịch bản, tôi sẽ không về nhà."
Lời này rơi xuống, cô vẫn tránh trong chăn như cũ, cũng không nhúc nhích, không có trả lời anh.
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên ảm đạm, nhanh chân rời đi.
Trong toàn bộ biệt thự, đều tràn ngập một loại cảm giác đau đớn để anh không thể thở nổi, bước chân anh đi xuống lầu lảo đảo, đến áo khoác cũng quên cầm, liền trực tiếp đổi giày đi ra ngoài.
Dưới lầu truyền đến tiếng xe khởi động, tiếp đó dần dần đi xa.
Lúc này Kiều Luyến mới xác định, Thẩm Lương Xuyên rời đi.
Cô buông lỏng cái chăn bị siết chặt, gương mặt kia đã ướt nhẹp nước mắt.
Cô ngồi dậy, ôm chăn mền, chỉ cảm thấy biệt thự to lớn, vô cùng chật chội, đè nén ngực cô cảm thấy ngột ngạt.
Hít thở sâu mấy hơi, mới đưa đè uất khí này xuống, đứng dậy rửa mặt xong, lại nằm trên giường, như thế nào cũng ngủ không được.
-
Ngày thứ hai, Kiều Luyến đem cái mắt đen đi ra ngoài.
Sau khi Kiều Dịch nhìn thấy, nhịn không được nhìn cô chằm chằm thật lâu, bờ môi mấp máy, sau cùng chỉ nói ra một câu: "Chị, chị phải chú ý nghỉ ngơi tốt. Chuyện gì, thân thể cũng quan trọng hơn, đúng không?"
Kiều Luyến nghe nói như thế, mũi chua xót, khẽ gật đầu.
Hôm nay, cô sẽ cùng cậu đi xem bệnh, làm các hạng mục kiểm tra, để các chuyên gia định ra một phương án khôi phục.
Thẩm Lương Xuyên không tiện ra vào bệnh viện với cô, thế nhưng cô đẩy Kiều Dịch ra cửa, liền thấy Tống Thành mở cửa xe đợi cô: " Thẩm tiên sinh đã sớm giao phó xong, để tôi đưa đón toàn bộ hành trình."
Hành động tỉ mỉ, sắp xếp thân mật, để Kiều Luyến mấp máy môi, lại không nói gì.
Từ bệnh viện trở về, đã là giữa trưa.
Tống Thành đưa bọn họ đến biệt thự, lúc này mới lên tiếng: " Kiều tiểu thư, Thẩm tiên sinh trở về, phiền ngài để anh ấy gọi điện thoại cho tôi."
Kiều Luyến nghe nói như thế, động tác cứng đờ.
Tống Thành nói vậy là có ý gì, tối hôm qua Thẩm Lương Xuyên không có đi tìm anh ta sao?
Vậy anh... Đi đâu?
Vừa nghĩ tới đây, liền thấy Tống Thành nhận điện thoại, ngữ khí anh ta kích động: "Cái gì? Thẩm tiên sinh ở bệnh viện nào?!"