Ánh nắng sáng sớm chiếu vào gian phòng, Kiều Luyến chậm rãi mở mắt, lọt vào trong tầm mắt là gương mặt tuấn dật của Thẩm Lương Xuyên, ở trong hơi thở tràn ngập hơi thở quen thuộc.
Đầu tiên là cô vô thức vươn tay sờ lên trán của anh, phát hiện ấm áp đã lui xuống, lúc này mới yên lòng.
Nhưng bỗng nhiên ý thức được cái gì, vội ngồi dậy, liền thấy mình mặc quần áo, không biết lúc nào, lại chui vào trong chăn Thẩm Lương Xuyên...
Gương mặt của cô nhất thời đỏ lên, vội vàng nhìn về phía anh.
Đã thấy mắt anh vẫn nhắm như cũ, giống như là không có tỉnh ngủ, cô bỗng dưng nhẹ nhàng thở ra.
Sau đó rón rén xuống giường, từ từ chạy ra khỏi phòng.
Nói thật, buổi tối hôm qua tuy chiếu cố anh, thế nhưng cô vẫn cảm thấy mình không cách nào đối mặt với anh.
Anh đang sinh bệnh, cô cũng không muốn huyên náo quá với anh.
Vẫn là thừa dịp anh chưa mở to, mau chóng rời đi cho thỏa đáng.
Lúc cô xuống lầu, liền thấy Tống Nguyên Hi mang theo tạp dề từ trong phòng bếp đi ra, trên mặt mang ý cười: "Chị dâu, Em nấu chút cháo, chị có muốn ăn một chút hay không?"
Kiều Luyến xua tay: "Không cần, chị phải đi làm."
Nói đến đây, do dự một chút, vẫn là mở miệng: "Nếu như Thẩm Lương Xuyên tỉnh, đừng nói cho anh ấy chị tới."
Tống Nguyên Hi sững sờ, "Hả?"
Kiều Luyến cười với cô bé: " Nhờ đấy."
Sau đó liền đổi giày, đi ra ngoài.
Tống Nguyên Hi đứng nguyên tại chỗ trong chốc lát, nhìn cô ra khỏi phòng, lúc này mới thở dài, nhưng vừa quay đầu lại, liền thấy Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng đứng trên hành lang lầu hai.
Anh mặc áo ngủ rộng rãi, gương mặt bời vì sinh bệnh, mà hơi trắng bệch, thế nhưng cặp mắt đen kia, thâm trầm nhìn chằm chằm phương hướng Kiều Luyến rời đi.
Trong lòng Tống Nguyên Hi trầm xuống: "Anh Lương Xuyên..."
Thẩm Lương Xuyên lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu, liền quay đầu, đi về phòng.
Tống Nguyên Hi cắn môi một cái, quay người trở lại nhà bếp, đem cháo nấu xong bưng ra, liền nghe trên lầu truyền tới tiếng mở cửa.
Cô ngẩng đầu, nhìn thấy Thẩm Lương Xuyên mặc xong quần áo đi xuống, há miệng đang muốn gọi anh tới dùng bữa, chỉ thấy thần sắc anh vội vàng, đổi giày, chạy ra ngoài.
Bên miệng, cứ kẹt ở trong cổ họng như vậy.
Tống Nguyên Hi từ từ ngậm miệng lại, thở dài.
-
Kiều Luyến đi vào văn phòng, vừa lúc là chín giờ sáng.
Đúng giờ thì đi vào, liền thấy Thi Niệm Diêu vẫy cô: "Chủ biên Luyến, chị có một món hàng."
Hàng sao?
Cô hơi ngẩn người.
Cô trước kia cũng ưa thích mua hàng qua Internet, bời vì có thể tiết kiệm không ít tiền, thế nhưng gần nhất... Cô xác định mình không có mua cái gì!
Cô nghi ngờ hỏi thăm một tiếng: "Hàng gì?"
Thi Niệm Diêu cười: "Dù sao đóng gói vô cùng tinh xảo, chủ biên, sẽ không phải là người theo đuổi chị gửi cho chứ?"
Người theo đuổi?
Cô lấy đâu ra người theo đuổi...
Kiều Luyến lắc đầu, hiếu kỳ tiến vào văn phòng, liền thấy trên mặt bàn để một cái cái hộp nhỏ.
Đóng gói thực sự vô cùng tinh xảo như Thi Niệm Diêu nói, còn có một cái nơ con bướm màu hồng, nhìn giống như là lễ vật chuẩn bị tỉ mỉ, xinh đẹp để cho người ta không nỡ mở.
Cô đi qua, bỏ túi xuống, đầu tiên là mở máy tính ra, rót cho mình ly cà phê.
Tối hôm qua ngủ không được ngon giấc, hôm na cô có chút buồn ngủ.
Chờ đến khi làm xong những chuyện này, lúc này cô mới cầm kéo lên, lưu loát mở gói, mở hộp ra, gương mặt bình tĩnh, khi nhìn thấy vật bên trong, trong nháy mắt cứng đờ, tròng mắt cũng co rụt lại!