Hôm qua Thẩm Lương Xuyên chưa có về nhà, Kiều Luyến suy đoán là còn tức giận.
Hôm nay biểu đạt thái độ của mình như thế, trên lý thuyết, anh hẳn là cao hứng mới đúng.
Nhưng bây giờ... Chẳng lẽ là có chuyện gì đang bận?
Kiều Luyến không hiểu lắc đầu, đặt điện thoại di động qua bên cạnh.
Bận rộn trong chốc lát, đang viết bản thảo, cửa văn phòng lại bị gõ vang, cô ngẩng đầu một cái, liền thấy nhân viên giao hàng cầm bó hoa to đứng ở cửa: "Kiều tiểu thư, hoa của cô."
Kiều Luyến:...
Người tặng hoa trước mặt, cô nhận biết, vẫn là người ngày hôm qua.
Thế nhưng... Không phải vừa rồi Tôn Lập Nam đã tặng rồi sao?
Cô kinh ngạc đứng lên, nhìn chằm chằm người ở cửa phòng, cả người đều sợ ngây người.
Nuốt ngụm nước miếng, cô đứng tại chỗ, quay đầu nhìn thoáng qua bó để ở trên bàn làm việc, lại quay đầu nhìn nhìn ra cửa, nửa ngày chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra!
Trong não cô đều trống không chốc lát, lúc này mới lên tiếng: "Đưa hai bó hoa sao?"
Người tới nghi hoặc: "Không có! Chỉ một bó! Tôn tiên sinh bàn giao, mỗi ngày sẽ tặng cô một bó."
Kiều Luyến:...!!
Cho nên, Bó vừa rồi... Hơn một trăm, nhiều hơn 99 một đóa.
Cho nên...
Tầm mắt của cô lại rơi vào điện thoại di động, bó hoa vừa rồi... Là Thẩm Lương Xuyên tặng sao?
Cô lập tức cắn môi, nghĩ đến chính mình vừa mới nói gì.
Bệnh thần kinh... Ném đi...
Cô không có nhận hoa, trực tiếp bổ nhào vào điện thoại di động của mình, nhìn chằm chằm điện thoại di động.
Thẩm Lương Xuyên không có gửi tin nhắn tới...
Anh là phiền muộn cỡ nào!
Kiều Luyến không dám tưởng tượng tâm tình của anh lúc này.
Cô không nhịn được hai cánh tay bưng kín đầu mình: Hu hu, không muốn sống!
-
Giờ phút này, Thẩm Lương Xuyên đang lái xe về biệt thự.
Tối hôm qua nám Mạc Tây Thừa vào trong biệt thự, đương nhiên hôm nay phải đưa anh ta đi.
Chỉ là trong lòng của anh giống như có 5 mùi vị, hoàn toàn không biết nói với Kiều Luyến cái gì cho tốt.
Lúc người trong cửa hàng hỏi anh lưu danh tính gì, anh nghĩ Kiều Luyến không muốn công bố quan hệ của anh, sợ cửa hàng hoa có người ghi chép, cho nên đành phải nói nặc danh.
Thật không nghĩ đến, làm đến tràng diện dở khóc dở cười bây giờ!
Cô vậy mà ném hoa anh đã vất vả gửi tới sao?
Ở ngực kìm nén một hơi, anh mặt lạnh lái xe.
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Anh dừng chỗ đèn đỏ, cầm lên nhìn thoáng qua, trên đó viết: 【 có thể coi như vừa rồi em không gửi gì cho anh không? 】
Thẩm Lương Xuyên:...
Nhìn một đèn đỏ trước mặt, còn phải đợi hai mươi giây, anh dứt khoát trả lời cô một tin:【 Em nói sao? 】
Đối phương trả lời rất nhanh, "Em vừa rồi mộng du. Đúng, em căn bản không biết em vừa mới gửi cái gì. Ừm, hoa còn ở đây, nhìn rất đẹp! Em thích số 100, không thích số 99!"
Thẩm Lương Xuyên:...
Thẩm Lương Xuyên muốn trả lời tin nhắn, đã đến giờ.
Anh thả điện thoại di động ở bên cạnh, tiếp tục đi về phía trước.
Bỗng nhiên trong đầu nghĩ đến, khẳng định giờ phút này Kiều Luyến đang nắm tóc của mình, cả người hiện ra trạng thái nóng nảy, ánh mắt ngây ngốc, chu cái miệng nhỏ nhắn...
Tâm tình bỗng nhiên lập tức thay đổi tốt hơn.
Khóe môi anh cũng hơi giương lên.
Vô luận như thế nào, cô vẫn vắt hết óc dự định khiến mình vui vẻ? Không phải sao?
Lúc anh lái xe trở lại biệt thự, Mạc Tây Thừa đã mặc quần áo tử tế đi tới, trông thấy anh, trực tiếp lên xe mở miệng: "Vừa lúc, cậu đưa tôi tới một nơi."