Kiều Luyến kinh ngạc nhìn Thẩm Lương Xuyên, chợt cắn môi.
Con ngươi Thẩm Lương Xuyên, giống như nước sông lạnh lẽo, mang theo tác dụng gột rửa, để cho cô cảm thấy mình giống như có chút không thở nổi.
Một lúc sau, cuối cùng cô mới chậm rãi thở ra một hơi.
Người phóng viên kia tuy oan uổng cô, nhưng kỳ thật, anh nói không sai.
Bọn họ thực sự "Quen biết đã lâu".
Cô đương nhiên nhận biết người phóng viên kia.
Khi cô tiến vào làm ký giả, thủ đoạn đào tin tức là tầng tầng lớp lớp, vô cùng mẫn cảm với tin tức, kỳ thật cái này không phải bởi vì cô trời sinh làm ký giả, chỉ là bởi vì... Quen tay hay việc.
Mặc cho là ai, đã làm nhiều năm, còn có thể trở nên nhạy cảm.
Mấy năm trước, cô và em trai chạy tới Bắc Kinh, sinh hoạt nghèo túng, bất lực duy trì sinh nhai.
Trong lúc ấy, bời vì cơ duyên, quen biết người phóng viên Lão Lưu hôm nay.
Hai người bắt đầu hợp tác.
Kiều Luyến đào tin tức, sẽ bán cho Lão Lưu.
Chỉ là khi đó giá tiền thấp, một tin tức thấp nhất chỉ có thể bán được mấy trăm, cao nhất cũng là mấy ngàn, cô cũng dựa vào những thứ này, để cho mình và em trai sống sót.
Thẳng đến... Chín tháng trước, cuối cùng cô tiến vào tòa soạn, mới cắt đứt tất cả liên hệ với Lão Lưu.
Bời vì, tố dưỡng chức nghiệp và đạo đức nghề nghiệp, không để cho cô tiếp tục làm loại chuyện này.
Hôm nay, gặp được Lão Lưu, giống như bày ra tất cả chật vật trước đó ra trước mặt cô, để cho cô cảm thấy không ngẩng đầu được lên.
Cô thực sự là dựa vào việc đào tư ẩn của người ta, sống quá một thời gian.
Mà Thẩm Lương Xuyên, ghét nhất cho săn đào tin tức.
Cho nên, cô không nguyện ý thừa nhận, càng không muốn nhắc tới chuyện trước kia.
Thế nhưng dưới ánh mắt của Thẩm Lương Xuyên, cô lại không muốn nói láo.
Cô chỉ có thể siết chặt nắm đấm, im lặng kháng cự.
Thẩm Lương Xuyên chợt đưa tay ra, nắm lấy cằm cô: " Sao không trả lời?"
Cô bị ép ngẩng đầu lên, liền thấy vẻ mặt không biểu cảm của anh!
Anh tức giận...
Là bởi vì chính mình đã từng là loại người anh ghét nhất?
Cô nhíu lông mày, không biết nên nói cái gì, càng không biết phải làm những gì để giảm cơn giận của anh.
Trong mắt Thẩm Lương Xuyên, tối đen lại.
Khi phát giác được lông mày Kiều Luyến hơi nhíu lại, lúc này anh mới chợt phát hiện, chính mình nắm cằm cô quá mức dùng sức.
Ngón tay chậm rãi buông ra, nhưng vẫn là cho cằm cô, lưu lại vết đỏ.
Kiều Luyến không nói gì thêm, quật cường quay đầu, nhìn ra phía ngoài cửa sổ.
Thẩm Lương Xuyên khởi động xe, đưa cô đến biệt thự.
Kiều Luyến xuống xe trước, liền nghe thấy anh mở miệng: "Anh đi xem mẹ."
Bước chân cô dừng lại, còn không quay đầu, liền nghe thấy Thẩm Lương Xuyên khởi động xe.
Kiều Luyến siết chặt nắm đấm, đi từng bước một về phòng.
Trong biệt thự Hạ Diệp Hoa, bời vì phát sinh chuyện lớn, tất cả giúp việc, toàn bộ đều điều qua.
Toàn bộ biệt thự, giờ phút này chỉ có một mình cô.
Hốc mắt Kiều Luyến có chút đỏ, nước mắt đảo quanh trong hốc mắt.
Khi ảnh Thẩm Lương Xuyên phát ra ngoài, bị đưa tin ra, cô cho là cô vàThẩm Lương Xuyên sẽ náo một trận không thoải mái.
Nhưng từ đầu đến cuối anh luôn tín nhiệm, làm cho cô cảm thấy ấm áp trước nay chưa có, để cho cô có một loại cảm giác, dù thế sự gian khổ, cô cũng có dũng khí đi xuống.
Cô tuyệt đối không ngờ rằng, chuyện đưa tin, hai người bọn họ không có bất đồng, nhưng vì quá khứ của cô, bị anh ghét bỏ.