Câu nói này rơi xuống, cô liền mượn ánh đèn yếu ớt đầu giường, nhìn anh chằm chằm.
Thế là, cô không có bỏ qua vẻ mặt của anh khi nghe vấn đề này, trong ánh mắt chợt lóe m trầm và lưỡng lự.
Anh mím môi, một lúc sau mới mở miệng: "Con bé là cô nhi."
Trên thế giới này có nhiều cô nhi lắm! Nhưng nhận một cô nhi 14 tuổi vào nhà, khẳng định là bởi vì đặc biệt!
Kiều Luyến còn muốn tiếp tục hỏi thăm, Thẩm Lương Xuyên bỗng nhiên vén chăn lên ngồi dậy : " Em ngủ trước, Anh đột nhiên nhớ tới còn có chút việc."
Kiều Luyến: ...
Kiều Luyến mở to hai mắt nhìn, kinh ngạc nhìn anh đứng lên như vậy, đi ra khỏi phòng.
Tấm lưng kia giống như mang theo gió, nhanh chóng biến mất ở cửa.
Cô hơi sững sờ , chờ đến khi cửa đóng lại, còn không có lấy lại tinh thần.
Nhưng có chuyện gì, đột nhiên như vậy.
Anh vì cái gì mà không hề đề cập tới lai lịch Tống Nguyên Hi?
Chẳng lẽ... Tống Nguyên Hi có có chỗ gì không đúng?
Cô nằm trên giường, nhìn chằm chằm trần nhà.
Một người con trai 18 tuổi, kiếm một đứa trẻ 14 tuổi về nuôi, đồng thời xem như người thân, bỏ ra học phí đắt đỏ cho con bé ra nước ngoài học.
Loại tình huống này, chỉ có một khả năng, chính là...
Tròng mắt Kiều Luyến co rụt lại, nhảy xuống giường, mở cửa phòng ngủ chính ra, đi ra ngoài, lặng lẽ chạy tới thư phòng.
Cô không có gõ cửa, chỉ đẩy ra một khe hở, nhìn vào trong, liền phát hiện Thẩm Lương Xuyên mặc đồ ngủ, đang đứng trên ban công hút thuốc.
Cô liền đi vào.
Mới vừa tiến vào, Thẩm Lương Xuyên nghe được tiếng, liền quay đầu.
Kiều Luyến đang định đi vào trong phòng, không biết vì cái gì, khi anh quay đầu, nhìn cô thấy trong ánh mắt của anh, có oán niệm thật sâu.
Nhưng cảm giác oán niệm thoáng qua tức thì, nhanh để cho cô không có tỉnh táo lại, Thẩm Lương Xuyên giống như đã nhận ra cô, liền đi tới.
Cửa ban công bị đẩy ra, một mùi thuốc lá bay vào.
Kiều Luyến vội vàng kéo tay của anh, cảm thấy lạnh buốt, cô lập tức nghĩ linh tinh: "Liền xem như hút thuốc, cũng nê hút trong phòng, anh ăn mặc phòng phanh như thế, đứng ở bên ngoài bị lạnh, ngã bệnh làm sao bây giờ?"
Thẩm Lương Xuyên nghe cô nhắc tới, hàn ý trong ánh mắt, mới chậm rãi giảm đi.
Anh kéo căng cằm, cũng bắt đầu chậm rãi làm dịu , mặc cho cô lôi kéo chính mình đến bên ghế sofa, sau đó rót một ly nước nóng cho anh, lại cầm lấy một tấm thảm khoác trên người anh.
Sau cùng, anh nhìn cô còn bận rộn hơn, lúc này mới bất đắc dĩ mở miệng: "Sao không ngủ?"
Dù sao đã trễ thế như vậy, cô chạy tới là có chuyện đây?
Kiều Luyến nhìn anh một cái : " Em đột nhiên nhớ tới một chuyện, cho nên chạy ghé thăm anh một chút, may mắn em đến đây, nếu như em không đến, có phải anh muốn bị đông lạnh một đêm hay không?"
Thẩm Lương Xuyên nói sang chuyện khác : " Em tìm anh có chuyện gì?"
Đôi mắt Kiều Luyến lóe sáng, nhìn Thẩm Lương Xuyên chằm chằm: " Xem như anh không nói cho em Tống Nguyên Hi là ai, em cũng đoán được!"
Một câu rơi xuống, thân thể Thẩm Lương Xuyên kéo căng!
Trong ánh mắt của anh bỗng dưng phóng xuất tàn khốc và khẩn trương: "Là ai?"
Kiều Luyến căn bản cũng không có phát giác được anh kỳ lạ, đem suy đoán của mình nói ra: "Cô bé có phải là con gái của cha anh hay không?"
Cho nên anh mới gạt Hạ Diệp Hoa, còn không phải sợ Hạ Diệp Hoa biết, thương tâm khổ sở?
Kiều Luyến cảm thấy, cái suy đoán này, thiết thực nhất!