Kiều Luyến ở bên cạnh nhìn chằm chằm, Tống Nguyên Hi quan tâm Hạ Diệp Hoa không giống làm bộ.
Mà xảy ra chuyện, con bé cũng xác thực không có gọi điện thoại cho Hạ Diệp Hoa.
Cho nên, dù là kẻ xấu đến đâu, đều có xương sườn mềm của mình.
Hạ Diệp Hoa thực tình tốt với con bé mà con bé đối với Hạ Diệp Hoa cũng là thật tâm.
Hạ Diệp Hoa nghe được Tống Nguyên Hi nói, cảm thán một câu: "Con đã như vậy, không cần lo lắng cho ta, hiện tại ta không có chuyện gì, thân thể khỏe mạnh cực kỳ!"
Nói xong câu đó, vừa nhìn ra phía sau lưng: "Tiểu Kiều, mau đưa hộp cơm giữ ấm tới, ta đổ canh ra, thừa dịp còn nóng, tranh thủ thời gian uống."
Nghe nói như thế, Tống Nguyên Hi nhìn ra cửa, lúc này mới phát hiện, Kiều Luyến cũng tới.
Trông thấy Kiều Luyến, con bé hơi sững sờ, vừa mới khiếp nhược liền biến mất.
Liền giống như con nhím, toàn thân đề phòng, mang lên cho mình một tầng bảo vệ.
Kiều Luyến gặp bộ dạng này của con bé, không nói gì, đi lên phía trước, đưa hộp giữ ấm cho Hạ Diệp Hoa.
Hạ Diệp Hoa liền đổ canh ra, đưa cho Tống Nguyên Hi: " Nguyên Hi, uống lúc còn nóng."
Tống Nguyên Hi vừa mới bộc lộ thật tình, giờ phút này cảm giác bị áp chế thật sâu, nhìn canh kia chằm chằm, khẽ gật đầu.
Con bé cúi đầu, nhìn canh chằm chằm, nước mắt một giọt một giọt lăn xuống.
Con bé cắn môi, đột nhiên nghẹn ngào.
Hạ Diệp Hoa trông thấy con bé có bộ dạng này, hơi sững sờ, tiếp đó liền ôm bờ vai của con bé: " Nguyên Hi, con khóc cái gì a? Không khóc..."
Tống Nguyên Hi bị bà ôm, hai mắt đẫm lệ mông lung, nhìn thoáng qua Kiều Luyến.
Ngay trong cái nhìn kia, Kiều Luyến nhìn ra khiêu khích.
Quả nhiên, sau một khắc, Tống Nguyên Hi mở miệng: "Dì chị dâu, con sai rồi..."
"Ô ô, lần trước con hoài nghi chị dâu, là con sai rồi, chúng ta đều là người một nhà, con không nên như thế với chị ấy..."
"Không nghĩ tới chị dâu lại không chê con, lần trước qua đoàn làm phim đưa cơm cho con, lần này lại đến bệnh viện thăm con."
"Dì, con thật biết sai rồi."
Nói đến đây, Tống Nguyên Hi khóc không thành tiếng, lại nhìn về phía Kiều Luyến: "Chị dâu, chị nguyện ý tha thứ em sao?"
Kiều Luyến:...
Tống Nguyên Hi này, thật đúng là biết không ít chuyện xấu!
Con bé biết mình ở trước mặt Hạ Diệp Hoa, sẽ không trở mặt với nó, ngay trước mặt Hạ Diệp Hoa diễn ra như thế, đây là muốn buộc cô trước mặt mọi người nói tha thứ cho nó sao?
Sau đó, Thẩm Lương Xuyên không có lý do ngăn nó về nhà?
Nghĩ tới đây, liền thấy Hạ Diệp Hoa cũng trông mong nhìn lại.
Bà không nói chuyện, thế nhưng ánh mắt kia, rõ ràng là đau lòng Tống Nguyên Hi rồi.
Kiều Luyến thở dài, bị buộc mở miệng: "Chị đã sớm tha thứ em rồi."
Nói một câu tha thứ, sẽ không rơi mất miếng thịt.
Ý nghĩ này của cô mới hiện ra, liền thấy Tống Nguyên Hi đỏ hồng mắt, cắn môi: " chị dâu, em biết chị tốt."
Sau đó nhìn về phía Hạ Diệp Hoa: " Dì, con bị gãy xương, lại phải chậm trễ tiến độ của đoàn làm phim, con..."
Còn chưa dứt lời, quả nhiên Hạ Diệp Hoa gấp: " Chậm trễ tiến độ cái gì! Để con quay phim cũng là đi chơi, nhà chúng ta không thiếu số này tiền! Lập tức cho người thu dọn đồ đạc, cùng ta về nhà! Những ngày tiếp theo, con liền ở nhà cho ta, thành thành thật thật tu dưỡng! Đợi chân lành mới có thể ra ngoài".
Kiều Luyến nghe nói như thế, nhíu lông mày.
Thì ra, mục đích Tống Nguyên Hi ở chỗ này!
Thế nhưng là để cho con bé về nhà, sau đó có thể tiếp tục thuận tiện giở trò xấu?
Nghĩ tới đây, cô nhìn về phía Hạ Diệp Hoa, thõng tầm mắt xuống.
May mắn cô đi đến theo, nếu không, mục đích Tống Nguyên Hi đã đạt được rồi!