Lầu ba.
Thẩm Lương Xuyên lẳng lặng đứng trong phòng.
Cái này đối với người nhà mà nói, phòng thần bí nhất, kỳ thật chỉ để hai cái giá đỡ.
Trên kệ, rải rác mấy thứ đồ.
Ánh đèn vẩy lên nhưng đồ vật kia, để cho người ta nhìn lấy, đã cảm thấy gian phòng này, vô cùng quạnh quẽ.
Anh vươn tay, thận trọng cầm một mô hình làm bằng đồng ở trên giá.
Đó là tạo hình tiểu Kiều.
Năm đó trong trò chơi tổ chức một cuộc tranh tài tình lữ, tiểu Kiều ghi danh thay anh, hai người lấy được thứ nhất, sau cùng thắng được phần thưởng.
Lúc đó, tổ trò chơi liên hệ với bọn họ, muốn gửi quà.
Bời vì trong trận đấu, tiểu Kiều dùng nhân vật tiểu Kiều, anh dùng chính là Chu Du, cuối cùng, trò chơi tặng là mô hình độc nhất vô nhị bằng đồng tiểu Kiều cùng với Chu Du, nguyên bản định gửi Chu Du cho anh, tiểu Kiều gửi cho Kiều Luyến.
Nhưng Kiều Luyến nói gửi ngược lại, bời vì...
"Chúng ta chưa từng gặp nhau ở trong hiện thực, cho nên trước khi gặp mặt, liền để mô hình làm bạn với đối phương đi! Gửi cho anh tiểu Kiều! Mặt khác, em để cho họ khắc ở phía dưới vài chữ, phía trên của anh viết Kiều, phía trên của em viết Xuyên. Cho nên, mô hình của chúng ta, đều là độc nhất vô nhị trên thế giới ~ "
Nghĩ tới đây, khóe môi Thẩm Lương Xuyên gợi lên một nụ cười mỉm, lật mô hình qua, liền thấy phía dưới khắc chữ, rõ ràng xuất hiện tại chỗ.
Anh nhẹ nhàng đặt mô hình ở bên trên kệ.
Cái đồ cũ đã bị tróc mất sơn, đối với anh mà nói, giống như là bảo vật vô giá, động tác của anh đều mang theo cẩn thận từng li từng tí.
Anh đứng bình tĩnh trong phòng, nhìn chằm chằm tất cả nơi này.
Mỗi một vật, đều đại biểu cho tốt đẹp của anh và tiểu Kiều, đứng ở chỗ này, giống như về lại lúc còn trẻ, về lại thanh xuân không chút kiêng kỵ.
Anh đắm chìm trong trong hồi ức, không cách nào tự kềm chế.
Trong lúc bất tri bất giác, ngoài trời nổi lên tia sáng.
Chờ đến khi anh lấy lại tinh thần lúc, đã là sáu giờ sáng.
-
Kiều Luyến đứng ở lầu hai đến nỗi tê chân.
Bời vì chỉ mặc ác ngủ mỏng manh, cho nên dù là hơi ấm đầy đủ, thân thể của cô cũng đã bị lạnh.
Nhưng cô lại giống như là không có phát giác.
Suốt cả đêm, anh đều ở trong phòng kia.
Không có đi ra khỏi một chút.
Cô cắn môi, nhìn chăm chú gian phòng trên lầu.
Cuối cùng, nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng động, cô giống như là nhận lấy kinh ngạc, chạy vào phòng ngủ chính, nằm ở trên giường, nhắm mắt lại vờ ngủ.
Một lát sau, liền nghe thấy tiếng anh vào trong phòng, đổi quần áo, sau đó đi tới bên giường.
Cô nhắm mắt lại, cũng có thể cảm nhận được mình bị anh nhìn chằm chằm.
Nhưng thật lâu, anh không nói chuyện, ngược lại rời đi.
Chờ cửa phòng đóng lại, lúc này Kiều Luyến mới mở mắt lần nữa.
Cô nghiêm mặt, đi từng bước từng bước ra ngoài, mở cửa phòng ngủ, nghe thấy tiếng xe khởi động bên ngoài.
Tầm mắt của cô, dừng lại ở trên lầu ba lần nữa.
Giờ này phút này, nơi đó giống như là lực hấp dẫn, để cho cô giống như nhận lấy mê hoặc, từng bước một, chậm rãi đi lên lầu ba.
Mối tình đầu của anh, vì cứu anh mà chết...
Anh đối với cô ấy, nhớ mãi không quên tám năm.
Tât cả khiến cho Kiều Luyến, rất muốn mau mau đến xem, đến cùng là mối tình đầu của anh có bộ dạng gì.
Phòng trên lầu ba, cài khóa mật mã.
Cô đứng ở trước cửa, nhìn chằm chằm khóa này, nghĩ đến thời gian quan trọng mình từng hỏi thăm Thẩm Lương Xuyên...
Cô chậm rãi điền mật mã vào: 0517.
Cạch!
Cửa phòng mở ra.
Cô không chút do dự liền đẩy cửa gian phòng!