Kiều Luyến tức giận bất bình, cổ tay lại bị Hạ Diệp Hoa níu lại.
Hạ Diệp Hoa thở dài: "Được rồi, làm cha mẹ, cũng không hi vọng con mình bị sao đúng không? Ta ấy, kỳ thật cũng chỉ tịch mịch, có con nói chuyện với ta là được. Cô gái trẻ, con có ngại làm bạn với người nhiều tuổi như ta không?"
Kiều Luyến lập tức mở miệng: "Đương nhiên không ngại! Rất hân hạnh được biết người bạn này, dì Hạ!"
Hạ Diệp Hoa cười: " Ta mỗi sáng mỗi tối đề ở chỗ này, con có rảnh thì chơi game với ta, không rảnh thì cũng không sao, ta sẽ không tạo thành gánh nặng cho con!"
Kiều Luyến cười, cùng Hạ Diệp Hoa chơi một ván game.
Hai người phụ nữ, chơi có chút điên cuồng, đến chín giờ tối, mới lưu luyến không rời tạm biệt.
Lúc Hạ Diệp Hoa trở lại biệt thự, Lý quản gia tiến đến: "Ngài đã đi đâu vậy?"
Hạ Diệp Hoa cười rất vui vẻ: "Hôm nay tôi kết giao được một người bạn trẻ, thật sự là rất vui! Ai, nếu như Thẩm Lương Xuyên không có cưới người phụ nữ kia, nhất định tôi phải tích cực tác hợp bọn họ!"
Lý quản gia cười: "Tôi vừa gọi điện thoại cho bên số 8, nói là tiên sinh và phu nhân đều chưa về nhà, ngài không muốn đi qua nhìn một chút sao?"
Hạ Diệp Hoa hừ lạnh một tiếng: "Không đi! Gọi điện thoại cho Cho Thẩm Lương Xuyên, kêu nói tới ăn cơm với tôi! Có nàng dâu là quên luôn mẹ! Nếu nó thật sự không có lương tâm, người bạn trẻ của tôi sẽ đánh đến tận cửa, hừ!"
——
Kiều Luyến về đến nhà, phát hiện Thẩm Lương Xuyên còn chưa có trở lại, trong nhà giống như là thiếu đi mấy người, biệt thự to lớn, lộ sự trống rỗng.
Cô nghi ngờ nhìn xung quanh một lần, nghe được phòng bếp truyền đến tiếng nói chuyện.
Đi về phía trước hai bước, đứng ở cửa phòng bếp, liền thấy bốn người giúp việc ngồi ở đằng kia, đang dùng cơm.
"Nhanh ăn đi, đợi lát nữa cô ấy trở về!" Trong đó có một người giúp việc mở miệng nói.
"Chị Trương, như này... Có phải không tốt lắm không? Dù sao Kiều tiểu thư cũng coi như là vợ của Thẩm tiên sinh, chúng ta..."
Lúc này Kiều Luyến mới ý thức được, mấy người giúp việc đang nói chuyện về cô, quay người dự định lên lầu, dù sao đụng mặt cũng thấy xấu hổ.
Thế nhưng vừa mới quay người, nghe thấy sau lưng truyền đến lời nói.
"Tôi nhổ vào!" Người giúp việc tên Trương Hồng nở nụ cười khinh: "Cô thấy phu nhân như vậy chưa? Đêm kết hôn Thẩm tiên sinh rời đi, về sau hai người chung đụng cũng không tốt, không phải một thời gian trước cô ta còn rời đi sao? Tôi thấy, khẳng định là Thẩm tiên sinh đuổi đi, qua lâu như vậy, lại không cần mặt mũi mà trở về. Đừng nói Thẩm tiên sinh, cô không thấy phu nhân trở về, bời vì không thích cô ta, tức giận đến không vào nhà sao?"
Phu nhân? Không vào nhà?
"Đúng vậy, mấy người Lý quản gia dời qua chiếu cố phu nhân, nhà lớn như vậy, chỉ còn mấy người chúng ta quét dọn. Chẳng qua chị Trương, mặc dù nói Thẩm tiên sinh không trở về ăn cơm, thế nhưng chúng ta không để lại chút gì cho cô ấy, có được không?"
"Có cái gì không tốt? Ăn đi!"
Kiều Luyến nắm chặt nắm đấm.
Từ trước đến nay ăn cô chỉ ăn mềm chứ không ăn cứng, lúc đầu dự định quay người lên lầu, nhưng sau khi nghe được những lời này, cô khẽ cười, đây chính là nô lấn chủ sao?
Cô khẽ cười một tiếng, đứng ở đó, bỗng nhiên mở miệng: "Mấy người ăn rất ngon nhỉ!"
Một câu, để bốn người trong phòng giật nảy mình, từng người đứng lên, không thể tin nhìn cô.
Kiều Luyến tiếp tục cười, "Không sao, mấy người tiếp tục ăn, đừng quan tâm tới tôi~ "
Lời này rơi xuống, bên ngoài truyền đến tiếng xe, chỉ chốc lát sau, Thẩm Lương Xuyên tiến vào.