Kiều Luyến đi trên đường, tất cả trong đầu đều là chuyện hôm nay anh bóp vỡ ly thủy tinh.
Nhiều miếng thủy tinh như vậy, cũng không biết vết thương xử lý sạch sẽ không?
Nghĩ tới đây, cô rẽ một cái, đi tới cửa hàng thuốc bên cạnh, mua băng gạc và cồn i-ốt bỏ vào trong túi xách của mình, lúc này mới về biệt thự.
Lúc đi qua biệt thự số 5, điện thoại di động của cô bỗng nhiên vang lên.
Kiều Luyến nghe, đối diện truyền đến tiếng của quản gia: "Kiều tiểu thư, cô về nhà chưa?"
Cô ngẩng đầu nhìn thấy nhà đã xuất hiện trước mặt, mở miệng nói: "Lý quản gia, thế nào?"
Lý quản gia thở dài: "Tí nữa phu nhân trở về, bà ấy... Hình như bà ấy có chút..."
Kiều Luyến dừng chân lại, bỗng nhiên trong đầu dần hiện ra hôm qua giúp việc có nói.
Phu nhân, là chỉ mẹ Thẩm Lương Xuyên.
Mẹ của anh, không thích cô.
Điện thoại này của Lý quản gia, cô nhoáng cái đã hiểu rõ ý gì.
Vì để cho mình không khó coi như vậy, cô cắt ngang Lý quản gia, trực tiếp mở miệng nói: "À, đột nhiên tôi nhớ tới, tôi quên thứ quan trọng ở công ty, tôi pahir quay lại lấy!"
Lý quản gia nhẹ nhàng thở ra: "Vâng, phu nhân về nhà, tôi sẽ gọi điện thoại cho cô."
Cúp điện thoại, Kiều Luyến không có việc gì đứng ở đầu đường.
Nhìn điện thoại di động một chút, mới vừa sáu giờ rưỡi.
Dứt khoát đi tới vườn hoa bên cạnh biệt thự, cầm điện thoại di động lên, lướt Weibo giết thời gian.
Sắc trời dần dần tối xuống.
Kiều Luyến ngẩng đầu nhìn sắc trời, phát hiện trời mờ mịt, chờ đến khi giọt mưa lớn như hạt đậu rơi xuống, lúc này cô mới nhớ tới, tối nay có mưa rào sấm chớp!
Cô cầm túi nhìn bốn phía, cách đó không xa nhìn thấy một cái đình.
Lúc chạy thật nhanh tới, toàn thân cô đã bị ướt.
Hiện ở gặp tình huống này, tốt nhất là đội mưa chạy về nhà, thay quần áo tắm nước nóng, mà ngưofi có thể lực của gián như cô, chắc chắn sẽ không sinh bệnh.
Thế nhưng... Nếu như cô trở về, đụng tới mẹ của Thẩm Lương Xuyên, ầm ĩ lên, khó chịu nhất sẽ làThẩm Lương Xuyên.
Kiều Luyến cắn môi, đứng trong đình rướn cổ lên nhìn ra ngoài.
Gió gào thét đến, khiến cô đông lạnh thấu tim.
Cô đứng đó, đánh mấy cái hắt xì.
Sau hai giờ, cuối cùng mưa cũng tạnh.
Trong biệt thự.
Hạ Diệp Hoa nhìn người co trên ghết sofa, thở dài: "Rốt cuộc con sao vậy? Từ nhỏ đã luôn buồn bực như thế, có chuyện gì không thể nói cho mẹ sao?"
Ánh mắt Thẩm Lương Xuyên lãnh đạm, nhìn bàn trà: "Không có gì."
Hạ Diệp Hoa nhíu mày: "Là bởi vì cô gái tám năm trước sao?"
Một câu rơi xuống, Thẩm Lương Xuyên ngẩng đầu lên.
"Con nhiều năm như vậy, lần nào không bình thường không phải là bởi vì cô ta sao? Chuyện tám năm trước, đều đã qua thời gian dài như vậy, không chừng cô gái kia đã sớm quên con, con còn ở chỗ này xoắn xuýt cái rắm gì!"
Một câu, đâm chọt vào ngực Thẩm Lương Xuyên.
Bỗng dưng anh đứng lên: "Con lên lầu trước, mẹ trở về đi."
Nhìn theo lưng anh, Hạ Diệp Hoa thở dài, đứng lên đi ra ngoài.
Xe rời biệt thự, đi về phía nhà số 18, Hạ Diệp Hoa nghiêng đầu nhìn bên ngoài, trong lòng xẹt qua một chút thở dài.
Đến cùng lúc nào, trong lòng con trai mới mở ra?
Vốn đang thương cảm, đột nhiên nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn xinh xắn, bà trực tiếp mở miệng: "Dừng xe!"
Tài xế dừng xe, bà mở cửa xe đi tới, liền chống lại thần sắc kinh ngạc của Kiều Luyến, Hạ Diệp Hoa kinh ngạc mở miệng: "Tiểu Kiều? Sao con lại ướt thành bộ dạng này!"