Khi Thẩm Lương Xuyên về nhà, Kiều Luyến không có ở nhà, mà đang ở câu lạc bộ, huấn luyện mọi người chơi game.
Tuy cầm giải quán quân khi thi đấu ở Bắc Kinh, thế nhưng tranh tài cả nước, ngay tại nửa tháng sau.
Mà trong công ty, lại xảy ra sự tình ngoài ý muốn, đám người này khẳng định cũng nhìn thấy tin tức đó.
Hôm nay Kiều Luyến tới muốn trấn an bọn họ.
Lại không nghĩ rằng, sáu người này, vậy mà một câu cũng không hỏi, cũng không nói, thời điểm huấn luyện thái độ chăm chú, để cho người ta nhìn cũng cảm thấy vui mừng.
Nhưng mà, Kiều Luyến vẫn muốn thông báo cho bọn họ một chút: " Các cậu yên tâm, tiền lương của các cậu không phải ít."
Sáu người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, cuối cùng, Tô Bành Hạo đi tới: " Huấn luyện viên Kiều, mấy người chúng tôi nghĩ, mấy tháng này không cầm tiền lương, chờ lấy được giải quán quân Chung Kết cùng tiền thưởng, lại từ bên trong tiền thưởng rút ra tiền lương là được rồi!"
Một câu vừa dứt, người chung quanh đồng loạt gật đầu.
Kiều Luyến nhìn bọn họ, trong lòng cảm thán vạn phần.
Một trận đấu, để bọn họ đoàn kết chưa từng có.
Mà đã trải qua nhiều trắc trở như vậy cô cũng tin tưởng, lại không có một đoàn đội nào, có thể đoàn kết như thế.
Từ câu lạc bộ đi ra, cô liền nghe tiếng sau lưng, quay đầu, vừa vặn nhìn thấy Bạch Cốt Lão Tổ đi theo cô tới.
Nghĩ đến tình huống trong nhà Bạch Cốt Lão Tổ, Kiều Luyến mở miệng trước, nói: "Bạch cốt, em yên tâm, tiền lương của em tôi sẽ phát đúng thời hạn."
Không phải vậy sao, tháng nào không có đưa tiền cho người trong nhà, ba mẹ cô ấy khẳng định lại chạy tới.
Bạch Cốt Lão Tổ hơi sững sờ: " Huấn luyện viên Kiều, em không phải có ý này. em muốn nói cho chị, thật ra hai ngày trước Tử Tiên Tử qua đây."
Kiều Luyến sững sờ.
Từ lần trước biết King chiến đội là chiến đội của Tôn Lập Nam, sau đó liền không có gặp lại Tôn Lập Nam rồi.
Mà sau khi đi cùng Thẩm Lương Xuyên đi quay phim, sau khi trở lại liền nghe King chiến đội đã giải tán.
Như vậy Tử Tiên Tử tới tìm nhóm bọn họ làm gì?
Trông thấy dáng vẻ cô nghi hoặc, Bạch Cốt Lão Tổ cười: " Tử Tiên Tử nói công ty của chúng ta phá sản, về sau trong câu lạc bộ sẽ không trả nổi tiền lương, cô ta dự định kéo nhà tài trợ, để về sau chúng tôi đi theo cô ta."
Kiều Luyến giật mình, người này quả nhiên vẫn làm trò này.
Chẳng qua...
Bạch Cốt Lão Tổ lại mở miệng: "Nhưng bị chúng tôi cự tuyệt tập thể."
Kiều Luyến gật đầu: " Tôi biết, tôi tin tưởng mọi người."
Sau khi trải qua mưa gió, khi còn lại đám người này, mới là thành viên nòng cốt nhất của câu lạc bộ.
Bạch Cốt Lão Tổ gật đầu: " Mọi người đều cảm thấy, đi theo chị cùng thi đấu, không phải vì tiền, mà vì ước mơ. Cho nên, Tử Tiên Tử dùng tiền để lôi kéo, đã nhìn lầm chúng tôi. Vả lại, chúng tôi đi theo chị thi đấu mới có cảm súc mãnh liệt."
Nói xong câu nói này, Bạch Cốt Lão Tổ mở miệng lần nữa: " Huấn luyện viên Kiều, tôi muốn nói ý tứ của mọi người cho chị, vô luận xảy ra chuyện gì, câu lạc bộ của chúng ta đều sẽ duy trì."
Kiều Luyến nghe vô cùng cảm động, khẽ gật đầu.
Từ câu lạc bộ trở lại biệt thự, liền thấy Thẩm Lương Xuyên đã trở về.
Cô vừa lên trên lầu, liền nghe Tống Thành mở miệng nói: "Tối ngày mai dạ hội thương nghiệp, toàn bộ nhân vật có mặt mũi ở Bắc Kinh đều sẽ đi qua. Chúng ta muốn tìm nhà tài trợ, cũng sẽ ở nơi đó..."
Lời còn chưa dứt, Thẩm Lương Xuyên nhếch mi: " Chuẩn bị lễ phục, tối ngày mai tôi qua."
Tống Thành gật đầu, vừa nghiêng đầu, thấy được Kiều Luyến, nhất thời hơi sững sờ: " Kiều tiểu thư."