Vấn đề này vừa ra, nhịp tim Thi Niệm Diêu, lập tức loạn cả lên.
Nhảy loạn "thình thịch".
Cô không dám ngẩng đầu nhìn Mạc Tây Thừa, chỉ là cúi đầu chăm chú nhìn mặt đất, thế nhưng toàn bộ lực chú ý lại đặt ở trên người Mạc Tây Thừa.
Anh giống như bị mình hỏi ngây ngẩn cả người, trong lúc nhất thời không nói gì.
Thi Niệm Diêu đã lớn như vậy, là lần đầu tiên thổ lộ với người khác.
Tâm tình khẩn trương thấp thỏm bất an, để cho cô cảm thấy mình sắp bị tra tấn điên rồi.
Đến cùng là được hay không!
Vô cắn môi, hi vọng thời gian trôi qua nhanh một chút, để cho mình nghe được đáp án.
Lại vừa hy vọng thời gian cứ dừng lại ở thời khắc này như vậy, miễn cho nghe được đáp án, nghĩ khác với mình.
Một lát sau, Mạc Tây Thừa vẫn không trả lời, bộ dạng này, để Thi Niệm Diêu hận không thể thu hồi chính mình vừa nói.
Cô ho khan một tiếng, ngẩng đầu lên, vừa muốn nói gì, liền nghe thấy Mạc Tây Thừa nghi ngờ nhíu lông mày: " Cô, có ý gì?"
Có ý gì?
Thi Niệm Diêu quả thực là muốn quỳ với anh.
Đơn giản như vậy, đều nghe không hiểu sao?
Cô trực tiếp mở miệng: "Ý tôi là, tôi thích anh, tôi có thể làm bạn gái của anh không?"
Hỏi ra lời này, mặt của cô lập tức đỏ lên.
Cô cắn môi, ngẩng đầu lên, cũng không biết lấy hết dũng khí thế nào, cứ nhìn chằm chằm Mạc Tây Thừa như vậy.
Giống như không chiếm được đáp án, liền không bỏ qua.
Nhưng tiếp theo, liền thấy Mạc Tây Thừa trầm mặc thật lâu.
Trên mặt của anh không lộ vẻ gì, ánh mắt vẫn là loại u buồn như cũ, thâm thúy giống như có bao chuyện.
Không biết vì cái gì, nhìn thấy vẻ mặt như thế, trong lúc nhất thời Thi Niệm Diêu giống như bỗng nhiên biết anh muốn nói gì.
Vội vàng dời ánh mắt đi, muốn nói sang chuyện khác, "Cái kia, hôm nay sắc trời thật tốt."
Thế nhưng, tiếng Mạc Tây Thừa, vẫn truyền tới: " Tôi trước mắt, không có dự định yêu đương."
Thi Niệm Diêu sững sờ.
Cô cảm giác lòng mình vừa rồi tràn đầy mong đợi, bỗng giống như lập tức bị ném vào băng tuyết.
Cả người cũng giống như là bị một chậu nước lạnh giội từ đầu xuống.
Cô kinh ngạc nhìn Mạc Tây Thừa, nhìn thật lâu, mới hiểu được, chính mình là bị cự tuyệt rồi.
Nhưng... Ở trước mặt nam thần, cố gắng duy trì thái độ của mình tốt nhất.
Thi Niệm Diêu nuốt ngụm nước miếng, tiếp đó gạt ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc: "À, loại khi nào anh muốn yêu đương, nhớ kỹ nói cho tôi đầu tiên."
Câu nói này, lúc đầu chỉ là tìm cho mình một cái bậc thang.
Thi Niệm Diêu cơ trí như vậy, làm sao lại nhìn không ra, Mạc Tây Thừa xa cách cô chứ?
Ánh mắt Mạc Tây Thừa u tối, một lúc sau mới mở miệng: "Được."
Sau đó, Thi Niệm Diêu liền mở miệng: " Tôi đột nhiên nhớ tới, tôi, tôi tìm chủ biên Luyến có chút việc, cái kia, anh đi trước đi, tôi về tìm bọn họ."
Chung quanh đều là đường phố buôn bán, cho nên nơi này rất an toàn.
Huống hồ, giờ phút này phụ nữ muốn khóc, loại quật cường tăng thêm kiêu ngạo cho chính mình, cũng không muốn bị nhìn thấy bộ dạng quẫn bách của mình.
Mạc Tây Thừa khẽ nói: "Được."
Thi Niệm Diêu liền xoay người, đi từng bước về phía quán lẩu.
Bóng đêm tương đối đen, ánh đèn tương đối tối.
Không ai có thể thấy rõ ràng nét mặt của cô, thế nhưng Thi Niệm Diêu lại cảm thấy chỗ ngực giống như là bị chặn một cục bông.
Cô nỗ lực áp chế tâm tình của mình, nỗ lực nói với chính mình đừng khóc, bằng không mình quá mất mặt!
Tỏ tình với người ta, bị cự tuyệt, có gì phải khóc!