Thẩm Tử Hào nghe nói như thế, quay đầu.
Trông thấy Mai Phượng, lúc này cậu ta mới giống như là mới nhớ tới, trong xe còn có một người như thế.
Cậu ta suy tư một chút, lúc này mới lên tiếng nói: "Dì Mai, vậy dì đi về trước đi, ăn cơm cùng cha con, con ở chỗ này ăn xong, một chút tụi con về nhà."
Mai Phượng:...
Ý bà ta vậy sao?
Ý bà ta, để Thẩm Tử Hào về nhà cùng bà ta!
Bà ta lộ ra dáng vẻ có chút đắn đo: "Thế nhưng, cha con ở nhà chờ con, nếu như con không có trở về, cha của con sẽ tức giận."
Lời này rơi xuống, Thẩm Tử Hào liền xoắn xuýt do dự.
Hạ Diệp Hoa trông thấy bộ dạng này, trực tiếp mở miệng: "Chuyện này dễ làm! Bà chờ đấy!"
Bà nói đến đây, vọt thẳng vào trong phòng.
Một lát sau, mang một cái hộp cơm đầy thịt kho đi ra, Hạ Diệp Hoa đưa hộp cơm vào tay Thẩm Tử Hào: " Cầm, trở về ăn. Bên phía chúng ta, co có thể đến tùy lúc. Đừng để cha của con tức giận."
Thẩm Tử Hào nhìn hộp trong tay, ngẩng đầu nhìn Hạ Diệp Hoa lần nữa.
Bên cạnh, Kiều Luyến sinh động bầu không khí: " Mẹ, mẹ cũng quá bất công rồi! Cái nàyđầy úp thịt kho tàu, chắc định đóng gói cả thím Lý đi? Có để lại cho con miếng không?"
Một câu rơi xuống, mọi người cười lên.
Bầu không khí quả thực là tốt trước nay chưa có!
Mai Phượng nhìn thấy, quả thực là tức đến muốn phun máu.
Chờ đến khi Thẩm Tử Hào lên xe, cuối cùng Mai Phượng nhẹ nhàng thở ra, nghĩ thầm cuối cùng có thể tách cậu ra khỏi Hạ Diệp Hoa, lại không nghĩ rằng vừa nghĩ tới đây, chỉ thấy cửa sổ xe mở ra, Thẩm Tử Hào nói ra ngoài: "Mẹ, ngày mai con tới dùng cơm, mấy người nhớ kỹ nấu cơm cho con."
"Tốt, không có vấn đề!"
Mai Phượng:...!!
-
Thẩm Tử Hào rời đi, Hạ Diệp Hoa cũng đầy mặt vui mừng đi theo Kiều Luyến và Thẩm Lương Xuyên vào nhà.
Tiến vào nhà, bọn họ bắt đầu thu xếp quà cho thím Lý.
Chờ đến khi làm xong, ăn cơm tối, liền bắt đầu lên lầu nghỉ ngơi.
Hôm nay ngồi cả ngày xe, tất cả mọi người có mấy phần mỏi mệt.
Kiều Luyến lên lầu, tiến vào phòng ngủ chính, liền bắt đầu quan sát Thẩm Lương Xuyên.
Gặp thần sắc anh bình thường, không có lạ thường, lúc này mới yên lòng lại.
Tiếp theo, cô liền đi tắm rửa.
Chờ đến khi cô tắm rửa đi ra, Thẩm Lương Xuyên liền đi tắm, cô cầm khăn tắm, lau tóc, mở cửa phòng ra, muốn mau mau đến xem Hạ Diệp Hoa thế nào.
Thật không nghĩ đến vừa mở cửa, lại thấy được thím Lý.
Thím Lý trông thấy Kiều Luyến, đưa mấy cái văn kiện trong tay, giao cho cô: " đây là lúc tiên sinh không có ở đây, chuyển phát nhanh gửi tới cho cậu ấy."
Kiều Luyến gật đầu.
Đưa tay nhận chuyển phát nhanh.
Bọn họ ra cửa bảy ngày, liền đến bảy phần.
Mà hình dáng chuyển phát giống như đúc, đến nét chữ đều giống như đúc.
Kiều Luyến bỗng nhiên nghĩ đến, kỳ thật trước khi bọn họ đi ra ngoài chơi, Thẩm Lương Xuyên vẫn nhận được chuyển phát nhanh.
Chẳng qua cái chuyển phát nhanh này là cái gì?
Cô nghĩ tới đây, lau tóc, cầm chuyển phát nhanh, quay người tiến vào thư phòng Thẩm Lương Xuyên.
Trong thư phòng tìm được cây kéo, cô tiện tay mở ra.
Sau khi mở ra, mới phát hiện, bên trong chỉ có một cái thẻ.
Cô nghi ngờ cầm tấm thẻ lên, liền thấy nội dung trên thẻ: Xuyên tử, mình chết rất thảm! Vì sao cậu không báo thù giúp mình?
Kiều Luyến khẽ buông tay, khăn tắm trong tay, trực tiếp rơi trên mặt đất.
Thế nhưng Kiều Luyến lại không để ý đến, ngược lại cầm cây kéo lên, đem chuyển phát nhanh còn lại mở ra.