Kiều Luyến nhất thời cảm thấy lúng túng.
Cô nhìn chằm chằm Thẩm Lương Xuyên, cô lấy dúng khí cho mình, lúc này mới lên tiếng: "Sao vậy?"
"Ừm, em từ tám năm trước, đã muốn đè Tử Xuyên, tới tám năm sau, muốn đè Thẩm Lương Xuyên sao?"
Kiều Luyến:...
Kiều Luyến nhất thời phản bác: "Tám năm trước, em mới là cô gái nhỏ! Làm sao có thể như vậy!"
"Há, nói cách khác, bây giờ em muốn đè anh?"
Kiều Luyến:... Chết, lại bị lừa rồi!
Cô ho khan một tiếng: " Em đè rồi, không biết đè bao nhiêu lần!"
Trong bụng đều có kết tinh của nam thần rồi!
Thẩm Lương Xuyên liền nở nụ cười: " em đã đè anh nhiều lần như vậy, như vậy hiện tại... Có phải anh nên đè lại hay không?"
Kiều Luyến bỗng nhiên ngẩng đầu: " hả?"
Tiếng rơi xuống, chỉ thấy nam nhân trước mặt tiến lên một bước.
Chợt, một thân hình cao lớn, bỗng dưng đè ép xuống.
Một tay anh trực tiếp ôm eo của cô, một cái tay khác thì đè xuống gáy cô, sau đó, đối với môi cô, trực tiếp hôn qua!
Mùi vị quen thuộc, tràn đầy hơi thở.
Kiều Luyến cảm giác toàn bộ đại não đều mơ màng.
Giống như hô hấp cũng không thông.
Không khí trong lồng ngực, giống như sắp bị anh hút sạch.
Một nụ hôn, mang tưởng niệm điên cuồng, còn có yêu say đắm.
Nụ hôn này, để Kiều Luyến đều không đành lòng đẩy anh ra, không đành lòng cự tuyệt anh...
Vừa mới xây dựng không khí nhẹ nhõm, đều nương theo nụ hôn này, lập tức sụp đổ, Kiều Luyến bỗng dưng nghĩ đến lời bác sĩ tâm lý...
Chỉ có cô rời đi, anh mới có thể khôi phục.
Chỉ cần cô ở bên cạnh anh, trong lòng của anh, liền mãi mãi có một bế tắc.
Cho nên hai người bọn họ, nhất định không thể cùng một chỗ, không phải sao?
Ý nghĩ này vừa ra, một loại nỗi đau xé rách tim gan, đột nhiên truyền tới, để Kiều Luyến vội vàng chảy ra nước mắt.
Từng giọt nước mắt, từ gương mặt của cô trượt xuống, nhỏ giọt lên mặt Thẩm Lương Xuyên, để anh hơi sững sờ.
Động tác của anh vội vàng dừng lại, mở mắt, đập vào mi mắt, cũng là một gương mặt lã chã nước mắt.
Thẩm Lương Xuyên lập tức hoảng loạn lên, anh đưa tay ra, muốn lau nước mắt cho cô: "Tiểu Kiều, em sao thế?"
"Tiểu Kiều, em đừng khóc..."
Thế nhưng là lời khuyên này, để Kiều Luyến càng khóc càng mãnh liệt.
Đến cuối cùng, Thẩm Lương Xuyên dứt khoát ôm lấy cô: " tiểu Kiều, anh rất nhớ em."
Em cũng rất nhớ anh...
Kiều Luyến nắm chặt tay, cứ thế mà đè lại câu nói này.
Cô nỗ lực bình phục hô hấp, không biết qua bao lâu, mới khiến chính mình bình phục lại cảm xúc.
Sau đó, cô liền nhìn về phía Thẩm Lương Xuyên: " Thư thỏa thuận ly hôn, anh ký tên sao?"
Thẩm Lương Xuyên sững sờ, lắc đầu.
Kiều Luyến liền cúi thấp đầu xuống: "Kỳ thật, có chuyện tình yêu không phải ở cùng một chỗ, mà chính là thích hợp buông tay. Chúng ta ở cùng một chỗ thống khổ như vậy, không bằng tách ra."
Thẩm Lương Xuyên nhíu lông mày: " tiểu Kiều..."
"Em đừng nói nữa: " Kiều Luyến mở miệng ngắt lời anh: "Chuyện Mạc Vô Tâm, tuy em vô tâm, thế nhưng kỳ thật em cũng rất áy náy. Thẩm Lương Xuyên, em..."
Nói còn chưa dứt lời, ở cửa lại vang lên tiếng đập cửa, cắt ngang hai người.
Thẩm Lương Xuyên nhìn ra phía cửa.
Kiều Luyến thì nhân cơ hội này, muốn chuồn đi, nhưng vừa vặn khẽ động, cũng cảm giác được một loại cảm giác buồn nôn đã lâu xông lên, để cho cô bỗng dưng nhíu chặt lông mày, vội vàng chạy vào phòng vệ sinh!