Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 14

Khi quay “Ba phần tư”, vai diễn khách mời của Lương Tĩnh Ngôn là một sinh viên thường xuyên nướng sạch tiền sinh hoạt vào những sòng bạc ngầm lúc nửa đêm. Còn vai diễn của Phó Yến Dung là Lê Cố, một tên bảo kê giữ trật tự trong sòng. Vì thế trong ký ức của Lương Tĩnh Ngôn, anh ta chỉ nhớ hai khung cảnh có liên quan đến Phó Yến Dung: một là sòng bạc ngột ngạt ồn ào, hai là căn hầm ẩm thấp nứt nẻ dùng để “tự giải quyết”.

Dù phân cảnh của Lương Tĩnh Ngôn khá tập trung nhưng không hề ít. Mỗi lần quay, dù không có phần mình, Phó Yến Dung vẫn luôn ở đó, bất kể trước máy quay có tới lượt mình hay không.

Nhân vật Lê Cố do Phó Yến Dung thể hiện thường đứng tựa vào bức tường tróc sơn, ánh mắt lạnh nhạt quan sát đám người muôn hình vạn trạng trong sòng bạc. Người đàn ông mặc một chiếc áo ba lỗ màu đen rộng thùng thình, để lộ cánh tay cùng lồng ngực rắn chắc. Tổ hoá trang còn vẽ một con mãng xà to uốn lượn từ vai trái quấn xuống tận cổ tay.

Lê Cố cũng để tóc dài, nhưng không phải kiểu cố tình để cho đẹp hay để hợp vai như Phó Yến Dung, mà là chẳng buồn chăm chút. Đầu tóc lúc nào cũng rối bù, chẳng mấy bận tâm. Đuôi tóc ướt nhẹp thường rủ xuống che nửa mặt, khiến ánh nhìn của anh khi chăm chú nhìn ai đó lại càng thêm lạnh lẽo đáng sợ.

Lúc ấy, Giang Minh luôn bắt Lương Tĩnh Ngôn phải ngồi quỳ trước bàn đánh bạc trải đầy nỉ, bắt hắn v**t v* đám chip bằng nhựa trơn tuột dính đầy mồ hôi, đồng thời nhấn mạnh rằng hắn phải thực sự nhập tâm, phải thể hiện bằng được cảm giác tham lam tận cùng của một kẻ nghèo túng lâm vào đường cùng.

   

Lương Tĩnh Ngôn không phải không có kỹ năng diễn xuất, nhưng để đạt được đến tiêu chuẩn của Giang Minh thì thật sự rất khó.

Anh ta mãi vẫn chưa tìm ra được cảm giác đó… cho đến khi phát hiện ra rằng mình có thể nhìn thẳng vào Phó Yến Dung đang đứng sau máy quay.

Trong một góc không ai để ý đến, Phó Yến Dung vẫn hoàn toàn nhập vai Lê Cố, ánh mắt giễu cợt dõi theo dáng vẻ chật vật của Lương Tĩnh Ngôn trên bàn cược, đồng thời ngửa mặt cười híp mắt, lộ ra biểu cảm chế nhạo kiểu “thua rồi thì đi chết đi cũng được”.

Chính trong những khoảnh khắc như thế, Lương Tĩnh Ngôn mới thực sự cảm nhận được cơn giận và oán khí của nhân vật, cũng nhờ vậy mà hiểu vì sao Giang Minh lại yêu cầu toàn bộ diễn viên trong đoàn, đặc biệt là Phó Yến Dung phải dùng cách này để thể hiện vai diễn.

Bộ phim không được phát hành trong nước, nhưng Lương Tĩnh Ngôn vẫn nhớ rõ lời nhận xét của ban tổ chức khi tác phẩm nhận giải.

Nội dung đại khái là: đây là một tác phẩm hoàn toàn mang tính phô diễn kỹ thuật của đạo diễn Giang Minh và nam chính Phó Yến Dung. Phó Yến Dung đã dùng một phong cách diễn xuất cực đoan đến mức hoàn toàn chiếm trọn từng tấc ánh nhìn của khán giả, khiến người xem thực sự cảm thấy anh và Lê Cố là một, không thể phân biệt đâu là hình ảnh phản chiếu trong gương, đâu là chính mình, mãi mãi cũng không thể tìm thấy một phần tư thuộc về bản thân.

Khi bộ phim mới bắt đầu quay, Lương Tĩnh Ngôn từng có chút cảm thương cho Phó Yến Dung. Bởi hắn hiểu rất rõ kiểu diễn xuất nhập tâm đến cực đoan như vậy thường dẫn đến một trong hai kết cục: hoặc trầm cảm, hoặc tự hủy.

   

Từ xưa đến nay, bất kỳ ai không phân biệt nổi đâu là đời thực, đâu là vai diễn, cuối cùng đều nhận lấy số phận như thế.

Thế nhưng về sau, mọi chuyện lại có chút thay đổi.

— Sau khi bên cạnh Phó Yến Dung xuất hiện một trợ lý mới.

Tuổi của cậu ta không lớn, có vẻ còn nhỏ hơn cả Phó Yến Dung, mang theo nét lạnh lùng lửng lơ giữa tuổi thiếu niên và tuổi trưởng thành. Da rất trắng, vóc dáng thì gầy gò đến mức gần như hơi quá mức. Mỗi khi tổ hậu kỳ sắp xếp bối cảnh hay ánh sáng, cậu ta sẽ bước đến bên cạnh Phó Yến Dung để trò chuyện.

Người đàn ông thường uể oải ngồi đại lên một chiếc ghế nào đó, chậm rãi ngẩng đầu nhìn Tống Lâm Du rồi nói: “Sao cậu lại tới làm phiền tôi nữa vậy?”

“Đâu đến mức phiền lắm mà…” Tống Lâm Du ngập ngừng tự biện bạch cho mình, sau đó liếc nhìn ánh mắt của Giang Minh rồi cẩn thận rút một cây kem vị matcha từ túi giữ nhiệt mang theo đưa cho Phó Yến Dung.

Trong đoàn phim, Giang Minh cấm tuyệt đối chuyện mắc bệnh ngôi sao, kiểu như thuê trợ lý cầm sẵn máy sấy và cà phê đá để hầu hạ mọi lúc mọi nơi. Mùa hè oi bức là để diễn cho ra được cái cảm giác bức bối như ngâm mình trong nước nóng; kể cả có bị nóng đến phồng rộp thì Giang Minh vẫn sẽ khen là chân thật, gần gũi.

Phó Yến Dung nhìn cây kem đôi vị matcha mát lạnh cực kỳ hấp dẫn giữa cái nắng gay gắt của mùa hè, rất thiếu tự chủ mà chớp mắt.

Nhưng rồi anh thẳng thừng từ chối Tống Lâm Du: “Không được, Lê Cố không ăn kem matcha.”

   

“Nhưng Phó Yến Dung thì có thể.” Tống Lâm Du ghé lại nói nhỏ. Giọng nhẹ như gió, đồng thời khẽ cong mắt cười một cái.

Ba giây sau, Phó Yến Dung đành đưa tay nhận lấy cây kem bằng vẻ mặt “bó tay hết cách”, sau đó “tách” một tiếng bẻ đôi, đưa một nửa còn lại trả cho Tống Lâm Du.

Lần này đến lượt Tống Lâm Du ngơ ngác, nghiêng đầu nghĩ ngợi một lúc mới cố gắng giải thích: “Em không bỏ gì kỳ lạ vào đâu, cũng không bôi keo gì cả… chỉ là mua ở cửa hàng tiện lợi thôi.”

Đột nhiên Phó Yến Dung không nói gì nữa.

Anh ngẩng lên nhìn Tống Lâm Du mấy giây, rồi bất chợt đưa tay nắm lấy cổ tay đối phương, kéo cậu ra phía quầy tủ hơi nhô lên sau lưng mình.

Trường hợp này từng xảy ra trong quá trình quay phim, thậm chí cũng vừa quay không lâu. Lê Cố là kiểu người mắc chứng nghiện t*nh d*c. Giang Minh dùng lối quay đậm chất điện ảnh, áp dụng lượng lớn yếu tố k*ch th*ch gợi liên tưởng, ẩn dụ phong phú để lột tả trọn vẹn nét tính cách cuồng dã của hắn ta.

Lúc Tống Lâm Du đứng bên cạnh quan sát, trong đầu vẫn nhớ rõ: Phó Yến Dung ghì chặt bạn diễn xuống mặt bàn sắc nhọn, chẳng màng đối phương đang đau đớn gào khóc hay bị cào xước đến bật máu, chỉ lo g*** h**n với người ta theo bản năng giống như dã thú.

Khoảnh khắc đó, Tống Lâm Du gắt gao dán mắt vào Phó Yến Dung. Mồ hôi mỏng rịn trên chiếc cằm căng chặt, vòng eo siết chặt hiện ra một nửa dưới ống kính, chỉ liếc một cái đã khiến cậu chột dạ, không dám nghĩ tiếp.

   

Nhưng hiện tại, Tống Lâm Du chỉ có thể thuận theo ngẩng đầu lên, phối hợp theo động tác của Phó Yến Dung.

Đoạn này rất khó diễn, chính Tống Lâm Du đại khái cũng cảm nhận được. Vì thế cậu không hỏi cũng không giãy giụa, chỉ lặng lẽ chờ đợi cơn đau sẽ ập đến từ phía sau.

Thế nhưng, Phó Yến Dung lại nhẹ nhàng đỡ lấy eo cậu.

Khác với trên máy quay, Phó Yến Dung chống tay lên mép quầy. Khi thiếu niên ngả người về phía người đàn ông trong khoảnh khắc đó, da thịt nhạy cảm qua lớp áo thun mỏng manh dễ dàng cảm nhận được nhiệt độ từ bàn tay của đối phương. Cảm giác ấy quá chân thực, đến cả khớp xương cũng dường như in hằn trên làn da, bàn tay trắng trẻo kia cứ thế đặt hờ bên sườn eo.

Cơ thể Tống Lâm Du khẽ cứng lại một chút, nhỏ đến mức khó ai phát hiện, chỉ cảm thấy điều này còn khó thích ứng hơn cả việc bị ép đè lên mặt bàn lúc quay phim.

Nửa cây kem còn lại vốn định đưa cho Phó Yến Dung đã bị cầm luôn cả cây. Kem đã bắt đầu tan vì nhiệt độ, sền sệt chảy ra, mang theo hương matcha nhè nhẹ đăng đắng.

Yết hầu Tống Lâm Du khẽ động, nghe thấy Phó Yến Dung hỏi thẳng không vòng vo: “Lúc nãy nói vậy là vì trước đây từng bị ai bắt nạt à?”

“…Sao ạ?”

Tống Lâm Du sững người, hoàn toàn không ngờ đối phương sẽ hỏi mình như thế. Một lúc sau, cậu mới cụp mắt xuống, cố tỏ ra tự nhiên mà đáp: “Không có đâu.”

   

Phó Yến Dung bình thản nhìn cậu, nói: “Không sao, cậu có thể nói thật với tôi.”

Nói cho cùng, tạo hình của Lê Cố rất dễ khiến người ta cảm thấy nguy hiểm, hơn nữa Tống Lâm Du vốn dĩ không thích không gian chật hẹp. Thế nhưng khi bị Phó Yến Dung vây giữa cái không gian nhỏ hẹp này, thiếu niên lại phát hiện bản thân hoàn toàn không thấy khó chịu chút nào.

Tại sao vậy? Kỳ lạ thật.

Tống Lâm Du mím môi, một lúc sau lại lặp lại: “Không có.”

Phó Yến Dung nghiêng người đến gần hơn, hơi lạnh từ cây kem áp sát vào má khiến cậu cảm thấy như bị thứ đường ngọt nào đó bao vây, ngay cả suy nghĩ cũng trở nên chậm chạp.

“Tống Lâm Du.” Phó Yến Dung nhấn giọng. Người đàn ông dừng lại, cúi đầu nhìn bàn tay đang vô thức siết chặt vạt áo mình. Sau một thoáng im lặng, anh tiếp tục: “…Ý tôi lúc nãy là muốn chia cho cậu một nửa.”

Tống Lâm Du mờ mịt nhìn anh, hơi nhíu mày như muốn nói gì đó, có lẽ là: không cần nói mấy câu thừa thãi như vậy. Chỉ là ngay giây phút vừa hé môi, trên môi đã chạm vào một mảnh lạnh buốt. Kem matcha không ngọt hoàn toàn, nhưng chỉ cần khẽ m*t một chút là có thể giữ lại trọn vẹn vị ngọt ngào hậu vị sau lớp đắng nhẹ nơi kẽ răng, ngon đến mức khó mà từ chối.

Tống Lâm Du không kiềm được, cắn thêm miếng thứ hai rồi nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Đối phương khẽ bật cười, đột nhiên cảm thấy khá thú vị.

   

Vì vậy, anh cũng cắn một miếng kem của mình, thong thả cùng Tống Lâm Du ngồi trong một góc ít người chú ý chia sẻ một mùa hè nhỏ bé mà chẳng ai hay biết.

Mãi cho đến khi Giang Minh đi kiểm tra một vòng, phát hiện ra hành động nhỏ của họ, lập tức quát: “Lê Cố, đang làm gì vậy!”

Tiếng quát ấy lập tức kéo Phó Yến Dung từ vai diễn trở về hiện thực. Anh bực bội tặc lưỡi một tiếng, quay đầu đáp rồi nhai nốt miếng kem cuối cùng trong miệng, thuận tay tháo kính râm trước ngực xuống ấn lên mặt Tống Lâm Du.

“Nếu bị đạo diễn mắng thì cậu cứ chạy.”

Người đàn ông vừa nói vừa nở nụ cười gian xảo, sau đó xoay người quay lại trước ống kính.

Lương Tĩnh Ngôn vẫn luôn lặng lẽ quan sát Phó Yến Dung và cậu trợ lý kia, cũng nhờ vậy mà nhận ra trong ngày một nhiều khoảnh khắc, Phó Yến Dung đang thật sự trở thành chính mình.

Ví dụ như vào những đêm phải quay đến tận khuya, Tống Lâm Du luôn đứng cách đó một khoảng không xa, lặng lẽ đợi người nọ. Hễ Phó Yến Dung quay lâu chừng nào, cậu ta cũng đợi chừng ấy.

Mỗi lần nghỉ giữa giờ, dù Giang Minh không cho, Tống Lâm Du vẫn sẽ tìm cách mang chút gì đó vào cho anh.

Các diễn viên khác trong đoàn thường đùa rằng, lần này Phó Yến Dung đúng là gặp được một trợ lý đáng tin cậy. Mỗi lúc nghe vậy, ai kia thường chỉ khẽ gật đầu rồi đi xuyên qua đám đông về phía Tống Lâm Du.

   

Anh cúi đầu nhìn Tống Lâm Du, nói: “Không cần đợi, cậu có thể đi nghỉ trước; nếu thực sự không yên tâm thì để Quý Thừa ở lại trông cũng được.”

Tống Lâm Du lắc đầu, khẽ đáp: “Không sao, em chỉ muốn nhìn anh thôi.”

Vô luận nói thế nào, câu trả lời vẫn luôn là câu ấy.

Phó Yến Dung cụp mắt, nhìn thấy Tống Lâm Du vẫn ngoan ngoãn ngồi trên bậc thềm bụi bặm ngoài phim trường chờ mình như mọi khi. Mùa hè ở Thân Lan thường chênh lệch nhiệt độ giữa ngày và đêm khá rõ. Buổi tối phải quay cảnh ngoài trời, gió thổi qua lại thấy hơi lành lạnh.

Tống Lâm Du như có cảm giác, đột nhiên đưa tay nắm lấy đầu ngón tay Phó Yến Dung, tự mình cảm nhận nhiệt độ rồi mới gật đầu xác nhận: “Không bị lạnh.”

Nhưng lòng bàn tay của chính cậu thì lạnh toát.

Phó Yến Dung im lặng một lúc, không nói gì, chỉ tiện tay ném áo khoác trên người mình vào lòng đối phương.

***

Lương Tĩnh Ngôn vì nhìn thấy cảnh đó mới nhớ rõ Tống Lâm Du cho đến tận hôm nay.

Khoảnh khắc ấy, anh ta bất chợt có cảm giác như Phó Yến Dung đã trở thành một phần tư là chính mình.

 
Bình Luận (0)
Comment