Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 35

Quý Thừa gõ cửa, không nghe thấy trong phòng bệnh có động tĩnh gì lạ nên cũng không dừng tay, lại gõ thêm hai cái nữa. Cuối cùng, thanh âm lười biếng của Phó Yến Dung từ bên trong truyền ra: “Vào đi.”

Quý Thừa đẩy cửa bước vào, thấy Phó Yến Dung co chân ngồi tựa bên mép giường. Trên mặt ai kia chẳng có biểu cảm gì đặc biệt, chỉ mang theo vẻ lười nhác thoả mãn. Chiếc chăn trắng phủ lên đến tận hông, không hề xô lệch, thoạt nhìn có vẻ không có vấn đề gì.

—— Nếu như không phải mái tóc rối hơi xõa trước trán kia, vẫn còn mang theo chút ẩm ướt đầy gợi ý.

—— Nếu như không phải Tống Lâm Du đứng bên cạnh vừa quay mặt đi, lạnh nhạt liếc nhìn Quý Thừa một cái rồi cúi đầu cài lại từng chiếc cúc áo khoác trên người.

Ánh mắt Quý Thừa dừng khoảng chừng 3 giây.

Phó Yến Dung ngẩng đầu nhìn y, đưa tay ra không chút khách sáo: “Tôn Gia Dương để hộp dây thun ở đoàn phim rồi, không đưa cho tôi cái nào.”

Quý Thừa lạnh lùng nhìn anh một lúc, cuối cùng vẫn lôi ra một hộp dây thun màu đen từ trong túi áo khoác rồi ném qua. Nhưng khi chiếc hộp nhựa sắp rơi trúng mép giường, Tống Lâm Du đã đưa tay đón lấy.

   

Hắn mặt không biểu cảm mở nắp hộp, rút ra một sợi dây thun đen vòng lên cổ tay, ngữ khí lạnh tanh: “Không biết đi đến gần một chút à?”

Quý Thừa hơi cong môi cười nhạt: “Chăm sóc nghệ sĩ là việc của trợ lý, tôi nghĩ tổng giám đốc Tống rõ chuyện này hơn ai hết. Nếu cậu có ý kiến với sự phân công bên phòng làm việc, rất hoan nghênh gọi điện cho tôi để khiếu nại.”

Nói thật, trước đây Quý Thừa chẳng có vấn đề gì với Tống Lâm Du, thậm chí còn khá có thiện cảm. Dù gì lúc người này làm trợ lý cho Phó Yến Dung rất ngoan ngoãn nghe lời, việc gì cũng chủ động nhận làm. Quan trọng nhất là có thể dỗ được Phó Yến Dung ngoan ngoãn nghe theo. Có cấp dưới như vậy, Quý Thừa sao mà không vui cho được.

Vấn đề nằm ở chỗ, cấp dưới biết nghe lời kia sau này lại biến thành đối thủ cạnh tranh. Những năm Phó Yến Dung ra nước ngoài, Tống Lâm Du không ít lần đưa người mới đến cản trở người bên phía Quý Thừa, hết chia hoa hồng, giành tài nguyên tới đấu đá thật sự. Thế thì Quý Thừa đương nhiên phải nói móc đôi câu.

Chỉ là tính cách của Tống Lâm Du cũng chẳng nhường nhịn ai, với cấp trên cũ của mình càng không ngại đối chọi anh sống tôi chết. Lần này cũng vậy, nghe Quý Thừa nói xong, ánh mắt hắn hơi híp lại, khuôn mặt trắng bệch thoáng hiện vẻ lạnh lùng, rõ ràng là chuẩn bị đáp lại một câu chẳng dễ nghe chút nào.

Nhưng cuối cùng… hắn vẫn không nói ra.

Chính xác hơn là, không kịp nói ra.

Tống Lâm Du vừa định mở miệng, Phó Yến Dung đã giơ tay giữ lấy cằm hắn rồi khẽ xoay mặt ai kia về phía mình. Anh đầy hứng thú nhéo nhéo khuôn mặt vốn luôn lạnh lùng lúc này lại không còn chút biểu cảm nào của Tống Lâm Du, đoạn cười nói: “Được rồi, thật ra cậu cũng có thể gọi điện để khiếu nại tôi.”

   

Đôi mắt Tống Lâm Du hơi trợn to một chút như chưa kịp phản ứng. Một lúc sau, hắn mới gật đầu, lặp lại câu mà mình để tâm nhất: “…… Có thể gọi cho anh thật sao?”

Phó Yến Dung thu tay về, gỡ sợi dây thun căng trên cổ tay hắn xuống. Anh không định cột tóc lại cho Tống Lâm Du như ban đầu mà chỉ lười biếng cúi đầu, tự mình túm lấy mái tóc dài rũ xuống, tùy tiện buộc lại thành một đuôi ngựa thấp.

“Gọi thì gọi, nhưng chưa chắc tôi có rảnh mà nghe.” Ai kia vừa nói vừa buộc tóc cho chắc lại, rồi liếc mắt nhìn Quý Thừa đang tỏ ra có chút mất kiên nhẫn.

Tống Lâm Du hiểu việc Quý Thừa xuất hiện ở đây đồng nghĩa với chuyện hai người họ thật sự có việc cần bàn. Hắn liếc nhìn Phó Yến Dung, rồi rất chủ động đứng dậy, bàn tay còn lưu luyến khẽ vuốt một chút, sau đó mới nói: “Em sẽ không làm phiền anh quá thường xuyên đâu.”

Nói xong, ai kia lại nhỏ giọng bổ sung một câu: “…… Vậy anh còn giận không?”

Phó Yến Dung ngẩng mắt nhìn hắn, còn chưa kịp đáp thì Tống Lâm Du như đã hiểu ý, lập tức cúi người xuống thêm chút nữa để nghe anh nói.

Phó Yến Dung vốn định thuận miệng buông vài lời trêu chọc. Nhưng khi thấy dáng vẻ chủ động nghiêng người lại gần kia, cuối cùng lại chẳng nói gì cả. Anh chỉ nhẹ nhàng cong mắt, ánh nhìn rực rỡ như muốn nói: “Đoán xem.”

Hơi thở ấm nóng của anh phả ngay trước mặt Tống Lâm Du, khiến người ta khó mà kiềm chế được phản ứng. Hắn chớp mắt liên tục, đầu óc như một mớ tơ vò chưa kịp gỡ rối đã bay thẳng lên chín tầng mây.

…… Chỉ biết rằng lúc ấy, Phó Yến Dung gần như đã áp sát vào mắt hắn để nói chuyện.

   

Tiếng tim đập của Tống Lâm Du rõ đến mức gần như vang rền bên tai. Hắn thậm chí còn nghi ngờ Phó Yến Dung chắc hẳn cũng nghe thấy. Thế là ai kia lập tức thẹn thùng lui về sau vài bước, cuối cùng luống cuống nói một câu “Tạm biệt”.

Phó Yến Dung khẽ nhướng mày nhìn bóng lưng vừa rời đi, khóe môi vẫn còn giữ nguyên ý cười chưa tan.

Quý Thừa, sau nhiều năm mới lại thấy cảnh tượng như vậy giữa hai người, từ tốn đút tay vào túi, bình thản hỏi: “Sao thế? Nhiều năm như vậy rồi mà vẫn còn thích chơi trò cũ à?”

“Trò nào cơ?” – Phó Yến Dung thu ánh mắt về phía y, thân mình uể oải ngả ra sau, tiện tay cầm chiếc điện thoại đặt trên tủ đầu giường, mở album ảnh, chọn ra hai đoạn video rồi không chút do dự xóa sạch.

“Chuyện cũ không bằng chuyện mới. Tốt nhất là đừng để đầu óc trôi về quá khứ.”

Quý Thừa vừa mở miệng đã bắt trúng tim đen, ai ngờ Phó Yến Dung lại nghi hoặc liếc y một cái, bật cười hỏi:

“Câu này lẽ ra phải để tôi nói mới đúng chứ? Bỏ mặc sếp trực tiếp của mình, chạy qua chỗ Tô Đường lấy lòng nịnh bợ, không sợ bị đuổi việc ngay ngày mai à?”

“……” Quý Thừa im lặng, một lúc sau mới nhàn nhạt đáp: “Cậu sẽ quan tâm mấy chuyện kiểu đó sao?”

“Khó nói lắm. Nhưng nghĩ lại thì anh chắc không ngốc đến mức ấy, nên tôi cũng tạm yên tâm.”

   

Phó Yến Dung cắt giao diện trên điện thoại, không ngẩng đầu lên mà mở tập tài liệu đề xuất lịch trình do Quý Thừa vừa gửi.

Bộ phim 《Ẩn Diện》 vừa khởi quay đã gặp tai nạn xe nghiêm trọng, cả hai nam chính đều bị thương. Một mặt Tô Đường chưa thể hồi phục sớm như vậy, mặt khác toàn bộ tiêu chuẩn an toàn của đoàn phim cũng cần được kiểm tra lại từ đầu. Tiến độ quay bị gián đoạn, kéo dài ít nhất nửa năm, thậm chí có thể còn lâu hơn.

Trong thời gian đóng băng này, Phó Yến Dung chắc chắn phải phối hợp với đoàn phim để hỗ trợ tuyên truyền, chỉ còn tùy thuộc vào mức độ tham gia ít hay nhiều.

Khi anh lướt xem nội dung, Quý Thừa vừa đứng bên vừa giới thiệu. Những lựa chọn đầu tiên mà y đề xuất gồm hai buổi thăm hỏi cùng một chương trình phóng sự. Ê-kíp chương trình phóng sự đặc biệt hứng thú với Phó Yến Dung, rất muốn khai thác những khía cạnh ít ai nhìn thấy ở một ảnh đế như anh.

Tuy nhiên, Phó Yến Dung đã tham gia không ít hoạt động đủ lớn đủ nhỏ. Dù chất lượng đều khá tốt nhưng hiện tại anh vẫn chưa có ý định nhận thêm.

Anh không muốn phơi bày bản thân quá nhiều trước công chúng. Dù là diễn viên hay thần tượng, giữ được hình tượng gọn gàng, sáng sủa, duy trì ảo tưởng và hạnh phúc trên bề mặt mới là điều quan trọng nhất. Mà để những điều đó kéo dài được, cảm giác về khoảng cách mới là yếu tố then chốt. Còn những thứ phía sau thì lòe loẹt quá mức… Nói thật, kể từ sau khi nổi tiếng, đã lâu lắm rồi Phó Yến Dung không thấy kiểu đề xuất lịch trình rối tung như vậy nữa.

Ví dụ như lời mời làm cố vấn cho một chương trình tuyển chọn, nếu là chương trình chọn lọc diễn viên tiềm năng thì còn tạm chấp nhận được, trước đây anh cũng từng nhận. Nhưng lần này lại là tiết mục tuyển chọn nhóm nhạc nam nhảy múa ca hát, mời anh đến cơ bản chỉ để hút fan và làm cảnh.

   

Thù lao của chương trình thì đúng là cao thật, mà các cố vấn còn lại cũng đã được định sẵn: chính là Tô Đường và Trình Diễm của NOVA.

Tiếp xuống dưới là một loạt chương trình tạp kỹ. Cái tên đầu tiên đập vào mắt là một show hẹn hò, chủ đề xoay quanh đủ tầng lớp xã hội, tổ ghép đôi loạn xạ. Nghe thôi đã thấy không ít chiêu trò.

Tuy nói là “mời đủ thành phần”, nhưng khi Phó Yến Dung lướt qua danh sách khách mời các chương trình khác, anh phát hiện toàn bộ đều là những nhân vật từng xuất hiện trong nguyên tác từng si mê Tô Đường, bất kể là lốp dự phòng hay tình si đơn phương. Đến lúc đó, e là tất cả cũng chỉ xoay quanh mỗi mình Tô Đường mà thôi.

Ngay cả mấy nữ minh tinh vô tội cũng không được tha, phải phụ trách “ăn giấm” để phụ trợ cho hình tượng vạn người mê của cậu ta.

Tiếp theo còn có loạt show như thoát khỏi mật thất, sinh tồn ngoài trời, giải mã kịch bản sát nhân, xây dựng đảo hoang, du lịch nước ngoài… Tóm lại, chương trình nào có thể gom một đống người lại để ghép cặp tung hint đều lần lượt xuất hiện. Mà đặc biệt là cái tên Tô Đường không thiếu mặt ở bất cứ đâu, cứ như thể ai đó đang cố tình đưa Phó Yến Dung vào một quốc gia kỳ lạ, bắt anh phải sống như tiểu thị dân ngày ngày ăn cơm chó vậy.

Còn bản thân Phó Yến Dung nhìn danh sách này chỉ thấy toàn là tốn công tốn tiền, lại thêm mất mặt.

Anh giơ điện thoại lên, nhìn Quý Thừa mà chân thành đặt câu hỏi: “Nói tôi nghe, lúc viết cái này trong đầu anh nghĩ gì vậy?”

Quý Thừa hơi khựng lại một chút, rồi mới thành thật đáp: “Thứ nhất, thù lao họ đưa rất hào phóng. Thứ hai, mấy chương trình này tiện cho cậu và Tô Đường xào CP… Tôi tưởng cậu thích người ta lắm chứ.”

   

Nói đến đoạn sau, chính Quý Thừa cũng bắt đầu thấy chột dạ, rõ ràng bản thân cũng không hiểu ý tưởng đó rốt cuộc bắt nguồn từ đâu.

“Ồ, xin lỗi nhé. Tôi không ăn mặn như anh đâu.” Phó Yến Dung lịch sự phản bác, nhưng giọng điệu đầy ẩn ý giễu cợt.

“Tôi cũng chưa đến mức ấy.” Quý Thừa đẩy gọng kính, vẫn cố biện giải cho mình. Sau đó khẽ nhíu mày nói thêm: “Nhưng đúng là… Tô Đường rất bất thường.”

Phó Yến Dung ngẩng đầu nhìn vẻ mặt anh, một lúc sau mới cong môi cười nhẹ: “Sao cơ?”

“Những thứ cậu ta đạt được khác xa so với những gì lẽ ra nên có.”

Quý Thừa bắt đầu hồi tưởng lại quá trình tiếp xúc giữa mình và Tô Đường, phát hiện hành trình nổi tiếng của người kia gần như dễ dàng đến mức nực cười. Ngay cả năm xưa Phó Yến Dung cũng chưa từng suôn sẻ như vậy.

“Tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu lý do Đông Ngọc lại đổ nhiều tiền cho cậu ta đến vậy. Tống Lâm Du không phải kiểu người thích làm từ thiện, mà nhìn bộ dạng hôm nay của anh ta có vẻ vẫn chưa đến mức ‘chết tâm rút lui’ đâu.”

Nói tới đây, Quý Thừa vô thức đưa tay xoa huyệt thái dương. Không rõ vì sao, trong lòng cứ thấy âm ỉ đau đầu. Một lúc sau, y mới nói tiếp: “Còn cả vụ tai nạn xe hôm nay, rồi chuyện liên quan đến chính tôi… Thôi. Tóm lại mấy hoạt động kia cậu muốn từ chối thì cứ từ chối, không đi phóng sự cũng chẳng sao. Dù gì dạo này nhìn cậu cũng không phải kiểu sẽ rảnh rỗi.”

Quý Thừa nói xong liền chuẩn bị để đội ngũ phòng làm việc lần lượt từ chối từng chương trình một. Nhưng không ngờ, Phó Yến Dung lại gõ nhẹ ngón tay lên điện thoại, bật cười khẽ mấy tiếng: “Tham gia chứ. Ai nói tôi không đi?”

   

“Chương trình hẹn hò gì đó, chẳng phải nghe đã thấy thú vị rồi sao? Miễn là không trùng lịch, mấy cái đó cứ để tôi nhận hết đi. Tôi thực sự… rất có hứng thú với Tô Đường.”

Quý Thừa nhìn gương mặt đang cười nhạt kia. Nếu là người khác, chắc hẳn sẽ cho rằng tâm trạng Phó Yến Dung hôm nay rất tốt.

Nhưng bản thân Quý Thừa lại rõ tính anh hơn ai hết.

— Lại có người sắp phải vạ rồi.

Quý Thừa không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. Một lúc sau, y nghiêm túc bổ sung: “Còn một chuyện quan trọng nữa.”

“Những chương trình lần này tuy đều do công ty con của Đông Ngọc đầu tư và phát hành trên danh nghĩa, nhưng theo tôi biết thì không có liên quan trực tiếp đến Tống Lâm Du.” Y hạ giọng nói tiếp: “Nếu phải nói có ai đứng sau thì… tôi điều tra ra, phần lớn đều dính líu đến nhà họ Tống.”

Phó Yến Dung dừng lại một chút mới ngẩng mắt lên, nhàn nhạt nói: “Vậy thì tốt quá còn gì?”

Càng tiện tính sổ chung một thể.

Quý Thừa đối mặt với anh, sau đó rất bình thản gật đầu, không nói thêm gì nữa mà xoay người đi thẳng ra cửa phòng bệnh, chuẩn bị xử lý công việc tiếp theo.

Tuy nhiên, ngay lúc y đặt tay lên tay nắm cửa, lại đột nhiên hơi nghi hoặc quay đầu lại, nhìn Phó Yến Dung đang ngồi trên giường bệnh, thấp giọng hỏi: “Tôi cứ cảm thấy giữa cậu và Tô Đường có điều gì đó là vì bộ phim ‘Ẩn Diện’ này rất đặc biệt.”

   

“Hồi đó khi đưa cậu kịch bản Ẩn Diện, nếu không phải vì Tô Đường, vậy rốt cuộc là vì lý do gì mà cậu nhận lời?”

Phó Yến Dung khẽ cười, nghiêng đầu, vừa xem điện thoại vừa thản nhiên hỏi ngược lại: “Anh nghĩ sao?”

Quý Thừa biết rất rõ nhân vật Phương Trì trong phim không đủ sức thuyết phục Phó Yến Dung quay về, càng không tin Phó Yến Dung lại vì vai diễn đó mà về nước. Dù khi ấy Tô Đường nhiều lần cầu xin, liên tục nhắc đến bộ phim trước mặt y, thậm chí còn cam đoan rằng Phó Yến Dung chắc chắn sẽ đồng ý…

…và Phó Yến Dung cuối cùng thật sự đã quay về.

Đó chính là lý do Quý Thừa nghĩ rằng, có lẽ Phó Yến Dung vẫn còn điều gì đó muốn từ Tô Đường.

Nhưng nếu không phải vì Tô Đường, thì vì lý do gì mà Phó Yến Dung lại nhận lời tham gia Ẩn Diện?

Vừa suy nghĩ đến đó, Quý Thừa vừa mở cửa.

Mùi thuốc sát trùng quen thuộc của bệnh viện một lần nữa tràn vào xoang mũi khiến Quý Thừa bỗng chốc nhớ lại điều gì đó. Dù y rất hiếm khi hồi tưởng chuyện cũ, nhưng vào giây phút này, thứ mùi cay nồng ấy như kéo y trở về một miền ký ức rất xa.

Hôm đó, y cũng từng hỏi Phó Yến Dung một câu.

Và vẻ mặt lúc đó của Phó Yến Dung cũng giống hệt như hôm nay.

   

Y từng hỏi: “Phó Yến Dung, chẳng lẽ cậu nghiêm túc thật à?”

Lúc ấy, Phó Yến Dung 21 tuổi ngồi trên ghế sofa, lặng lẽ nhìn món quà vẫn chưa trao tay, trầm mặc vài giây rồi mới ngẩng đầu lên, mỉm cười với y: “Anh đoán xem?”

 
Bình Luận (0)
Comment