Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 44

— Ặc… Không phải tên này trước giờ thấy ai cũng hứng thú à? Hằng hà sa số tin đồn tình ái kia tụi mày còn chưa xem đủ hả? Nam nữ không kén chọn như vậy còn chưa đủ điên sao?

— Xin lỗi tình yêu nhé, người mà anh tao để mắt đến có thể là bất kỳ ai, nhưng tuyệt đối không thể là người xấu. Làm ơn đừng tự mình đa tình nữa.

— Ai tự mình đa tình chứ? Chúng tôi chỉ quan tâm Đường Đường sẽ chọn ai làm con rể thôi, được không?

— Làm ơn đừng nhắc đến hai chữ ‘con rể’ nữa, bố m sắp mửa luôn tại chỗ rồi đây……

Bình luận trực tiếp lại bùng lên khí thế ngất trời, nhưng người đầu tiên hành động lại chính là Tô Đường. Cậu ta vừa áy náy nhìn Trình Diễm, vừa “vô tình” tung ra một quả bom lớn khiến cả màn hình chấn động: “Diễm Diễm, lần trước lúc tôi bị tai nạn xe là anh Phó bảo vệ tôi, nên tôi muốn tặng tấm card của mình cho anh ấy, được không?”

Khoảnh khắc Tô Đường nói câu đó, hệ thống tự cứu trong đầu Phó Yến Dung vốn vẫn yên lặng theo dõi chương trình cũng không nhịn được mà kinh ngạc cảm thán: “Cái đấy mà cũng gọi là bảo vệ à?”

Phó Yến Dung khẽ nhếch môi cười, trong lòng thầm nghĩ, xét ở một mức độ nào đó thì đúng là Tô Đường cũng rất biết nhẫn nhịn. Rõ ràng bị lôi ra làm lá chắn hình người, vậy mà vẫn có thể gọi là được bảo vệ. Loại năng lực đổi đen thay trắng này đúng là cũng có thể coi là một kiểu bản lĩnh.

   

Tô Đường vừa nói vừa đặt tấm card vào tay Phó Yến Dung, sau đó thản nhiên đưa tay ra trước mặt anh như muốn đổi lấy tấm card trong tay ai kia, miệng cười tủm tỉm: “Anh Phó, anh đang viết gì thế? Nhìn thú vị quá đi!”

Phó Yến Dung đứng dậy chắn tay đối phương lại, khéo léo tránh sang một bên để cơ thể không chạm vào nhau. Rất nhanh, tấm card của Tô Đường bị anh đặt vào cuối, trong khi những tấm khác vì phép lịch sự đều được anh xem qua nội dung ghi trên đó. Riêng tấm của Tô Đường, người đàn ông thậm chí còn chẳng buồn giả vờ.

Tô Đường ngẩn ra quay đầu lại, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Trình Diễm từ chỗ ngồi. Cậu phát hiện Trình Diễm đang nhìn mình chằm chằm với gương mặt không cảm xúc. Nhưng chỉ trong chốc lát, ai kia đã ngẩng đầu, rất khách sáo mà đưa tấm card của mình cho Phó Yến Dung.

Trình Diễm khẽ nói: “Thầy Phó.”

“……?”

Phó Yến Dung nhận lấy tấm card của thanh niên, lần này thật sự có chút hứng thú. Anh cúi đầu lật xem, phát hiện trên đó chẳng có lời thổ lộ ám muội nào, chỉ vỏn vẹn một câu: “Chúng ta có chung mục tiêu.”

Phó Yến Dung chăm chú nhìn tấm card một lúc, ánh mắt trở nên đầy hứng thú, nhẹ nhàng hạ mi xuống.

Trong nguyên tác, Trình Diễm bị Tô Đường đùa giỡn chẳng khác gì một con chó. Nhưng nhìn tình hình hôm nay, ai mới là kẻ ngốc thật sự… đã rõ ràng quá rồi.

Việc Trình Diễm làm vậy khiến trên làn đạn xuất hiện không ít dấu chấm hỏi. Tuy nhiên, fan của Tô Đường vẫn kiên quyết cho rằng tấm card ghi “Chung mục tiêu” kia là viết cho Tô Đường, dù sao hai người là đồng đội, cùng chí hướng cũng là chuyện bình thường.

   

Trong mắt nhiều người, Trình Diễm chẳng qua vì ghen tuông nên mới đưa tấm card đó đi như một hành động cùng đường, muốn chặn họng Tô Đường một phen. Tuy cách suy đoán này nghe có vẻ tự mình đa tình, nhưng vì mối quan hệ giữa Trình Diễm và Tô Đường vốn dĩ không sâu nên cũng không ai phản bác.

Như vậy, người duy nhất chưa đưa card chính là Phó Yến Dung. Ngay cả MC cũng tò mò, mỉm cười hỏi: “Không biết thầy Phó sẽ tặng tấm card của mình cho ai trong số những người khiến tim thầy rung động đây?”

Phó Yến Dung cong đuôi mắt, đuôi mắt hơi nhướng lên theo động tác nheo mắt đầy nhàn nhã. Ngón tay thon dài kẹp lấy tấm card màu bạc bên cạnh, trông như vô tình mà xoay một vòng. Hầu kết ai kia khẽ động kéo dài âm cuối, để giọng nói trầm thấp tràn ra từ môi, cố tình nhắc lại câu hỏi: “Đúng vậy… đưa cho ai đây nhỉ?”

Làn đạn nhanh chóng bị đẩy l*n đ*nh điểm. Dù biết người đàn ông không nhìn thấy, mọi người vẫn nhao nhao cầu mong Phó Yến Dung đừng úp mở nữa. Ngay cả MC cũng bắt đầu vì hiệu quả chương trình mà lần lượt đọc tên từng người để suy đoán.

Nhưng mặc cho MC đọc hết một lượt tên các khách mời, Phó Yến Dung vẫn không có chút phản ứng nào. Ngược lại, anh chỉ nhẹ nâng ngón trỏ, khiến tấm card mềm mại bật nhẹ vào lòng bàn tay.

Mãi đến lúc sau, người đàn ông mới chậm rãi ngước mắt lên, khẽ cười hỏi: “Sao tôi nhớ là… hình như chúng ta vẫn còn một vị khách mời bí ẩn chưa lên sân khấu thì phải?”

Thông thường, khách mời bí ẩn sẽ không xuất hiện cùng lúc với các khách mời khác mà sẽ có mặt tại biệt thự. Theo thông lệ, khách mời bí ẩn do tổ tiết mục sắp xếp sẽ không tham gia phần tặng card ban đầu.

   

Nhưng nay Phó Yến Dung đã hỏi vậy, MC chỉ đành tùy cơ ứng biến, cười đỡ lời: “Xem ra anh Phó đã chuẩn bị rất kỹ trước khi đến tham gia chương trình! Chưa đến biệt thự đã quan tâm tới khách mời bí ẩn rồi. Vậy thì mọi người cùng đoán thử nhé! Gợi ý đầu tiên có liên quan đến căn biệt thự trước mặt!”

Các khách mời đồng loạt “Oa!” lên một tiếng rồi bắt đầu khoa trương chọc cười lẫn nhau, nói tổ tiết mục lần này đúng là chuyên mời sếp sòng rồi, bắt đầu đoán từ bảng xếp hạng tổng tài sản trong nước.

Ngay lúc đó, Tô Đường vẫn đứng nguyên tại chỗ, vừa tức giận trong lòng vì chuyện Phó Yến Dung và Trình Diễm khiến mình mất mặt, vừa nở nụ cười rạng rỡ, chuẩn bị lớn tiếng nói ra đáp án mà bản thân đã sớm biết.

“A! Tôi đoán được rồi, có phải là Lâm…”

“Không phải là ông chủ của chúng ta sao?!”

Tô Đường lại bị ngắt lời lần nữa.

Giọng nói đầy kinh ngạc của Thẩm Nguyên vang lên bên cạnh lập tức thu hút toàn bộ ánh nhìn về phía màn hình. Cô vốn xinh đẹp hoạt bát, lúc này trong mắt lại ánh lên vẻ sợ hãi như thể vừa nhận ra điều gì đó khủng khiếp, mang theo cả cảm giác “sống không còn gì luyến tiếc”.

— Bảo sao cứ thấy chỗ này quen quen… Ê, chẳng lẽ mấy người lại chơi cái trò “sếp xuống thị sát công trường đột xuất” nữa hả?”

Tô Đường chỉ có thể tức tối ngậm miệng lại.

   

Thẩm Nguyên vừa nhắc đến chuyện này, ký ức về tập đầu tiên từng tạo hiệu ứng cực lớn khi một nhân viên làm thuê phải đối mặt với vị cấp trên mưu lược lại trỗi dậy, khiến làn đạn vừa hoài niệm vừa sửng sốt cảm thán:

— Không đùa đấy chứ, bọn họ thực sự mời Tống Lâm Du á? Không phải nhà anh ta đầy tiền à, sao còn cần đi lăng xê chi cho mệt vậy?”

— Tôi đã nói rồi mà, chỉ cần có Đường Đường ở đây thì ai họ cũng mời được hết. Mấy ai lại không biết mối quan hệ vừa hận vừa yêu giữa Tống Lâm Du và Đường Đường chứ? Đấu trường 100 sắp diễn ra rồi!”

— +1 vé hóng đấu trường 100

Ngay khi Thẩm Nguyên nhắc đến cái tên Tống Lâm Du, fandom của Tô Đường bắt đầu spam điên cuồng, còn bản thân Tô Đường tuy vừa xấu hổ đến câm nín nhưng cũng cố điều chỉnh biểu cảm để không trông quá bối rối. Sau đó, cậu ta cố làm ra vẻ hoạt bát, ba bước gộp thành hai mà nhảy xuống bậc thang, vội vàng chạy về phía cửa xe: “Thì ra là anh Lâm Du! Tôi còn đang nóng lòng muốn vào biệt thự tìm anh ấy ——”

Chưa kịp nói hết câu, cái tay vừa định mở cửa xe đã bị một bàn tay khác thon dài xương xương nhẹ nhàng giữ lại. Phó Yến Dung hơi cong ngón tay, thản nhiên lướt qua Tô Đường để đẩy cửa xe ra.

Thế là, gương mặt kia liền hiện ra rõ ràng trước màn ảnh.

Người đáng lý đang chờ sẵn trong biệt thự không biết vì lý do gì, bấy giờ lại lặng lẽ đứng chờ bên ngoài xe buýt từ rất lâu rồi.

Chẳng còn bộ vest đen xuyên suốt thường thấy nữa, giờ hắn chỉ mặc một chiếc sơ mi vải đay màu xám nhạt. Cổ áo mở rộng, lộ ra vài đường nét xương quai xanh mờ mờ. Tay áo được tùy ý xắn cao, để lộ cổ tay trắng muốt, thon gầy.

   

Ánh mặt trời xuyên qua tán lá, rải xuống người hắn một vầng sáng dịu nhẹ, như phủ một vầng hào quang.

Khoảnh khắc ấy, dù là các khách mời đang đứng trước ống kính hay khán giả đang theo dõi qua màn hình đều có thể cảm nhận rất rõ rằng Tống Lâm Du của hiện tại thực sự rất khác biệt so với hình ảnh nghiêm cẩn, lạnh lùng, thậm chí có phần u ám thường thấy trên Internet hay TV khi xuất hiện với tư cách người điều hành Đông Ngọc.

Phó Yến Dung khẽ nhướng đuôi mày, ánh mắt xinh đẹp ánh lên vẻ tinh nghịch đầy trêu chọc. Người đàn ông không cố tỏ ra ngạc nhiên mà chỉ nhẹ nhàng cười, thong thả nói: “Thì ra là Tổng giám đốc Tống, trùng hợp thật đấy.”

Tống Lâm Du ngẩng đầu nhìn về phía Phó Yến Dung, ánh nắng quá chói khiến hắn vô thức nheo mắt lại. Đôi mắt màu trà vốn bị mái tóc che nhẹ giờ đây lộ ra dưới ánh sáng, trở nên mềm mại và dịu dàng như tan chảy.

Hắn cứ thế lặng lẽ nhìn Phó Yến Dung một lúc lâu, thoáng như thất thần. Đôi môi mỏng tái nhợt khẽ mím lại theo phản xạ, hồng lên một chút.

“Gặp được cậu, vậy thì chú cá nhỏ của tôi lập tức có chủ nhân rồi, đúng không?” Phó Yến Dung vừa nói vừa quay đầu cười nhẹ với ống kính.

Rõ ràng anh chỉ đang nói đến con cá nhỏ dễ thương mà mình vừa mới vẽ, vậy mà giọng điệu lười biếng đầy ý tứ ấy khiến câu nói nghe như có gì đó quá mờ ám, khiến da đầu người nghe tê rần.

Đôi mắt đen cong kia càng khiến nụ cười của Phó Yến Dung thêm phần quyến rũ. Khi anh thu lại ánh nhìn, đuôi tóc cũng lơ đãng khẽ rung nhẹ.

   

Người đàn ông bước xuống xe, chậm rãi nhét tấm card màu bạc trong tay vào túi áo sơ mi trước ngực Tống Lâm Du ngay trước bao ánh mắt. Âm thanh vải vóc sột soạt vang lên rất khẽ nhưng lại như kéo dài vô tận, làm người đang đứng dưới ánh mặt trời vô thức nín thở.

Tống Lâm Du hơi ngẩn ngơ, sau đó nhẹ nhàng rút tấm card ra, nhìn một lúc, ngón tay khẽ siết lại, thấp giọng gọi: “Anh……”

Giọng hắn rất nhỏ, micro cài trên áo cũng không thu lại rõ khiến những người chăm chú theo dõi cảnh này đành phải tăng âm nền lên hết cỡ, nhưng vẫn không nghe được gì.

“Tôi có thể đưa card của mình cho Tống Lâm Du không?” Phó Yến Dung không đáp lại tiếng gọi rất khẽ kia, chỉ tỏ vẻ vô tội hỏi tổ chương trình như thể bản thân nãy giờ vẫn chưa lén lút đưa card cho người ta vậy.

MC sững người hồi lâu, trong đầu nhanh chóng tính toán xem liệu việc đưa tấm card ấy đi có ảnh hưởng đến bảng xếp hạng của các khách mời hay không, nên nhất thời vẫn chưa lên tiếng.

Nhưng trước cả khi MC kịp trả lời, Tống Lâm Du đã cúi mắt, rất nghiêm túc nhìn con cá nhỏ vẽ trên tấm card một hồi, rồi trầm giọng đáp: “Có thể.”

Có thể đưa cho Tống Lâm Du.

“Vậy… thầy Phó không định đưa cho ai khác sao?”

MC do dự một chút, vẫn cẩn trọng xác nhận lại: “Vì vẫn còn thành viên chưa nhận được tấm card nào. Anh có thể…”

   

Thành viên chưa được nhận card chính là Tô Đường vẫn đang ngơ ngác đứng trên bậc xe buýt. Nhưng lời của MC còn chưa dứt đã bị Tống Lâm Du ngắt lời.

“Là tôi muốn.” Tống Lâm Du nhìn về phía đám người đang đứng trước mặt mình, khẽ ngẩng cằm lên, vừa trang trọng vừa kiên định lặp lại: “Là tôi muốn. Vậy nên, có thể để lại tấm card của Phó Yến Dung cho tôi không?”

 
Bình Luận (0)
Comment