Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 47

Biệt thự ven biển lúc nào cũng phảng phất hơi ẩm không cách nào xua đi được. Dù đã bật điều hoà hết công suất, hơi nước trong không khí vẫn lượn lờ vừa lạnh vừa ẩm, như thể cố tình trêu đùa, khiến người ta chỉ muốn lim dim chìm vào cơn buồn ngủ.

Phó Yến Dung ngồi dựa vào một góc sofa, cằm tựa trên khuỷu tay đang khoanh lại. Mấy sợi tóc dài rũ xuống một cách tùy ý, lẫn vào ánh sáng dịu mát từ màn hình điện thoại phản chiếu những tia sáng nhỏ vụn.

Lúc đầu, camera cố định trong phòng còn quay rõ màn hình điện thoại đang mở giao diện trò chơi Anipop mà anh lướt qua lướt lại khiến khán giả cũng hăng hái xem theo, còn tranh thủ buông vài câu bình luận trêu chọc.

Nhưng một lát sau, ai kia đột nhiên ngẩng đầu liếc ống kính rồi hơi điều chỉnh tư thế, dùng vành mũ che hoàn toàn màn hình điện thoại. Khán giả chỉ còn thấy người đàn ông từ tốn xoay ngang điện thoại, lấy tai nghe ra đeo lên, cả người chìm vào một khoảng không gian riêng tư, tách biệt với thế giới xung quanh.

Lúc này, camera chính trong buổi phát sóng đã chuyển sang phòng bếp, hình ảnh Tống Lâm Du đang tập trung nấu nướng chiếm gần hết khung hình. Góc quay của Phó Yến Dung bị thu nhỏ thành một ô nhỏ ở dưới góc phải, dù có dùng kính hiển vi phóng đại cũng chỉ thấy lờ mờ một phần tư ánh sáng mập mờ.

Cameraman thì dốc toàn lực bắt trọn từng làn khói thơm lượn lờ trong phòng bếp. Ban đầu, ánh mắt của mọi người đều bị sắc – hương – vị của những món ăn hấp dẫn dưới tay Tống Lâm Du cuốn hút, chẳng ai để ý tới một góc sofa nơi có người đang đeo tai nghe, thi thoảng còn để lộ tiếng nói nho nhỏ như có như không.

   

Mãi đến khi có người tò mò hỏi: “Phó Yến Dung đang xem phim à? Nếu đúng thì cho xin list đề cử phim với, thấy tò mò quá trời luôn á.”

Dù sao thì Phó Yến Dung ra mắt đã lâu nhưng chưa từng công khai phát biểu bất kỳ bình luận nào liên quan đến điện ảnh. Nếu phải nói thì lần duy nhất anh từng lên tiếng thì là hồi còn trẻ, lúc trả lời phỏng vấn một cách nghiêm túc, cảm ơn bộ phim “Bunshinsaba Vs Sadako”. Người đàn ông từng nói bộ phim này giúp mình mỗi tối sau khi quay xong trở về khách sạn đều nhanh chóng cảm thấy chán nản đến buồn ngủ, nhờ vậy mà dễ dàng chìm vào giấc ngủ => thực sự rất hữu ích.

Thế nên loạt bình luận về chuyện này cũng nổi lên không ít, ban tổ chức tiết mục thấy vậy liền tranh thủ bắt trend, lập tức chuẩn bị điều chỉnh camera, muốn quay lại màn hình điện thoại của Phó Yến Dung để thỏa lòng hiếu kỳ của khán giả.

Nhưng độ nhạy cảm của ảnh đế Phó đối với ống kính quả thật khiến người ta phải kinh ngạc. Ngay khi góc máy vừa thay đổi, ai kia gần như lập tức đã cảm giác được bèn tắt điện thoại, duỗi người một cái rồi ngồi thẳng dậy ngay ngắn.

— A ha! Có bí mật!

— Xem cái gì hay vậy, cho tụi này coi ké với!

Những dòng bình luận đầy nghi vấn đó cũng không truyền tới tai Phó Yến Dung. Cùng lúc ấy, các khách mời khác lần lượt tới biệt thự.

Vì thời gian gấp gáp, nhiệm vụ nặng nề nên hầu hết bọn họ chỉ hàn huyên đôi câu với Phó Yến Dung rồi nhanh chóng vào bếp bắt đầu hoàn thành thử thách mà tổ chương trình giao. Đương nhiên, người đến muộn nhất vẫn là Tô Đường, toàn thân lấm lem bùn đất.

   

Ban đầu, để xây dựng hình tượng dịu dàng, hiền lành kiểu “bông hoa trắng nhỏ nhắn mong manh”, cậu ta đã cố tình mặc một bộ vest ren lộ eo phối thêm dây buộc, nhìn qua như thể sắp lên sàn catwalk. Ngoại trừ việc chiều cao hơi khiêm tốn thì nếu chỉ nhìn thoáng qua, khéo còn tưởng là người mẫu nào đang chuẩn bị lên sàn diễn.

Nhưng xem ra, Tô Đường đã ngã một cú khá nặng trên đường núi. Quần áo bẩn không kể xiết, bộ đồ ren trắng “trong suốt, thanh thuần” mà fan từng tung hô giờ đã biến thành một màu xám xịt, lại còn chi chít những vết bùn lấm tấm như tổ ong khiến người bị hội chứng sợ lỗ không khỏi rùng mình.

Khán giả lập tức khẩn cầu tổ chương trình cho hiệu ứng mosaic để bảo vệ thị giác. Trong khi đó, fan của Tô Đường thì cố gắng bào chữa, cho rằng mỹ nhân đáng thương này đang bị ngược đãi, yếu đuối mà nhẫn nhịn. Thế nhưng, khi cậu ta thật sự đứng trước mặt Phó Yến Dung, tất cả họ đều câm nín.

Người ta không thể, và cũng không nên tự biến mình thành ra thế này.

Vì vậy, các fan thay đổi chiến lược:

— Aiya, mau kể khổ với chồng đi nào Đường Đường ~

 — Ai đó chắc đang đau lòng lắm, đáng thương cho Đường Đường, mau khóc đi nào ~

 — ? Mấy mẹ trẻ Nằm bu tắt hộ mấy lời thoại dầu mỡ kiểu này được không? Đây không phải siêu thoại nhà các người đâu nhé……

 — Éo chịu nổi nữa rồi, sao tôi kéo anti mãi mà đám fan điên này vẫn chưa chịu biến đi a a a a!

   

Trước màn hình, Phó Yến Dung cũng bị bộ dạng thảm thương kia “tra tấn” đến phải nghiêng đầu, tốt bụng chỉ tay về phía phòng bếp, chân thành đề nghị:  “Cậu Tô, cậu xem bản thân nên đi hoàn thành nhiệm vụ trước, hay là đi thay đồ trước?”

Tô Đường vẫn đứng yên bất động, hít mạnh một hơi như muốn xua tan nước mắt, sau đó lại dùng ánh mắt đưa tình mà nhìn chằm chằm Phó Yến Dung. Cậu ta nhìn đến mức Phó Yến Dung không nhịn được phải lặp lại câu hỏi trong đầu với hệ thống tự cứu: “Không có chức năng xen xọt à?”

“Không có, thưa ký chủ.”

 Hệ thống tự cứu cổ vũ người đàn ông, còn nghiêm túc nhìn chằm chằm Tô Đường:  “Nhưng tôi có thể cùng ngài đối mặt!”

“……”

 Phó Yến Dung trầm mặc một lúc thì bỗng nghe thấy Tô Đường bật khóc nức nở, nghẹn ngào phát ra từng tiếng ư ư. Ai kia vừa khóc vừa vùi mặt vào lòng bàn tay, giọng khàn khàn nghẹn ngào: “Thầy Phó, cảm ơn anh đã hy sinh tiến độ của tổ mình, không vào bếp hỗ trợ mà ở đây chờ em… Em với, em với Tiểu Diễm là đôi bạn thân nhất, nên mới luôn luôn ở bên nhau……”

Câu từ của Tô Đường đầy ẩn ý, lời trong lời ngoài đều gợi lên cảm giác như thể hai người liên quan được nêu tên đang tranh giành tình cảm vì mình. Phải nói thật, khả năng đổi trắng thay đen của Tô Đường luôn khiến Phó Yến Dung vừa nể phục vừa cảm thấy có lẽ chỉ nhờ năng lực đó, cậu ta mới có thể sống mãi trong thế giới tưởng tượng của riêng mình.

Chỉ là lần này, dù ngoài mặt đang khóc, giọng nói của Tô Đường lại chẳng hề nhỏ chút nào, thậm chí còn cố tình nâng cao âm lượng để tất cả khách mời đang bận rộn trong bếp đều không nhịn được tò mò mà đồng loạt dừng tay, lén đưa mắt nhìn sang bên này hóng chuyện.

   

Sự dừng lại đầy ăn ý của mọi người trông buồn cười đến mức lạ thường. Căn bếp vốn đang náo nhiệt lập tức rơi vào im lặng, chỉ còn tiếng nhào bột của Tống Lâm Du vang lên rõ ràng trong không khí yên ắng, gương mặt vẫn lạnh tanh không biểu cảm.

Đứng bên cạnh, Thẩm Nguyên không nhịn được liếc mắt nhìn về phía cấp trên trực tiếp của mình.

Nói thật thì ấn tượng của Thẩm Nguyên về Tống Lâm Du chỉ có một từ: lạnh.

Lần đầu gặp là lúc cô vừa mới vào làm, công ty tổ chức một đợt khảo hạch nội bộ. Theo lệ, Tống Lâm Du sẽ đích thân tham dự, vì vậy quản lý đã không ngừng dặn cô phải cẩn thận ứng phó, dù sao ông sếp này cũng nổi tiếng là nghiêm khắc, lạnh lùng.

Cô đã căng thẳng suốt hai ngày. Đến hôm báo cáo, cô chỉ dám đứng từ xa nhìn Tống Lâm Du rũ mi, cúi đầu viết một nét bút sắc bén như dao lên bảng thống kê. Khi hắn ngẩng đầu, gương mặt tái nhợt, vóc người gầy gò, ánh mắt đầy chán ghét lạnh lẽo, thản nhiên buông một câu: “Người tiếp theo.”

Hôm đó, dù trong phòng tụ họp toàn những người nổi bật trong giới giải trí, Thẩm Nguyên vẫn cảm thấy trong mắt Tống Lâm Du, bọn họ cũng chỉ là một câu “Người tiếp theo” mà thôi.

Nhưng không hiểu có phải do sếp lớn quyết định tự mình đi đầu để lăng xê kỹ thuật diễn xuất hay không… Từ lúc xem chương trình này, thấy Tống Lâm Du xuất hiện, thế giới quan của Thẩm Nguyên bắt đầu bị đảo lộn.

Sự tương phản quá lớn!

Bất kể là ánh mắt dịu dàng mỗi khi đứng bên cạnh Phó Yến Dung hay khoảnh khắc tròn mắt khi nhận được tấm thẻ có hình vẽ cá nhỏ, tất cả đều khiến người ta cảm thấy hắn như một… con người thật sự sống động.

   

Thế nhưng… sau khi nghe Tô Đường nói ra câu vừa rồi, dù sắc mặt Tống Lâm Du không có chút thay đổi nào, vẫn điềm nhiên xử lý công việc trên tay như đang giải quyết văn kiện, nhưng lại khiến Thẩm Nguyên có cảm giác y hệt như những lần đứng từ đằng xa trong tòa nhà văn phòng, bất chợt nhìn thấy hắn từ phía sau. Một cảm giác đầy áp lực, xa cách, khiến người ta không dám đến gần.

Nói chung là… hình như Tô Đường đang tự tìm đường chết thì phải…

Thẩm Nguyên yên lặng suy nghĩ, ánh mắt dừng lại trên gương mặt Phó Yến Dung đang đứng đối diện Tô Đường, khẽ cúi mắt, khóe môi cong cong như cười mà chẳng cười, chậm rãi lên tiếng:

 “Cậu Tô… có phải đã hiểu nhầm gì đó không? Tôi ngồi ở đây chỉ vì không biết nấu ăn, nếu có tham gia thì cũng chỉ gây thêm phiền phức cho Tiểu Du chứ chẳng giúp được gì. Còn về chuyện ‘bạn thân nhất’ mà thầy nói… tốt nhất vẫn nên để cậu Trình tự mình xác nhận thì hơn.”

Trong câu nói vừa rồi, cách xưng hô thân mật “Tiểu Du” khiến Tô Đường thoáng chốc không phản ứng kịp đó là ai. Mãi đến khi não bộ như bị gió xoáy đảo loạn một hồi lâu, cậu ta mới không nhịn được mà lên tiếng chất vấn, giọng lạc đi:  “Anh… anh với Tống Lâm Du đang diễn trò gì vậy? Hai người vốn chẳng có quan hệ gì mà?”

Đinh một tiếng, âm báo sắc nét từ chiếc bàn nướng vang lên cắt ngang lời Tô Đường còn chưa nói hết. Ai kia theo phản xạ quay đầu lại, bắt gặp Tống Lâm Du đang bưng một khay gỗ bước tới.

Tay áo hắn được xắn gọn lên đến khuỷu tay, vóc người gầy mảnh nổi bật cùng mái tóc đen buông sau đầu, gương mặt nhợt nhạt không cảm xúc nhưng lại toát ra một khí thế áp lực đến lạ thường. Không rõ vì sao, Tô Đường bất chợt dâng lên cảm giác như thể mình đã xâm phạm lãnh địa của một con mãnh thú nguy hiểm, theo bản năng lui về sau một bước.

   

Tống Lâm Du dừng lại trước mặt Tô Đường.

Trên chiếc khay trong tay hắn đặt một phần tôm sốt kem cùng súp bắp đặc, có vẻ như là để trình lên ban giám khảo nếm thử. Nhưng bên cạnh còn có một đĩa bánh mứt hoa quả cỡ nhỏ cùng nửa ly nước ép lê, rõ ràng là phần dành riêng cho một người.

Chỉ cần nhìn qua cũng biết đó là món làm riêng, cố ý chuẩn bị.

Tô Đường cứng họng, hồi lâu cũng không nói được câu nào.

Giờ phút này, cậu hoàn toàn không thể thốt ra những lời làm nũng trước mặt Tống Lâm Du như trước kia nữa.

Trước đây, Tô Đường vẫn cho rằng Tống Lâm Du mặt lạnh, tính tình hờ hững, không dễ tiếp cận. Nhưng hôm nay, khi đối diện với sự tương phản rõ rệt này, cậu ta mới hiểu thì ra vẻ lạnh nhạt trước đây chỉ là do đối phương cố ý thu mình lại.

“Dù tôi không biết nấu ăn… nhưng bưng khay thì vẫn có thể giúp.”

Phó Yến Dung cười nhẹ, phá tan bầu không khí đang ngưng đọng. Anh làm như không nhìn thấy sự tồn tại của Tô Đường, đưa tay ra với Tống Lâm Du, ý bảo người nọ đưa khay trong tay cho mình.

Tống Lâm Du liếc nhìn người đàn ông trong chớp mắt, không hề đáp lại lời vừa rồi, chỉ theo bản năng vươn tay ra. Nhưng thay vì đưa khay, hắn lại vô thức đặt bàn tay vào lòng bàn tay Phó Yến Dung một cách vô cùng tự nhiên.

Phó Yến Dung hơi cúi nhẹ mi mắt.

   

Tống Lâm Du sững lại trong thoáng chốc, lúc này mới có phần bối rối mà ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mím môi dưới, dè dặt giải thích:  “Tôi không nghe rõ… là thói quen, xin lỗi.”

Tuy miệng thì xin lỗi, nhưng cái tay đang nắm tay Phó Yến Dung từ nãy đến giờ thì chưa từng buông ra, khiến Tô Đường đứng bên cạnh chỉ biết đứng nhìn.

“Vì sao phải xin lỗi?”  Phó Yến Dung bật cười, kéo hắn lại gần mình hơn một chút, tay kia vươn qua lấy chiếc khay trong tay đối phương rồi đi về phía phòng khách, vừa đi vừa đáp với vẻ vô cùng tự nhiên:  “Chẳng phải tôi đã nói là cậu có thể nắm tay rồi sao.”

Trong căn bếp yên ắng đến mức có thể nghe rõ tiếng kim rơi, Thẩm Nguyên đang rửa trái cây, tay run rẩy làm rơi cả quả vào bồn rửa, một tiếng bộp vang lên khiến mọi người trong phòng như bừng tỉnh, vội vàng thu lại ánh nhìn, giả vờ như chẳng hề thấy gì.

“Chiêu này cũng quá biết cách thu phục người khác rồi, chúng ta có nên học hỏi một chút không?”

 Cộng sự nam và cũng là khách mời của Thẩm Nguyên, Mục Vân Cẩn lúc này vừa nhìn theo bóng hai tiền bối đang khuất dần, vừa cảm thán bày tỏ suy nghĩ.

Trong mắt y không có chút ngưỡng mộ chuyện tình yêu, hoàn toàn là sự khao khát đối với ống kính máy quay.

Thẩm Nguyên tưởng tượng đến cảnh đó, lập tức nổi da gà khắp người, điên cuồng lắc đầu từ chối, chắc nịch đáp:  “Người ta là không cần diễn mà vẫn tạo ra được cảm giác thật như thế. Đến lượt tụi mình thì chắc là diễn đến mức chẳng ai tin nổi.”

   

Khi mọi người đã chuẩn bị xong món ăn, từng người lần lượt mang thành phẩm đến khu vực chung để trình bày. Tuy chỉ có người đứng đầu được nhận phần thưởng, nhưng người xếp cuối sẽ phải chịu hình phạt. Dù không phải ai cũng biết nấu ăn, phần lớn khách mời đều đã bỏ ra không ít công sức, thành thử ai nấy đều bày biện món ăn với vẻ mặt đầy mệt mỏi lẫn chán chường.

Trái ngược hoàn toàn với họ, Phó Yến Dung lúc này lại đang ngồi thoải mái trên ghế sofa, thưởng thức bữa trà sáng thứ hai: một đĩa nhỏ bánh kem, mặt bánh mịn màng được phủ lên một lớp mứt việt quất óng ánh dịu dàng; kèm theo là một ly nước ép lê ấm nóng, hương vị ngọt đến mức dễ gây nghiện, toàn bộ đều đúng gu ngọt mà anh thích.

Tống Lâm Du ngồi bên cạnh, nghiêm túc cảnh cáo:  “Chỉ được ăn một chút thôi.”

Dù sao thì món ngọt nào cũng là “bom calo”, vừa phải đáp ứng sở thích ăn uống của Phó Yến Dung vừa phải cân nhắc đến việc kiểm soát vóc dáng. Nhưng may là phương diện này Phó Yến Dung luôn có sự tự giác khá tốt, tuy thỉnh thoảng cũng có lúc không kìm chế được, nhưng phần lớn đều xảy ra trước mặt Tống Lâm Du, nên có thể được “tạm tha”.

“Biết rồi mà——”  Phó Yến Dung cố ý rũ mắt nhìn hắn, giọng điệu vừa làm nũng vừa có chút đắc ý, như thể mình vừa chiếm được lợi mà còn cố ý khoe ra khiến những người xung quanh đều không khỏi ghen tị.

Tô Đường vẫn còn thất thần đứng trong bếp, chẳng biết nên làm gì tiếp theo. Tổ chương trình cũng chẳng thể để đoạn này kéo dài quá lâu, thế nên MC liền mang một chiếc rương rút thăm tới, cười nói:

 “Trong lúc chờ đợi, mọi người cùng chơi một trò chơi nhỏ nhé. Trong rương có những từ khóa do tổ chương trình chuẩn bị, mỗi người rút một tờ, sau đó trong vòng 3 giây phải nghĩ ra một câu văn có liên quan đến từ đó. Cuối cùng mọi người sẽ bỏ phiếu chọn ra câu hay nhất, người thắng sẽ nhận được một phần thưởng nhỏ.”

   

Những phân đoạn kiểu này thường là cơ hội để thể hiện cá tính nhân vật hoặc nói mấy câu ám muội, thế nên các khách mời đều đã ngầm chuẩn bị vài câu theo công thức sẵn, kiểu như “Không phải… mà là… đại diện cho…”, chỉ chờ rút được từ khóa hợp lý để “khoe trình”, tiện thể nói một câu thật đắt giá.

Vì vậy, ai cũng háo hức mong chờ.

Người đầu tiên rút thăm là Thẩm Nguyên, rút được từ khóa “đuôi yến – bướm”.

 Từ khóa này muốn gắn với tình yêu thì hơi khó. Thẩm Nguyên lúng túng một lúc, cuối cùng gắng gượng ghép lại vài chữ trong đầu, nhìn chằm chằm vào Mục Vân Cẩn, cố gắng làm ra vẻ thâm tình rồi nói:

 “Đuôi yến chẳng chạm bùn đất, chỉ nhờ cơn gió lướt qua hoang dã, để nói với em rằng anh yêu em.”

Câu nói đậm chất văn học phi chính thống, ngay cả Thẩm Nguyên khi nói ra cũng muốn bật cười. Nhưng may mà cộng sự Mục Vân Cẩn cũng phối hợp rất tốt, nhịp nhàng làm ra vẻ cảm động như thật. Đến lúc hậu kỳ thêm nhạc nền cùng hiệu ứng chuyển động chậm, chắc cũng không đến nỗi lố bịch.

Người rút tiếp theo là Phó Yến Dung. Anh giơ tờ giấy ra trước ống kính, trên đó viết: “Đường giao nhau”.

Đây hẳn là từ dễ nhất trong cả lô. Thẩm Nguyên thầm cảm thán: quả nhiên là Phó Yến Dung, đến vận may cũng tốt đến vậy, rồi hào hứng dõi theo từng động tác của anh.

Tiếng đạo diễn đếm ngược “ba, hai, một” vang lên rõ mồn một. Phó Yến Dung bình tĩnh cúi đầu nhìn thoáng qua tờ giấy, không làm gương mặt khoa trương cũng chẳng dùng những từ ngữ hoa mỹ quen thuộc. Anh chỉ đơn giản như đang độc thoại trong một cảnh phim, chẳng cần suy nghĩ gì nhiều, nhẹ nhàng thốt ra một câu tuy đơn giản nhưng chân thành:

   

“Chúng ta… không thể chỉ là hai đường giao nhau rồi lại rẽ về hai phía.”

“thầy Phó chơi gian quá! Rút được từ dễ thế mà nói ít thế à!”

 Có người cười đùa phá vỡ bầu không khí đang lắng xuống. Dù là lời trêu chọc nhưng cũng dễ hiểu, bởi so với câu của Thẩm Nguyên thì câu của Phó Yến Dung quá đơn giản, đến mức… không giống một câu nói được nghĩ ra chỉ để hợp kịch bản. Trái lại, nó giống như một lời thật lòng được cất giữ ở đâu đó từ rất lâu.

Đối mặt với câu trêu ghẹo ấy, Phó Yến Dung chỉ khẽ cười, quay đầu lại, rất tự nhiên mà phối hợp pha trò, hòa vào bầu không khí vui vẻ: “Vậy à? Nhưng thật ra tôi đã từng nghĩ sẽ dùng câu này để tỏ tình, may mà cuối cùng không nói ra.”

Nói xong, anh nhấp một ngụm nước ngọt đến mức dễ gây ngán, không để tâm đến mấy tiếng “ồ à” ngạc nhiên nửa đùa nửa thật vang lên xung quanh, chỉ lặng lẽ rũ mi xuống.

… Anh thực sự đã nghĩ như thế.

Chỉ là, không phải vì may mắn nên mới không nói ra.

 
Bình Luận (0)
Comment