Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 49

Phần rút thăm vẫn đang tiếp tục, các khách mời lần lượt đưa ra từ khóa trong tay để đặt câu, người thì cười đùa, người lại than vãn, trêu ghẹo nhau. Bầu không khí cũng xem như thoải mái thân thiện.

Cuối cùng, chiếc hộp đựng thăm còn sót lại được tiện tay đẩy tới trước mặt Tống Lâm Du.

Thế nhưng Tống Lâm Du lại như hoàn toàn không nhận ra. Dù hành động trước mắt đã rõ ràng đến mức người nào người nấy đều nhìn ra được ý đồ, ai kia vẫn chẳng hề có lấy một chút phản ứng.

Từ khoảnh khắc Phó Yến Dung cất lời, hắn như thể tự khép mình lại chìm trong im lặng, cả người tựa hồ đã rút ra khỏi bối cảnh xung quanh, chỉ chừa lại một cái vỏ trống rỗng ngồi im tại chỗ.

Rõ ràng vẻ mặt không có gì khác thường nhưng thỉnh thoảng lại toát ra một cảm giác buồn bã khiến người khác không cần nghe cũng có thể hiểu được.

Một vị khách mời bên cạnh thấy vậy, muốn phá vỡ sự ngượng ngùng nên chủ động cầm lấy bình nước ấm trên bàn, nhẹ giọng nói: “Tổng giám đốc Tống mệt rồi phải không? Vậy để tôi rót nước cho mọi người.” Nói xong liền đưa tay lấy mấy chiếc ly pha lê, lần lượt đặt nước trước mặt từng người.

   

Phần lớn khách mời theo bản năng đón lấy, rồi lại tiện tay đặt xuống bàn. Chỉ có Tống Lâm Du đúng vào khoảnh khắc ly nước được đặt vào lòng bàn tay, ngón tay hắn khẽ co lại, như thể chưa kịp phản ứng, nhưng rồi lại vô thức siết lấy chiếc ly còn bốc hơi nóng ấy.

Nước vừa rót, nhiệt độ vẫn còn cao, thành ly pha lê gần như nóng rát tay. Điều hòa trong phòng được chỉnh về mức khá thấp, mặt nước lập tức bốc lên từng làn sương trắng, phủ mờ quanh đầu ngón tay, nhưng Tống Lâm Du lại như không hề cảm nhận được, không buông tay mà còn siết chặt hơn. Các đốt ngón tay căng lên, da tay bị hơi nóng làm ửng đỏ, hằn lên những vệt màu khác thường.

MC chú ý thấy trạng thái bất thường của hắn, chần chừ đẩy nhẹ chiếc hộp rút thăm về phía trước, muốn kéo lại sự chú ý của Tống Lâm Du. Không ngờ lực tay không khống chế tốt, chiếc hộp lướt qua bàn trà rồi rơi thẳng xuống thảm, phát ra một tiếng “cộp” giòn tan.

Những mảnh giấy trắng bay tung, rơi rải rác đầy đất như một trận tuyết bất ngờ, phá tan bầu không khí tĩnh lặng lúc đó.

Khoảnh khắc ấy, Tống Lâm Du như bị kéo về từ một trạng thái tinh thần mất kiểm soát, toàn thân chấn động. Hắn bật dậy, động tác vừa nhanh vừa dứt khoát, gần như là phản ứng bản năng. Trong mắt hiện lên ánh nhìn lạnh lẽo và u tối, hoàn toàn khác hẳn dáng vẻ ôn hòa, điềm đạm thường ngày.

Sau vài giây im lặng, bầu không khí căng thẳng ấy bị một giọng nói phá vỡ.

“Tống Lâm Du.”

Giọng Phó Yến Dung vang lên từ phía bên cạnh, trầm thấp mà rõ ràng. Ngữ điệu vững vàng, không hề cố ý hạ giọng, cũng không mang theo bất kỳ cảm xúc thừa thãi nào, như thể chỉ đang nói một câu hết sức bình thường.

   

Anh giơ tay, ngón trỏ tự nhiên chỉ về phía những mảnh giấy vương vãi trên sàn, bình thản nói: “Đừng ngẩn ra đó nữa, giúp gom lại đi.”

Giọng điệu không cao không thấp, nghe như thể chẳng hề mang ẩn ý gì khác.

Tống Lâm Du khẽ chớp mắt, như thể đang từ từ thoát ra khỏi cơn mộng mị. Hắn gật đầu, động tác có phần cứng nhắc, mang theo chút do dự, ánh mắt lạnh lẽo dần tan đi, cuối cùng mới nhẹ nhàng đặt lại ly nước ấm đã sắp không cầm nổi lên bàn.

Lòng bàn tay bị bỏng đỏ vì cầm ly nước nóng quá lâu, còn hiện lên một vệt đỏ mơ hồ, nhưng Tống Lâm Du chẳng mấy để tâm. Hắn lập tức cúi người xuống, lặng lẽ bắt đầu nhặt lại những mảnh giấy rút thăm rơi trên mặt đất.

Phó Yến Dung vẫn nhìn chăm chú vào ai kia, không bước tới giúp cũng không lên tiếng thúc giục.

Động tác của Tống Lâm Du rất cẩn thận nhưng có phần chậm chạp, mỗi mảnh giấy đều được gấp lại chỉn chu rồi đặt trở lại vào hộp, như thể người nhặt đang dùng hành động máy móc ấy để tìm lại một chút trật tự cho bản thân.

Một lúc sau, ai kia mới ngẩng đầu, nở một nụ cười như thường rồi nói với mọi người: “Xin lỗi, vừa rồi tôi hơi mất tập trung… không phản ứng kịp.”

Không khí trong phòng lại bắt đầu lưu chuyển trở lại, người dẫn chương trình nào dám trách móc vị kim chủ này, chỉ liên tục xua tay nói: “Không sao, không sao đâu.”

Đúng lúc ấy, Tô Đường từ trong bếp bưng đồ ăn đi ra, trái lại giúp mơ hồ hóa đoạn tình huống hơi lúng túng vừa rồi.

   

Khi các giám khảo đang thưởng thức món ăn, Phó Yến Dung ngồi trên ghế sofa bắt đầu phân phòng cho khách mời.

Căn biệt thự có tổng cộng sáu phòng dành cho khách, việc ai ở cùng ai đều do Phó Yến Dung quyết định. Tất nhiên, anh cũng có quyền chọn người ở căn phòng lớn tầng cao nhất, nơi có chiếc giường rộng rãi và bể bơi vô cực tuyệt đẹp.

Tuy vậy, Phó Yến Dung hiển nhiên sẽ không tùy tiện xếp đôi lung tung. Người đàn ông xoay cây bút trong tay, đuôi mắt khẽ cong, nở nụ cười thoải mái rồi nói: “Mọi người cứ tự mình bắt cặp rồi báo lại với tôi, nguyên tắc tự nguyện là trên hết, không cần phải áp lực.”

Xét theo lý thì bất kể là cặp đôi đồng giới hay khác giới đều có thể ở chung phòng, Thẩm Nguyên sau một hồi do dự cũng tìm được bạn cùng phòng cho mình. Khi bước tới điền tên vào bảng, cô lập tức nhìn thấy ở dòng đầu tiên đã có sẵn hai cái tên Phó Yến Dung và Tống Lâm Du được điền một cách hết sức tự nhiên.

Như thể họ từ đầu vốn dĩ đã là một đôi, chẳng cần phải đắn đo.

Thẩm Nguyên không kìm được mà lại liếc nhìn ông chủ vừa rồi trông có vẻ không ổn, phát hiện hắn đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng quen thuộc trong ấn tượng của cô. Không những thế, ánh mắt còn rất lạnh nhạt mà liếc qua Tô Đường đang đứng lẻ loi bên cạnh, cố gắng tìm người ghép đôi cùng mình.

***

Sau khi phân phòng, tổ chương trình không sắp xếp nhiệm vụ ép buộc nào trong buổi chiều ngày đầu tiên, chỉ cung cấp nhiều khu vực sân vườn để khách mời tự do hoạt động hoặc hẹn hò.

   

Rõ ràng, mọi người đều đặc biệt hứng thú với khu bể bơi vô cực nằm sát vách đá phía sau biệt thự. Một phần là vì thời tiết hôm đó khá oi bức, khiến ai cũng lười vận động ngoài trời. Phần khác là vì mặc đồ bơi luôn thu hút được nhiều cảnh quay hấp dẫn cho chương trình.

Tuy nhiên, vì đều là át chủ bài, không ai muốn ngay từ đầu đã để lộ mục tiêu quá rõ ràng, thế nên vẫn giữ ý không vội vàng tham gia. Mọi người sau khi ăn uống xong liền trở về phòng thu xếp hành lý. Thẩm Nguyên cũng kéo vali, cùng bạn cùng phòng Giang Tẩm Nguyệt trở về phòng nghỉ.

Thu dọn quần áo thật sự là một việc phiền toái, Thẩm Nguyên đau đầu vừa phân loại vừa cho từng món vào túi chống bụi. Mới làm được một nửa, cửa đã vang lên tiếng gõ của Mục Vân Cẩn.

…Mục Vân Cẩn đến mời cô ra tản bộ trên con đường pha lê sát bờ biển.

Nói thật, Thẩm Nguyên cảm thấy đầu óc anh ta chắc có vấn đề.

Tầm 1-2 giờ chiều là lúc trời nóng nhất, rủ nhau đi dạo dưới cái nắng thiêu đốt này chẳng khác nào hành xác. Nhưng ánh mắt kiên định đầy quyết tâm của Mục Vân Cẩn lại như ánh lên “tâm sự nghiệp”, gần như khiến Thẩm Nguyên cũng dao động theo. Cô trầm ngâm một lúc, cắn răng nghĩ thầm: không thể thua trước “cuốn vương” được. Vì CP, vì nhiều tiền hơn, mẹ đây nhịn!

Vì vậy, đối diện với ống kính, cô giả vờ như vừa ngạc nhiên ngẩng đầu lên, khóe môi khẽ nhếch thành một nụ cười vừa ngại ngùng vừa duyên dáng, rồi thuận thế khoác tay Mục Vân Cẩn. Hai người vừa trò chuyện vừa đi xuống lầu.

Lối thang bộ ven biển một bên không có mái che, gió từ vách đá bên bờ thổi lên, mang theo hơi ẩm mằn mặn và cái nóng gay gắt của nắng trưa. Ống kính theo bước chân họ lặng lẽ lia một vòng toàn cảnh, rồi dừng lại, vừa vặn bắt được khung hình từ ban công trên tầng cao nhất, chậm rãi đẩy máy quay tới gần.

   

Phó Yến Dung đang tựa vào lan can ban công pha lê, trò chuyện cùng ai đó.

Anh nghiêng mặt, tư thế lười nhác, nụ cười nhàn nhạt, thoải mái đón ánh nắng chiếu qua mái che chống nắng. Mái tóc dài bị gió biển thổi tung vài sợi, trông chẳng khác gì một phân cảnh điện ảnh mùa hè, nơi nam chính được đạo diễn ưu ái dành riêng một khung hình tĩnh lặng.

“…Tôi nhớ trước đây từng nói với cậu, bãi biển này vào mùa đông trông còn đẹp hơn…”

Thẩm Nguyên mơ hồ nghe được giọng Phó Yến Dung đang trò chuyện.

Giọng anh trầm thấp, chậm rãi, không nhanh không chậm, giống như một đoạn độc thoại bị gió cuốn qua, chỉ đơn thuần là bàn về phong cảnh và thời tiết.

“Ừm. Anh từng nói mùa đông ở vịnh Ondaray, mặt biển có màu xanh xám, giống như được mài nhẵn, mang ánh kim lạnh lẽo. Sinh nhật năm đó đúng lúc rơi đợt tuyết đầu tiên… Khi ấy anh đã dẫn em đến xem.”

Tống Lâm Du thấp giọng đáp.

Phó Yến Dung khẽ bật cười: “Tôi chẳng nhớ rõ nữa, cậu thì nhớ kỹ thật đấy.”

Câu nói ấy nhẹ đến mức gần như không lọt vào micro, chỉ theo gió lướt qua tai những người đứng gần, khiến Thẩm Nguyên vốn đang lắng nghe vô thức ngẩng đầu nhìn lên.

Tống Lâm Du đang đứng bên cạnh Phó Yến Dung, dáng người thẳng tắp, gương mặt bị bóng nắng và tóc che khuất một nửa, đường nét dịu dàng mà mỏi mệt hiện rõ dưới ánh nắng.

   

Nếu máy quay tiến gần thêm chút nữa, còn có thể thấy cổ tay đối phương đang hờ hững đặt lên lan can, các ngon tay thong dài lộ rõ khớp xương trắng xanh hơi cong lại, như đang ra sức đè nén một cảm xúc nào đó sắp bùng lên.

Thật ra giữa hai người kia vẫn có một khoảng cách nhất định, nhưng không hiểu sao, từ xa nhìn lại trông vô cùng gần gũi.

Mục Vân Cẩn khựng lại, vừa rồi còn đang lải nhải nói chuyện, thế mà đột nhiên dừng bước, kéo Thẩm Nguyên nấp vào chỗ rẽ.

Thẩm Nguyên rời mắt khỏi hai người phía xa, lặng lẽ siết tay Mục Vân Cẩn rồi liếc nhìn về phía màn hình, ghé lại gần khẽ hỏi: “Mục Vân Cẩn, anh làm gì vậy?”

“Tôi đang học hỏi,” Mục Vân Cẩn ấn nhẹ vai cô, thì thầm trả lời, “Cô không biết thầy Phó là thần tượng của tôi à? Hai người họ nhìn vào cứ như có cảm giác couple thật sự, nhất định là do khí chất của ảnh đế. Cô xem cái bầu không khí này đi, chứng tỏ từng động tác của anh ấy chọn đều quá chuẩn luôn —”

Nói được nửa chừng, Mục Vân Cẩn bỗng như bị ai đó ấn nút tạm dừng, lập tức ngậm miệng. Môi anh ta mấp máy vài cái, vẻ mặt liền trở nên lúng túng, không tự nhiên nhìn về phía hai người kia.

Nhưng thật ra họ cũng đâu làm gì quá đáng.

Sau khi Phó Yến Dung nói câu kia xong, cả hai đều không nói thêm lời nào.

Chỉ là đúng lúc ấy, gió từ phía ban công thổi tới, làm vài sợi tóc trên trán Tống Lâm Du rối loạn, dính cả vào bên xương mày.

   

Phó Yến Dung nhìn hắn, ánh mắt lặng im vài giây rồi bất ngờ vươn tay ra.

Những sợi tóc rối trên trán Tống Lâm Du được bàn tay người đàn ông nhẹ nhàng gạt sang một bên, sau đó lòng bàn tay thuận theo mép tóc chạm đến sau vành tai. Cái chạm ấy ấm áp dịu dàng, chậm rãi như một làn gió mát lướt qua đảo nhỏ rực nóng.

Lông mi Tống Lâm Du khẽ run, ngón tay vô thức nắm lấy ống tay áo Phó Yến Dung, lớp vải mềm bị siết thành từng nếp nhăn, như những gợn sóng li ti.

Chút ít thân mật nhỏ bé này khiến hắn vừa hạnh phúc vừa đau lòng, mỗi lần đối diện với Phó Yến Dung đều là cảm giác như vậy.

Hạnh phúc vì lại có thể chạm vào sự dịu dàng ấy một lần nữa, còn đau đớn vì bản thân đã để Phó Yến Dung chờ đợi quá lâu.

Lúc rút thăm, câu nói nửa đùa nửa thật kia của Phó Yến Dung… thật sự chỉ là đùa thôi sao?

Tống Lâm Du rất rõ ràng, có lẽ là không phải.

Chính vì thế, vào giây phút ấy, hắn giận đến mức muốn g**t ch*t Tô Đường. Nhưng điều khiến hắn căm ghét hơn cả lại là sự bất lực của bản thân lúc đó.

Mỗi một chữ Phó Yến Dung nói ra đều mang theo ý cười, nhưng rơi vào tai hắn lại giống như rượu mạnh nồng nặc cay đắng, khiến suy nghĩ rối bời, trái tim cũng nhức nhối từng hồi.

Phản ứng sinh lý kéo theo khiến hắn không thể suy nghĩ được gì thêm. Nếu không phải vì Phó Yến Dung vẫn ở ngay bên cạnh, e rằng Tống Lâm Du thật sự khó mà kiểm soát được cảm xúc của mình.

   

Sau bữa ăn, Phó Yến Dung lại khẽ nói với hắn rằng: cùng ra ban công ngắm biển một lát.

Mặt biển xanh lam rõ ràng tĩnh lặng không một gợn sóng, nhưng trong mắt Tống Lâm Du lại cuồn cuộn như một xoáy nước không thể khép kín. Rong rêu bên cạnh các tảng đá ngầm trơn trượt, dính nhớp như thịt thối, hơi mặn của nước biển chỉ cần nhìn thôi cũng khiến hốc mũi đau buốt, cuối cùng nghẹn đến mức như bị bóp chặt cổ họng, không sao thở nổi.

Tống Lâm Du cố gắng kiềm chế cơn khó chịu đang dâng lên trong cơ thể, nhưng đúng lúc ấy lại nghe thấy Phó Yến Dung chủ động nhắc đến chuyện trước kia.

Thế là mọi hình ảnh khi ấy bỗng chốc ùa về trong đầu, vùng biển xảo quyệt phút chốc biến mất không dấu vết, ngược lại trở nên trơn nhẵn như gương, trong vắt như một phiến lam ngọc.

Giống hệt cái lần Phó Yến Dung từng kể với hắn về miền biển mùa đông ấy.

***

Khi đó, Tống Lâm Du vừa mới theo Phó Yến Dung hoàn thành buổi diễn đêm, đang chuẩn bị rời đi thì Phó Yến Dung bỗng nhìn sắc trời rồi nói: “Chúng ta về khách sạn đi.”

Tống Lâm Du không cần suy nghĩ gì, lập tức gật đầu đồng ý.

Phó Yến Dung luôn có những ý tưởng kỳ lạ, nhưng Tống Lâm Du chưa từng từ chối điều gì.

   

Rất nhiều lúc, ngay cả fan của Phó Yến Dung cũng cho rằng anh trời sinh giỏi giang, cứ thế mà nổi bật giữa sân khấu và danh lợi, tận hưởng hết thảy mọi thứ một cách tự nhiên. Dĩ nhiên, trên thực tế, anh đúng là có một mặt như vậy, nhưng không phải lúc nào cũng thế.

Chỉ có Tống Lâm Du mới thật sự biết rõ: Phó Yến Dung có thể nghiêm túc cúi đầu quan sát chiếc lá đầu tiên rụng vào mùa thu để cảm nhận mùa mới đã về, cũng có thể sưu tầm những đoạn phim và băng ghi hình từng dùng rồi, sau đó tỉ mỉ xếp chúng lại thành một cây thông Noel rực rỡ như xếp những khúc gỗ đẹp đẽ.

Truyền thông luôn đau đầu vì không biết Phó Yến Dung sẽ xuất hiện ở khách sạn nào, nhưng thực tế thì anh rất có thể chỉ đang ngồi suốt cả ngày trên chiếc ghế dài trong công viên, vừa trò chuyện cùng Tống Lâm Du vừa quan sát dòng người muôn hình vạn trạng lướt qua trước mắt.

Những lúc như thế, Tống Lâm Du sẽ mua hai cây kem ốc quế, một cây cho Phó Yến Dung, cây còn lại tự mình lặng lẽ ăn vài miếng. Đợi đến khi Phó Yến Dung nói “cho tôi nếm thử cây của em đi”, ai kia sẽ tự nhiên trao cho anh một nụ hôn.

Cho nên đêm hôm ấy, hai người đã thật sự cùng tản bộ bên bờ sông. Bóng đêm phủ xuống, ánh đèn ven đường như một lớp ánh sáng trắng dịu dàng bao phủ lấy Phó Yến Dung.

Khi Tống Lâm Du nghiêng đầu nhìn qua, cậu cảm thấy người đàn ông này như ánh trăng đang lặng lẽ đan vào cuộc đời mình.

Sau đó, “ánh trăng” ấy dừng lại, dẫm lên chiếc bóng của Tống Lâm Du, lắc đầu cười nói: “Em thua rồi.”

   

Tống Lâm Du chưa từng chơi trò trẻ con như vậy với ai. Cậu ngẩn người, ngẩng đầu nhìn anh, lại liếc cây cầu lớn không một bóng người cũng chẳng có tay săn ảnh nào rình rập. Cuối cùng, thanh niên yên tâm cúi mắt, vươn người nhẹ nhàng hôn lên môi Phó Yến Dung.

Tống Lâm Du nhỏ giọng làm nũng: “Thêm lần nữa nhé, anh ơi.”

Phó Yến Dung bất đắc dĩ bật cười.

Gió đêm thổi mạnh bên bờ sông, cuốn mái tóc dài và áo gió của anh tung bay như dệt nên một chiếc lưới mỏng manh. Anh cúi đầu, đáp lại Tống Lâm Du bằng một nụ hôn lên khóe mắt, nhẹ nhàng nói: “Được thôi.”

Vậy thì… thêm một lần nữa.

Trên đường trở về, hai người cứ thế trò chuyện lơ đãng, nói những chuyện chẳng mấy liên quan, tiện thể chơi trò đuổi bóng đổ dưới đèn đường, trẻ con ngây ngô đến nỗi chẳng ai nghĩ là người lớn cũng có thể chơi. Tống Lâm Du đi bên cạnh Phó Yến Dung, lắng nghe anh kể những bộ phim về chia ly tương ngộ, pháo hoa, bóng đêm, sóng biển và cả trận tuyết đầu mùa.

Sinh nhật của Phó Yến Dung rơi vào ngày 24 tháng 12, đúng vào đêm Giáng Sinh. Trên thế giới có rất nhiều người sẽ ước nguyện an lành và hạnh phúc trong ngày này. Vì vậy, Giáng Sinh đối với Phó Yến Dung cũng gắn liền với những mong ước bình yên như thế.

Hồi nhỏ, mỗi dịp đông về, cha mẹ anh đều dẫn anh tới vùng biển Ôn Đặc Lai Loan để mừng sinh nhật và đón đêm Bình An. Khi ấy, trong mắt Phó Yến Dung, vùng biển tháng 12 lấp lánh như thủy ngân, còn trận tuyết đầu mùa rơi xuống càng khiến khung cảnh thêm phần lung linh đẹp đẽ.

   

Nhưng từ khi cha mẹ qua đời, anh chưa từng quay lại nơi đó nữa. Bởi không còn người thân nào để cùng mừng đêm Bình An, tất cả những nghi lễ cũng trở nên dư thừa.

Nói đến đây, Phó Yến Dung bỗng ngừng lại.

Tống Lâm Du lặng lẽ nhìn vào mắt anh. Khoảnh khắc ấy, cậu cảm thấy đôi mắt kia như vùng trời nhỏ xíu nhất trên thế giới, lặng lẽ tích tụ cơn mưa chưa kịp rơi của cả hai người.

“Có thể dẫn em theo được không?”

Tống Lâm Du ngẩng đầu, chân thành lại khẩn cầu nói: “Dẫn em đến nơi đó mừng sinh nhật anh nhé. Em sẽ chuẩn bị thật nghiêm túc.”

Phó Yến Dung im lặng rất lâu mới khẽ cười: “Được. Nhưng em phải chuẩn bị một món quà mà tôi thật sự rất thích.”

Tống Lâm Du đã ghi nhớ lời này một cách nghiêm túc.

Mãi đến khi về đến khách sạn, cậu mới chính thức giành phần thắng trong trò chơi giẫm bóng, bàn tay vẫn nắm chặt tay Phó Yến Dung. Anh cũng không tranh giành, cứ thế lặng lẽ chiều theo cậu, để đối phương giành được chiến thắng duy nhất không thể thay thế trong cuộc đời.

Về sau, Phó Yến Dung đều đón sinh nhật 24 tháng 12 ở Berlin. Anh ngồi trước cây thông Noel, gỡ từng món quà gửi từ khắp nơi trên thế giới. Đến khi tới lượt chúc mừng sinh nhật cuối cùng của Tống Lâm Du, thật ra anh đã quên lời hứa năm nào về vùng biển Ôn Đặc Lai Loan.

   

Nhưng Tống Lâm Du đã mua trước kỳ nghỉ ở nơi đó.

Khi hồi tưởng lại từng mảnh ký ức cũ, khóe mắt Tống Lâm Du chợt cay, khẽ chớp mắt một cái, cảm nhận được tay Phó Yến Dung đặt sau cổ mình.

Tóc đen xõa rối bị bàn tay Phó Yến Dung che lại. Anh im lặng nhìn vùng cổ gầy gò tái nhợt của Tống Lâm Du, đặt tay lên phần xương mỏng yếu kia, ép đối phương phải ngẩng đầu nhìn mình.

“Khó chịu lắm à?” Phó Yến Dung hỏi, rồi nhẹ giọng nói tiếp:
“Cảm thấy khó chịu là được rồi, Tống Lâm Du.”

“Tôi cố tình nói mấy lời khiến cậu phải lộ ra biểu cảm này, bởi vì tôi biết chỉ cần nói ra, cậu sẽ tự trách, sẽ hối hận, sẽ đau lòng.”

Phó Yến Dung hiểu rõ bản thân vốn là một người tàn nhẫn. Nếu Tống Lâm Du đã chọn rời xa anh, vậy thì bất kể lý do là gì cũng đều xứng đáng nhận lấy trừng phạt.

Anh ngừng một nhịp, lại khẽ nói: “Nhưng mỗi lần, cậu đều đau lòng nhiều hơn tôi tưởng một chút…”

Cho nên thật ra, lần nào anh cũng không nỡ.

Bình Luận (0)
Comment