Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 54

“Phanh ——”

Đêm khuya nặng nề bao trùm. Bốn bề tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió lướt qua, khẽ lay động trên từng chiếc lá. Bỗng một tiếng động lớn vang lên từ phía hồ bơi. Mặt nước bị một vật thể nặng đánh mạnh, bắn tung lên từng đợt sóng xen lẫn bọt nước.

Ngay sau đó là một tiếng hét ngắn ngủi bị tiếng nước nuốt chửng gần như ngay lập tức.

Âm thanh ấy chẳng hề mang theo vẻ vui đùa náo nhiệt như những trò nghịch nước thông thường. Trái lại, nó giống như ai đó bất ngờ ngã xuống nước mà không kịp đề phòng.

Lúc ấy, Thẩm Nguyên đang làm đồ thủ công cùng Trình Diễm, lập tức đứng bật dậy. Tay cô vẫn còn nắm mẩu giấy chưa kịp buông, mắt theo phản xạ nhìn về phía hồ bơi.

Nhưng có thể lờ mờ thấy dáng người của Phó Yến Dung.

Việc Phó Yến Dung tối nay hẹn hò cùng Tô Đường là chuyện cả đòan đều biết. Khu vực hồ bơi chẳng có gì che chắn, miễn muốn nhìn thì bất cứ vị khách nào cũng có thể nhìn thấy.

   

Thẩm Nguyên do dự tại chỗ trong chốc lát, rồi nghe thấy tiếng Tô Đường yếu ớt kêu cứu, giọng lặn hụp giữa làn nước đến thảm thiết. Tuy không rõ chuyện gì đang xảy ra, cô vẫn quyết định đi xem thử. Một buổi hẹn hò bình thường tuyệt đối sẽ không khiến người ta phải hét lên hai chữ “cứu mạng”… cho dù người hét là Tô Đường mà cô ghét nhất.

Thế nhưng vừa định bước ra, cô lập tức bị Trình Diễm vẫn ngồi yên đưa tay chặn lại. Chàng trai đối diện ngẩng mắt lên, thần sắc và giọng điệu đều lạnh nhạt, không mang theo chút dao động nào: “Cô không nên qua đó.”

Thẩm Nguyên ngơ ngác nhìn cậu ta, chẳng hiểu vì sao tự nhiên lại bị ngăn cản. Nhíu mày, cô hơi bực mình, giọng cũng cao lên:  “Chương trình phát sóng trực tiếp suốt 24 giờ, nếu xảy ra sự cố thì chúng ta phải có trách nhiệm xử lý khủng hoảng truyền thông. Nếu phía thầy Phó thực sự xảy ra chuyện, tốt nhất vẫn nên qua đó xem sao.”

Thế nhưng Trình Diễm vẫn không rút tay về. Trái lại, ai kia vẫn giữ vẻ điềm tĩnh, liếc qua hồ bơi một cái rồi thu ánh mắt về, nghiêm túc nhìn Thẩm Nguyên: “Suy nghĩ của cô giống người bình thường, nhưng Tô Đường thì không phải người bình thường. Chuyện này chúng ta không cần phải dính vào. Ở yên đây đi.”

“Cậu đang nói cái gì vậy ——?”

Thẩm Nguyên cau mày khó hiểu nhìn Trình Diễm. Qua khoảng thời gian ngắn tiếp xúc, cô phát hiện Trình Diễm thật ra là người rất kiệm lời, không dễ bộc lộ cảm xúc, chứ không phải kiểu ngạo mạn lạnh lùng như Tô Đường từng nói.

Cậu ta chỉ đơn giản là… không có bao nhiêu dao đ*ng t*nh cảm mà thôi.

   

Cho dù bị bắt buộc phải tham gia theo yêu cầu của tổ chương trình, phải ngồi mặt đối mặt làm trò chơi “phùng oa oa” cùng cô, Trình Diễm vẫn luôn rất kiên nhẫn. Cậu ta có thể không nói một lời suốt cả quá trình, nhưng mọi thứ đều làm rất tốt. Nhìn qua thì có vẻ trầm mặc ít lời, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh cậu thiếu niên luôn sôi nổi, nhiệt huyết lúc nào cũng như một cơn gió lốc cuồng nhiệt trên sân khấu.

Thế nhưng khi nói ra những lời kia, Thẩm Nguyên có thể nhìn rõ ràng trong mắt đối phương ánh lên sự căm ghét và chán ghét sâu sắc. Không phải kiểu “mặt nặng mày nhẹ” giữa những người cùng tổ cũng chẳng phải loại “xích mích nội bộ” mà các fan thường đồn thổi. Đó là sự căm hận thực sự, chân thực, rõ ràng từ tận đáy lòng trào ra.

Cảm xúc mãnh liệt đến mức ấy khiến Thẩm Nguyên bất giác sững người, một lúc sau mới không tự chủ được mà nâng giọng:  “Khoan đã, để tôi nhắc lại lần nữa nhé, cậu có biết là bây giờ chúng ta đang đứng trước camera không? Trình Diễm, làm ơn đừng làm mấy chuyện ngu ngốc trước mặt fan được không?”

Trình Diễm nhìn cô một cái, khóe môi khẽ cong lên, như thể đang có chút thích thú mà hỏi ngược lại:  “Làm gì còn camera nữa. Thẩm Nguyên, cô có thấy Tống Lâm Du đâu không?”

Thẩm Nguyên cứng người lại ngay lập tức, chợt nhớ ra vị “sếp” mà bản thân không dám dây vào kia.

Từ lúc Phó Yến Dung đi hẹn hò với Tô Đường, mọi người đều đã bắt đầu đoán già đoán non không biết Tống Lâm Du sẽ ghép cặp với ai. Nhưng trong chương trình chỉ có mười một người, có người bị lẻ ra hoặc tự chọn không hẹn hò mà ở lại trong phòng cũng là chuyện bình thường.

   

…Dù trước đó cô vẫn tưởng người không ai chọn chắc là cái tên ngốc Mục Vân Cẩn kia chứ không phải sếp mình.

“Nhưng chuyện đó thì liên quan gì đến cái bầu không khí kỳ quặc này chứ?”

 Thẩm Nguyên bực bội thốt lên câu hỏi, trong đầu không nhịn được bắt đầu suy diễn.

Chẳng lẽ sếp bọn họ đã bàn sẵn với Phó Yến Dung, cố tình dựng nên màn kịch này để gây chuyện rồi ép tổ chương trình phải đóng cửa phát sóng ngay trước mặt tất cả mọi người?

Anh bạn à, cậu đọc tiểu thuyết tổng tài nhiều quá rồi đúng không?! Làm vậy thì sếp bọn tôi được lợi gì cơ chứ? Người như anh ấy chỉ yêu tiền thôi, có được không?! Dù cho trong lòng có chút tình cảm thật đi nữa, chẳng lẽ đến mức phải ra tay vì một tên thảo mai thảo quả như Tô Đường?

Huống chi, ngay cả nhà tài trợ kia cũng chỉ là đơn vị góp vốn thôi. Chưa kể đến việc 80% kinh phí cho “Khi con tim rung động” là do Nhạc Duyên rót vào. Mấy mùa trước, Tống Lâm Du chẳng bỏ ra đồng nào nhưng vẫn quay một cách nghiêm túc… Vậy thì căn bản không có lý do gì để bị uy h**p cả.

Leng keng ——

Âm thanh thông báo quen thuộc vang lên kéo Thẩm Nguyên ra khỏi mớ suy nghĩ lan man đang chạy loạn trong đầu. Một lát sau, cô cúi xuống nhìn màn hình điện thoại, gần như không tin vào mắt mình. Đạo diễn chương trình vậy mà lại thật sự gửi tin nhắn thông báo đến toàn bộ khách mời: “Tập đầu tiên của Khi con tim rung động… tạm thời dừng ghi hình.”

   

***

Biệt thự mà Tống Lâm Du cung cấp đúng là không gian hoạt động của các khách mời trong chương trình “Khi con tim rung động”. Nhưng ít ai biết đằng sau căn biệt thự còn có một dãy nhà nhỏ là nơi các nhân viên của tổ chương trình túc trực gần như suốt ngày đêm, đồng thời cũng là trung tâm điều hành, theo dõi và thu thập tiến độ chương trình theo thời gian thực.

Quay lại thời điểm Phó Yến Dung và Tô Đường được gọi ra gặp nhau bên hồ bơi.

Khi ấy, đạo diễn Trần Phong của chương trình đang vừa thong thả ăn đùi vịt cay do phó đạo diễn mang đến, vừa bất mãn nhìn về phía hồ bơi có camera đặt cách Phó Yến Dung không xa lắm. Gã tháo găng tay nilon, dùng sức gõ bàn rồi tức giận nói: “Tống tiên sinh nói gì cơ? Tô Đường chủ động mời người là một trong những điểm thu hút chú ý nhất, kiểu này chỉ nhìn thôi cũng biết sẽ ngập tràn drama, vậy mà các người lại không cử nổi một cameraman theo sát để ghi hình realtime à?”

Phó đạo diễn vội đeo găng tay mới cho gã, lưỡng lự lên tiếng nêu ý kiến: “Nhưng mà nếu trực tiếp tiến lại quay liệu có đắc tội ảnh đế Phó không? Dù sao Tống Lâm Du cũng là nhà tài trợ cho chương trình, trước khi lên sóng cũng đã nhấn mạnh phải để thầy Phó có đủ không gian tự do…”

“Sợ cái gì? Bao nhiêu mùa chương trình hot lên được chẳng phải đều nhờ dám quay mọi thứ đó sao? Sao nam đang hot và ảnh đế tất nhiên là phải ưu tiên quay sát rồi! Hơn nữa Tống Lâm Du chẳng qua chỉ là tự nguyện vung tiền đến cửa, cho chút thể diện thì được, nhưng ở đây ai mới là người thật sự quyết định chẳng lẽ cậu còn chưa rõ à?”

   

Nhạc Duyên nhìn qua thì chỉ là một nền tảng internet mới nổi vài năm gần đây, tưởng chừng không thể so với các ông lớn có hậu thuẫn như Tân Ngọc Film một công ty con của Đông Ngọc. Nhưng rất nhiều người vẫn luôn tò mò vì sao các chương trình do Nhạc Duyên sản xuất lại vừa sáng tạo, vừa đầu tư chỉn chu và chất lượng đến vậy, từ khâu chọn đề tài cho đến sản phẩm hoàn chỉnh đều cực kỳ vượt trội.

Lý do thật ra rất đơn giản. Nhạc Duyên chính là công ty con mà Tân Ngọc từng lên kế hoạch tách ra hoạt động độc lập. Chỉ là mấy năm trước khi tập đoàn Đông Ngọc trải qua một đợt cải tổ triệt để, tên tuổi của nó đã hoàn toàn bị che giấu khỏi thị trường.

Còn về câu hỏi: ai mới thực sự nắm quyền khống chế cổ phần đứng sau Nhạc Duyên?

Tống Lâm Du từng điều tra, Phó Yến Dung từng điều tra, thậm chí đến cả Trình Diễm cũng từng lần mò tìm hiểu. Đáp án xoay vòng trong giới đầu tư, lặp đi lặp lại qua không biết bao nhiêu lời đồn đại, cuối cùng vẫn quay về đúng như dự đoán ban đầu.

Đáp án nằm trong tay người cha ruột về mặt sinh học của Tống Lâm Du.

Tống Vấn.

…Cũng là người hiện đang sống cùng Tô Đường.

Cứ cho là kiểu “rết trăm chân chết vẫn chưa cứng” theo một nghĩa nào đó, nhưng thật sống dai đến mức có phần… ghê tởm.

   

Trần Phong liếc xéo phó đạo diễn với vẻ khinh thường, thấy đối phương đã cúi đầu liên tục nhận sai thì chẳng buồn kiên nhẫn nữa, bước nhanh về phía trước cúi người xuống, gằn giọng vào micro điều hành: “Camera đâu rồi? Mau tới vị trí số 4, quay cho rõ vào. Mấy người ở khu bình luận cũng động não lên chút đi. Mấy chuyện khách sạn, quan hệ mập mờ, ba người yêu đương drama gì đó cứ tha hồ tưởng tượng, càng khoa trương càng tốt! Trước kia ở khách sạn Ngân Hồ chẳng phải cũng từng lên hot search một lần rồi sao? Mau moi lại, gom thêm tài nguyên rồi mua topic đẩy lên tiếp!”

Phó đạo diễn đứng bên cạnh liên tục gật đầu, còn chưa kịp nói đồng ý hay không, vừa mới bật nửa câu ra khỏi miệng đã bị tiếng động ầm ầm cắt ngang.

Cánh cửa văn phòng ở dãy nhà nhỏ bị đá văng, phát ra một tiếng “phanh” nặng nề. Trong phòng chỉ có mấy nhân viên đang trực màn hình theo dõi, ai nấy đều quay đầu lại nhìn theo phản xạ. Ngay lập tức, cơn gió biển ẩm ướt bị dòng đối lưu mạnh mẽ đẩy vào khiến giấy tờ đặt trên bàn bị thổi tung loạn, bay khắp nơi.

Trong tiếng gió gào thét, họ chỉ kịp thấy một vạt áo bị gió hất tung lên, đồng thời nghe thấy giọng nói lạnh đến mức như thể có thể đóng băng cả không khí: “Nói lại, ở đây rốt cuộc ai mới là người có quyền quyết định?”

Trần Phong vốn giỏi giả vờ giả vịt để lừa bịp cho qua chuyện, nhưng vừa thấy người đến lập tức biến sắc, đứng thẳng người khoanh tay nghiêm chỉnh.

Nhìn người đàn ông mặt mày trắng trẻo nhưng thần sắc lạnh băng đang đứng trước mặt, gã lập tức cười nịnh bợ, giọng vừa nhanh nhảu vừa khúm núm: “Ôi trời, là cơn gió nào đích thân đưa tổng giám đốc Tống tới đây thế này! Mời, mời ngồi! Ngài là nhà tài trợ của chương trình, có chuyện gì thì từ từ bàn bạc, chẳng lẽ lại không nói chuyện cho ra nhẽ được sao?”

   

Tống Lâm Du nhìn chằm chằm người đối diện, khẽ cười nhạt một tiếng rồi lạnh lùng nói: “Được thôi, tôi yêu cầu các người lập tức ngừng toàn bộ màn hình phát sóng trực tiếp, đồng thời phải đưa ra lời giải thích rõ ràng cho hành vi bịa đặt vừa rồi. Các vị hẳn cũng đều biết rõ vào đêm Phó Yến Dung về nước, khách sạn Ngân Hồ đã công bố bản ghi chép theo dõi để dập tin đồn. Giữa anh ấy và cậu Tô hoàn toàn không có quan hệ gì, vậy nên cũng đừng tự tiện lan truyền những lời đồn màu mè bịa đặt nữa.”

Trần Phong đảo mắt một vòng, làm bộ khó xử, khẽ thở dài một tiếng rồi hạ giọng nói: “Chuyện là thế này, tổng giám đốc Tống à. Chúng tôi đã ký hợp đồng với nền tảng, cam kết chương trình sẽ phát sóng trực tiếp 24/7 không cắt để đảm bảo tính chân thực của những tình huống yêu đương… Giờ mà đáp ứng yêu cầu của ngài thì thật sự là đi ngược lại tinh thần ban đầu của chúng tôi. Không biết… ngài có thể cho chúng tôi một phương án dự phòng nào khác không?”

Tống Lâm Du chậm rãi gật đầu. Dưới ánh sáng yếu ớt, đồng tử nhạt màu trong đôi mắt kia lại lạ lùng ánh lên sắc sáng hiếm thấy. Giọng hắn nhẹ đến mức gần như thì thầm, thậm chí có thể gọi là nhã nhặn, lễ độ, nhưng những gì nói ra thì lại khiến người nghe không rét mà run: “Được thôi. Phương án dự phòng chính là tôi sẽ ấn đầu anh vào cái hộp chân vịt siêu cay đó.”

“… Ha ha.” Một nhân viên đứng gần đó lập tức gượng cười, rất biết phối hợp mà nói: “Tổng giám đốc đúng là có khiếu hài hước thật đấy, thật sự rất hợp với phong cách chương trình của tụi tôi.”

Nhưng không một ai tiếp lời.

   

Tống Lâm Du liếc đồng hồ, giữa chân mày hiện rõ vẻ chán ghét, hỏi tiếp:  “5 phút đã đủ để suy nghĩ chưa? Tôi rất ghét bị người khác làm mất thời gian.”

“Vậy thì chắc là không đủ đâu, thưa tổng giám đốc Tống.” Trần Phong nghiêm mặt, thậm chí còn có phần khiêu khích đáp lại:  “Nếu ngài muốn rút vốn hay là đùa giỡn với cái hộp chân vịt cay kia thì tùy, tổ chương trình tụi tôi không có lý do gì phải vi phạm hợp đồng chỉ để thỏa mãn ý muốn cá nhân của ngài. Giờ xin mời ngài quay về cho. Nếu thật sự muốn rút, tụi tôi cũng có thể đem khoản tiền vi phạm hợp đồng trừ thẳng vào phần vốn ngài đầu tư, coi như huề nhau—”

“Không cần.” Tống Lâm Du ngắt lời. “Nếu các người bị Tống Vấn mời bằng một cái giá, tôi sẵn sàng trả gấp ba.”

Hắn dừng lại một chút. Ngay lúc Trần Phong không kìm được bật cười, Tống Lâm Du nhướng mày, giọng vẫn đều đều: “… Anh tưởng tôi sẽ nói như thế thật à?”

Tống Lâm Du cúi đầu, môi khẽ cong lên. Hắn tiện tay kéo chiếc ghế bên cạnh rồi ngồi xuống, ngước mắt nhìn đám người đang đứng phía trước, giọng vô cùng bình tĩnh: “Trần Phong, thật ra lúc tôi điều tra anh chỉ mất có 5 phút.”

Giọng hắn rất nhẹ, cứ như đang nói chuyện phiếm: “Anh tên thật là Trần Phong, ba năm trước khi vào Nhạc Duyên từng làm tạp vụ trong công ty của Tống Vấn, treo dưới danh nghĩa văn phòng của ông ta. Sau đó chuyển qua Nhạc Duyên cũng là nhờ Tống Vấn sắp xếp tranh giúp được một suất đặc cách. Xem ra giữa hai người đúng là có mối quan hệ lợi ích bền chặt, người ta trả anh gấp ba số tiền cũng chẳng lung lay nổi là dễ hiểu.”

   

“Nhưng anh cũng không trung thành đến mức làm bề tôi hoàn toàn. Ví dụ như cái công ty văn hoá đứng tên vợ anh ấy, địa chỉ văn phòng chưa bao giờ có thật, chỉ là cái vỏ rỗng. Treo mười cái tài khoản livestream giả mạo để lừa không ít ngân sách quảng cáo từ mấy chiến dịch của Hòa Thuận Vui Vẻ, còn mua được cả nhà trong khu trường học trọng điểm, lập thêm một quỹ riêng.”

“Đúng là, con cái đã lớn vậy rồi mà đầu óc còn kém cỏi, làm phụ huynh chắc cũng mệt mỏi lắm. Chưa kể anh còn bao nuôi một tình nhân bên ngoài, đến giờ vợ vẫn chưa biết. Nhiều chuyện như thế, áp lực ở nhà chắc không nhỏ, đúng không?”

Hắn thong thả nói từng câu, không hề cao giọng, nhưng sắc mặt Trần Phong thì mỗi lúc một tái nhợt.

Tống Lâm Du khoanh tay, thở dài một tiếng như tiếc nuối, giọng nói bỗng trở nên đặc biệt ôn hòa:  “Tống Vấn nghĩ rằng để lại cho tôi một vị trí trú gió ở Đông Ngọc thì có thể lên mặt diễu võ giương oai trên đầu tôi. Nhưng các người không ngờ rằng, lão ta vốn là bại tướng dưới tay tôi thì còn có thể đi được đến đâu nữa?”

Xoảng một tiếng, Trần Phong với thân hình hơi thừa cân như tan rã ngã vật trở lại ghế. Trước mắt gã là một người trẻ tuổi có vẻ ngoài tương đương nhưng ánh mắt lại vô cùng bình thản đang nhìn từ trên cao xuống. Dáng vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo đầy sát khí khiến người ta không rét mà run.

Một lúc sau, Trần Phong nhanh chóng giơ tay lau mồ hôi lạnh bên thái dương, không nói một lời lập tức tắt toàn bộ màn hình phát sóng trực tiếp của tổ chương trình, thậm chí còn phá lệ nghiêm túc ra lệnh tạm dừng toàn bộ việc ghi hình, bao gồm cả MC lẫn các khách mời đang hiện diện.

   

Ngay sau đó, gã vừa xoa tay vừa nặn ra một biểu cảm lấy lòng chẳng thể dễ coi hơn, suýt nữa thì quỳ xuống ôm chân Tống Lâm Du gọi một tiếng “ông nội đại gia của con”, chỉ thiếu mỗi câu “ngài còn gì sai bảo”.

Tống Lâm Du đứng dậy khỏi ghế, cài lại nút áo vest vừa mới tháo ra khi nãy rồi bước tới trước mặt Trần Phong, thấp giọng nói: “Tốt lắm, xem ra anh cũng coi như người biết điều. Như vậy, giờ tôi chỉ còn một việc phải làm.”

Trần Phong hơi khom người, ra vẻ đang chăm chú lắng nghe.

Tống Lâm Du đột nhiên giơ tay. Đầu ngón tay trắng đến dọa người bất ngờ ấn mạnh l*n đ*nh đầu Trần Phong, không chút lưu tình mà đè gã thẳng xuống hộp chân vịt cay. Sốt ớt dính tung tóe khắp mặt, Trần Phong lập tức phát ra tiếng sặc ho long trời lở đất, nước mắt nước mũi trào tuôn như vỡ đê.

Tống Lâm Du chậm rãi buông tay, không biểu cảm áp sát tai gã, giọng trầm thấp lạnh lẽo:  “Nếu lần sau còn dám tung tin bậy bạ về Phó Yến Dung, tao sẽ mời mày ăn liền một lúc 10 hộp chân vịt cay, nghe rõ chưa?”

Trần Phong chỉ phát ra tiếng “ô ô” nghẹn ngào, như thể tinh thần đã hoàn toàn sụp đổ.

Tống Lâm Du đứng thẳng dậy, rút một tờ khăn giấy lau tay chậm rãi, đảo mắt nhìn quanh một vòng rồi nhàn nhạt nói:  “Ai có ý kiến gì thì cứ gửi thẳng cho đội ngũ luật sư của tôi. Gặp lại sau.”

Cánh cửa lại bị đóng sầm một lần nữa, vang lên một tiếng nặng nề dội ngược.

   

***

Toàn thân Tô Đường rơi thẳng xuống bể bơi, nước lạnh lập tức tràn vào xoang mũi và tai. Bản năng thúc đẩy cậu ta vùng vẫy, hai tay đập mạnh lên mặt nước tạo ra từng đợt bọt nước hỗn loạn. Thực ra nước ở khu vực đó cũng không quá sâu, nếu cố gắng đứng thẳng thì vẫn miễn cưỡng có thể chạm chân đáy. Nhưng do trượt chân ngửa ra sau ngã xuống, tư thế rối loạn khiến Tô Đường hoàn toàn mất thăng bằng, cả người chìm hẳn xuống nước.

Thế giới dưới mặt nước yên tĩnh mà méo mó. Qua làn sóng lăn tăn, cậu nhìn thấy Phó Yến Dung thản nhiên đứng dậy, cầm lon bia trong tay đi tới bên bể bơi. Dưới ánh đèn khúc xạ, bóng dáng người ấy đổ dài, càng trở nên gầy gò, lạnh lẽo.

“Ùng ục ——” Một chuỗi bong bóng khí trào ra từ khóe miệng Tô Đường, cậu cảm thấy phổi mình như sắp bốc cháy.

Đỉnh đầu bỗng vang lên một tiếng cười khẽ, ngay sau đó là tiếng giày da dẫm lên gạch men sứ bên mép hồ, vang giòn lại rõ ràng.

Phó Yến Dung ngồi xổm xuống, gương mặt xinh đẹp phản chiếu trong làn sóng gợn mặt nước càng thêm mơ hồ mê hoặc. Người đàn ông chậm rãi cong khóe mắt, nhẹ giọng nói như đùa: “Chưa kịp nói gì đã tự dọa mình thành ra thế này à… Là nghĩ lúc trước làm quá kín kẽ, không ai phát hiện? Hay là nghĩ Tống Lâm Du chẳng nhớ nổi gì nữa?”

Tô Đường ban đầu còn đang ngửa đầu giãy giụa. Nhưng khi nghe những lời ấy, sắc mặt lập tức đờ ra, tiếp theo do không thở nổi mà bắt đầu vặn vẹo kịch liệt. Dáng vẻ như thể đang trổ tài chọc cười ai đó trông hết sức khôi hài, mà quả thật cũng khiến Phó Yến Dung cảm thấy thú vị.

   

“Mới vậy thôi mà chịu không nổi sao?” Thanh âm Phó Yến Dung mang theo vài phần thích thú. Bàn tay với những đốt ngón tay rõ ràng vươn ra đè đầu Tô Đường trở lại dưới mặt nước từng chút từng chút, thấp giọng hỏi:  “Bây giờ không có gì để cứu viện được nữa đúng không, cậu Tô?”

Tô Đường tối sầm cả hai mắt lại, không hiểu vì sao thế giới trước mắt bỗng méo mó vặn vẹo. Cậu ta có thể thấy rõ hoa văn dưới đáy hồ bằng gạch men sứ, thấy tóc mình rối tung như rong biển nổi lềnh bềnh trong nước, thấy đôi giày da mũi nhọn của Phó Yến Dung trên mặt nước tạo ra từng vòng sóng gợn… Nhưng rõ ràng nhất vẫn là cảm giác nghẹt thở đang dần lan ra khắp cơ thể, như thể có vô số cây kim đang xiên vào buồng phổi kéo bản thân chìm xuống đáy nước.

Không được… Thật sự sẽ chết mất…

“Mới 20 giây thôi mà.” Giọng nói tràn đầy tiếc rẻ của Phó Yến Dung vang vọng xuyên qua mặt nước, trầm nặng mà xa xăm: “Cậu Tô yếu cỡ này cơ à? Cố thêm chút xem nào?”

Tầm nhìn của Tô Đường bắt đầu xuất hiện những đốm đen. Đột nhiên cậu ta vùng lên, cố với tay túm lấy ống quần của Phó Yến Dung, nhưng chỉ bắt được một nắm nước lạnh ngắt.

Ngay khoảnh khắc ai kia sắp mất đi ý thức, áp lực trên đỉnh đầu bỗng biến mất.

“Rầm ——” Tô Đường trồi lên khỏi mặt nước, há to miệng thở hổn hển, cổ họng phát ra tiếng khò khè như gió kéo qua rương sắt. Cậu lảo đảo lau mặt, vừa kịp nhìn thấy Phó Yến Dung nở nụ cười rất chi là biết điều, đôi mắt cong cong như thể đang an ủi.

   

Rồi ngay sau đó, đối phương nghiêng cổ tay, cả ly bia lạnh toát còn sủi bọt khí trên tay đổ thẳng lên mặt Tô Đường.

Làn bia nhớp nháp lạnh rát khiến mắt Tô Đường đỏ lên, nước mắt tuôn ra tức khắc. Cậu ta thét một câu nguyền rủa độc địa nhất rồi giơ tay muốn túm chặt lấy cổ tay Phó Yến Dung, nhất quyết phải người đàn ông xuống cùng mình.

Thế nhưng ai kia chẳng nhìn thấy gì rõ ràng, cuối cùng cũng chỉ có thể vung loạn trong không khí. Khoảnh khắc tiếp theo, Tô Đường lại bị ấn xuống nước, cố bơi ra thì lại bị túm cổ kéo trở vào.

“Anh không thể giết người, Phó Yến Dung… Có nhiều người đang nhìn như vậy, fan của tôi sẽ không để yên cho anh đâu! Anh muốn chết à?!” Tô Đường hét lên.

“Im lặng chút coi.” Phó Yến Dung vỗ vỗ đầu Tô Đường, như thể đang dỗ dành một con chó không chịu nghe lời, kiên nhẫn giải thích: “Người nào không chịu nói ra bí mật thì phải bị trừng phạt. Chúng ta đã thỏa thuận rồi, đúng không? Nhưng nếu cậu Tô đây luôn tự nhận mình là người may mắn thì tôi cũng chơi với cậu một trò trừng phạt đơn giản thôi.”

“Ví dụ như… tung đồng xu thì sao? Nếu ra mặt ngửa, tôi sẽ thả cậu lên bờ. Nhưng nếu là mặt sấp, cậu cứ ở lại dưới nước đi, đến khi nào tôi thấy vui thì mới cho lên.”

“Hiểu chưa?” Phó Yến Dung mỉm cười, hỏi Tô Đường đang bị chỉ đích danh.

Tóc ai kia lúc này dính vài giọt nước bắn lên từ Tô Đường, rũ mềm sang một bên mặt, nhẹ nhàng như cành liễu, đồng thời lại có chút mê hoặc đến kỳ lạ.

   

Tô Đường chỉ muốn trốn khỏi địa ngục đáng sợ này. Nghe đến ba chữ “thả lên bờ” thì lý trí lập tức sụp đổ, vội vàng gật đầu lia lịa, sợ rằng nếu chậm trễ có thể Phó Yến Dung sẽ đổi ý mất.

Người đàn ông cười khẽ, lạnh lùng thở dài. Trong lòng lặng lẽ nghĩ: “Chỉ vì sự ngu ngốc này…”

Chính sự ngu ngốc này đã khiến Tống Lâm Du phải chịu đựng ác mộng suốt bao năm, cũng là lý do khiến bọn họ chia xa trong hoàn cảnh không thể cứu vãn.

Người đàn ông ngồi thẳng dậy, từ trên cao nhìn xuống Tô Đường: “Xuống đi.”

Bấy giờ Tô Đường đã hoảng sợ thật rồi, chỉ đành làm theo mệnh lệnh. Cậu hít một hơi thật sâu rồi chìm vào trong nước. Lần này ai kia biết điều hơn, không vùng vẫy cũng không chống cự, chỉ lặng lẽ nổi lơ lửng dưới mặt nước giống như một mẫu tiêu bản nhợt nhạt, hy vọng hành động này có thể làm nguôi cơn giận của Phó Yến Dung đồng thời giúp bản thanh thoát khỏi cơn ác mộng này.

30 giây trôi qua. Màng tai Tô Đường bắt đầu đau nhức.

40 giây. Ngón tay cậu vô thức cào vào thành bể.

50 giây. Trước mắt cậu bắt đầu hiện ra những quầng sáng chớp tắt.

Ngay lúc ai kia gần như không thể chịu đựng nổi nữa, trên mặt nước bỗng vang lên một tiếng động khẽ. Tô Đường gắng sức mở mắt, nhìn thấy một đồng xu được Phó Yến Dung tung lên từ đầu ngón tay, sau đó từ từ rơi xuống làn nước…

   

“Xem ra hôm nay cậu không may mắn rồi.” Giọng Phó Yến Dung vang lên kèm theo một nụ cười, dù ai kia thực chất chưa hề cúi đầu nhìn xuống mặt nước.

“Là mặt sấp đấy.”

Thực ra, Phó Yến Dung vốn không hề định tung đồng xu.

Anh chỉ đang trêu đùa Tô Đường, vậy thôi.

Bình Luận (0)
Comment