Ảnh Đế Từ Chối Tình Tay Ba

Chương 67

Cô gái tên Tiểu Vũ nhìn chằm chằm những vệt sáng nóng bỏng trên mặt đường nhựa, cảm thấy vài phút ngắn ngủi trôi qua sao mà dài đằng đẵng đến vậy.

Phó Yến Dung bước ra khỏi đám đông, đi chậm rãi đến trước mặt cô rồi dừng lại. Anh tự nhiên nhận lấy tất cả phong thư mà các fan xung quanh đang cố gắng nhón chân đưa tới. Sau đó, giọng nói mang theo ý cười mơ hồ vang lên đầy dịu dàng: “Vậy còn thư của hai người thì sao?”

Tiểu Vũ khẽ run vai, vội vã dùng tay áo lau đi nước mắt cứ không ngừng trào ra vì tội lỗi lẫn sợ hãi. Cô nhìn người đàn ông qua đôi mắt nhòe nước, ánh mắt dần dần di chuyển từ đôi chân thẳng tắp của đối phương lên phía trên, cuối cùng nhìn thấy người đang đứng trước mặt mình.

Ánh nắng nhàn nhạt gần như xuyên qua một bên áo sơ mi của Phó Yến DUng phác họa vóc dáng cao ráo gầy gò. Trong vòng tay Phó Yến Dung là vô số gấu bông cùng hoa tươi được fan tặng, những phong thư chồng chất gần như không còn chỗ ôm cũng được ôm chặt bằng một cánh tay. Dù gần như bị những lời chúc phúc ngập tràn bao phủ, ai kia vẫn không bỏ qua việc quan tâm đến những người hâm mộ chưa kịp đưa thư.

Fan nam đứng cạnh Tiểu Vũ ôm máy ảnh trong tay, thoạt nhìn có vẻ hoảng loạn xoa xoa phần thân kim loại của máy ảnh, một lúc sau mới nghèn nghẹn cất giọng từ sau lớp khẩu trang: “Em… ừm… em không chuẩn bị gì cả.”

   

Phó Yến Dung nhìn người trước mặt, người mà chỉ thoáng thấy đã nhận ra ngay lập tức. Anh khẽ cong môi, làm ra vẻ tiếc nuối:  “Vậy à? Nhưng tôi thực sự rất muốn nhận thư của cậu đấy. Hy vọng lần sau có thể nhận được.”

Tống Lâm Du cứng nhắc gật đầu, trong lòng thầm hiểu bản thân chắc chắn đã bị nhận ra.

“Vậy còn em thì sao?”  Phó Yến Dung mỉm cười quay đầu, dịu dàng nhìn vào mắt Tiểu Vũ:  “Sao lại khóc thế này? Em tên gì?”

“Em, em là Tiểu Vũ thích uống trà chanh đường…”  Cô vô thức nói ra ID mạng xã hội của mình rồi cúi đầu, đưa tay vào túi tìm hai bức thư dùng để ngụy trang cùng với chiếc bình giữ nhiệt có thể mở chỉ bằng một nút bấm, khẽ nói nhỏ:  “Anh Phó, em có chuẩn bị cho anh—”

“Cô ta không có.”

 Ngay khi Tiểu Vũ vừa định rút tay ra, cổ tay cô bất ngờ bị fan nam bên cạnh nắm chặt rồi kéo mạnh về phía sau. Lực quá lớn khiến cô giật mình bật ra một tiếng kêu kinh hãi theo phản xạ.

Tống Lâm Du gần như chắn toàn bộ phía trước Tiểu Vũ, che Phó Yến Dung kín mít.

Trong tầm mắt Tiểu Vũ, người đàn ông lúc đầu còn có vẻ ngượng ngùng khi gặp thần tượng giờ đây lại mang vẻ lạnh lùng đến kỳ lạ. Dường như sau khi xác nhận được điều gì đó, hắn chậm rãi nhìn chằm chằm vào người trước mặt, trong đáy mắt vụt qua một tia u tối. Đôi đồng tử nhạt màu bị vành mũ che khuất giờ đây lạnh như băng, ánh nhìn từ trên cao đổ xuống khiến người ta bất an, đến mức Tiểu Vũ không dám nhúc nhích.

   

Cổ tay cô như bị một khối sắt lạnh siết chặt, dù cố đến mấy cũng không thể rút ra được, khiến cô hoang mang, cảm giác như toàn bộ kế hoạch của mình đã bị đối phương nhìn thấu hoàn toàn.

Hành động cứng rắn và vô lý của Tống Lâm Du lập tức gây ra sự bất mãn từ các fan khác. Những cô gái xung quanh bắt đầu lên tiếng trách móc vì thái độ quá đáng ấy, nhưng hắn hoàn toàn phớt lờ, chỉ lạnh lùng lặp lại với Tiểu Vũ câu nói ban nãy:  “Cô vốn không định làm gì cả, đúng không?”

Nước mắt Tiểu Vũ vì sợ mà rơi lã chã xuống đất. Chợt cô bật khóc dữ dội, không thốt nổi một lời.

Bên cạnh đã có người chuẩn bị can thiệp để kéo Tống Lâm Du và Tiểu Vũ ra, ngăn cản hành vi đáng sợ ấy. Tôn Gia Dương cũng định bước tới khuyên can. Nhưng ngay giây sau đó, một bàn tay thon dài đầy sức mạnh bất ngờ vươn ra, chính xác lại chừng mực nắm lấy cánh tay Tống Lâm Du, kéo hắn về phía mình.

“Đợi đã, anh à, em nghĩ có thể là cô ấy…”

Bị lực kéo từ phía sau làm chệch trọng tâm, Tống Lâm Du lảo đảo một bước, theo phản xạ buông tay khỏi cổ tay Tiểu Vũ. Nhưng ngay khi nhận ra chuyện gì đang xảy ra, hắn vội vàng định lên tiếng cảnh báo với Phó Yến Dung.

Thế nhưng Phó Yến Dung chỉ khẽ thở dài, lắc đầu với hắn.

Người đàn ông hơi dang tay ra, tay còn lại kín đáo đỡ lấy eo Tống Lâm Du đề phòng đối phương bị ngã rồi thuận tay nhét cả bó hoa và xấp thư vào lòng ai kia một cách vô cùng tự nhiên.

   

Vừa đứng vững lại, ngực Tống Lâm Du đã lấp đầy những món quà rực rỡ sắc màu khiến ai kia thoáng ngẩn người vì bất ngờ. Hắn không thể tùy tiện vứt quà của Phó Yến Dung đi nên đành ôm hết vào lòng, cau mày nhìn Phó Yến Dung đang cúi người xuống trước mặt Tiểu Vũ.

Phó Yến Dung không làm gì cả, chỉ nhìn thoáng qua đôi tay đang run rẩy và gương mặt đẫm nước mắt của Tiểu Vũ, một lúc sau mới bất chợt nở nụ cười, đứng thẳng dậy rồi nói: “Trong ấn tượng của anh, Tiểu Vũ đáng lẽ đã tốt nghiệp từ lâu rồi, nhưng nhìn em bây giờ còn nhỏ thế này chắc vẫn chưa đủ tuổi thành niên nhỉ?”

Lời vừa dứt, đám fan đứng bên lập tức bắt được những từ khóa ẩn trong câu nói ấy đồng thời liên tưởng đến vẻ cảnh giác ban nãy của Tống Lâm Du, rất nhanh đã suy đoán ra rằng người trước mặt này không đơn thuần chỉ là một fan đến đón thần tượng tan làm, từ đó lập tức gây ra một trận hỗn loạn.

“Anti ngoài đời”, “nằm vùng”, “muốn làm gì hả”… những từ ngữ tương tự vang lên dồn dập, truyền thẳng đến tai Tiểu Vũ và Phó Yến Dung.

Những fan đứng cạnh Tiểu Vũ chẳng còn để ý đến việc Phó Yến Dung đang định nói chuyện tử tế với cô. Có người vươn tay nhanh như chớp rút ra chiếc bình giữ nhiệt từ trong túi ai kia. Tiểu Vũ hoảng loạn đưa tay giành lại nhưng hoàn toàn không kịp.

Người kia vừa mở nắp ra xem đã lập tức tức giận, hất thẳng chất lỏng bên trong xuống đất rồi lớn tiếng chất vấn: “Cô dám làm chuyện như thế à? Cô còn là người không?!”

Fan đó rõ ràng vừa tức giận vừa bị dọa sợ, trong mắt ầng ậc nước.

Cháo bát bảo còn âm ấm cứ thế chảy xuống mặt đường nhựa, sền sệt nhầy nhụa khiến người ta rùng mình khi nghĩ đến cảnh thứ này bị hất vào mặt Phó Yến Dung sẽ thành ra sao, thậm chí còn không dám tưởng tượng nếu bên trong không phải cháo mà là thứ gì khác thì hậu quả sẽ thế nào. Những người có mặt ở đây đều là fan của Phó Yến Dung, nhất thời vừa sợ vừa phẫn nộ. Cảm xúc dâng trào khiến không ai kịp ngăn cản, những lời mắng mỏ cay nghiệt nhất lập tức ào ào dội xuống trước mặt Tiểu Vũ.

   

Cô vừa kinh hoàng vừa hoảng sợ, chỉ biết bịt tai lại.

Phó Yến Dung là người không bao giờ muốn thấy một cảnh tượng như thế này. Trong không khí hỗn loạn thế kia, việc lớn tiếng trách mắng cũng chẳng ích gì. Anh khẽ gập đầu ngón tay lại, nhẹ nhàng đặt lên môi ra dấu im lặng.

Ban đầu chỉ có nhóm fan đứng gần hàng đầu mới thấy được động tác ấy, nhưng vào lúc này, mọi người đều đang vừa thấy oan ức thay anh vừa giận dữ vì anh, nên nhất thời chẳng ai chịu dừng lại. Tuy vậy, khi thấy Phó Yến Dung vẫn giữ nguyên dáng vẻ điềm tĩnh, tự nhiên vô cùng bình thản, các fan lại dần nguôi giận, cắn răng nhịn xuống rồi lần lượt quay người lại, truyền đạt ý của anh ra phía sau.

Chỉ trong 2-3 phút, tình hình đã được kiểm soát.

Phó Yến Dung cũng không có ý trách mắng hay làm khó ai cả, sau khi hạ tay xuống thì ngồi xổm xuống trò chuyện với Tiểu Vũ như thể đang nói chuyện phiếm: “Dù em không phải là Tiểu Vũ mà anh quen, nhưng lần trước em cũng có đến đoàn phim Ẩn Diện vào đợt thăm ban trường quay, còn viết thư cho anh nữa, đúng không?”

Tiểu Vũ cảm nhận được xung quanh đã dần yên lặng, lại thấy Phó Yến Dung cúi người xuống nói chuyện với mình bèn run rẩy buông tay xuống, nấc nhẹ một tiếng rồi lắp ba lắp bắp trả lời: “Đúng… đúng vậy ạ.”

“Anh nói mấy lời này với con nhỏ ấy cũng vô ích thôi, tốt nhất là tra ra chính chủ rồi giao cho cảnh sát.”

“Không khiến nó chịu chút khổ thì chẳng bao giờ biết sửa đâu, tuyệt đối không thể bỏ qua!”

   

Các fan vẫn không nhịn được, bắt đầu xì xào bàn tán, người này một câu, người kia một câu. Phó Yến Dung không đáp lại gì, chỉ khẽ gật đầu, rồi tiếp tục quay sang nói với Tiểu Vũ: “Anh cũng không phải người tốt gì cho cam, từ trước đến giờ vẫn luôn nghĩ làm sai thì phải chịu trách nhiệm. Nhưng hôm nay em thực ra vẫn luôn do dự, cuối cùng cũng không thật sự ra tay. Điều ấy chứng tỏ em cũng không ghét anh đến mức ấy, cũng không thực sự muốn làm chuyện này, đúng không?”

Bị anh dẫn dắt, Tiểu Vũ lặng lẽ gật đầu.

“Cho nên lát nữa anh sẽ để trợ lý dẫn em đi ghi lời khai. Đã xảy ra chuyện gì, nguyên nhân từ đâu, ai xúi giục em, em có thể nói rõ toàn bộ. Đừng lo lắng, vì em chưa thật sự gây ra hậu quả nghiêm trọng, anh cũng sẽ không kiện em. Nếu mọi việc suôn sẻ, tối nay em có thể về nhà.”

Nghe đến đây, Tiểu Vũ ngơ ngác ngẩng đầu, ánh mắt tràn đầy khó tin, vành mắt cũng dần đỏ lên. Cô còn muốn nói gì đó, nhưng Phó Yến Dung đã đứng dậy, rõ ràng không có ý định tiếp tục trò chuyện. Anh chỉ bất đắc dĩ quay về phía các fan, giang tay, nói: “Được rồi, đừng lo nữa, anh sẽ xử lý ổn thỏa. Thi thoảng cũng nên tin anh một chút, đừng suốt ngày nơm nớp lo sợ như vậy.”

“Còn nữa…” Phó Yến Dung dừng lại một chút, thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Trước tiên hãy bảo vệ tốt cuộc sống của các em, rồi sau đó mới học cách yêu thương người khác. Dù là với tư cách một thần tượng, hay bất kỳ ai khác.”

“Anh vẫn luôn biết ơn vì sự quan tâm của các em, nhưng anh càng hy vọng các em có thể đặt trọng tâm vào chính mình. Đừng lo cho anh, dù sao thì Phó Yến Dung cũng có cuộc sống của riêng mình.”

“Lần nào anh cũng nói vậy…”

   

“…Thế thì ngoài nghe lời anh ra, bọn em còn biết làm sao nữa…”

“Biết rồi biết rồi! Bọn em sẽ không đòi hỏi gì hết, chỉ cần anh bình an, khỏe mạnh, thỉnh thoảng chịu ra đóng vài bộ phim là bọn em đã mãn nguyện lắm rồi.”

“Anh hạnh phúc là được, chỉ cần anh hạnh phúc, thì thực ra thế nào cũng tốt cả.”

Fan hâm mộ lần lượt bày tỏ cảm xúc và những lời thật lòng, có vài người vẫn chưa hết giận, lẩm bẩm oán trách anh mấy câu về chuyện xảy ra hôm nay. Nhưng cuối cùng, tất cả đều rất nghe lời, làm theo hướng dẫn của nhân viên mà lần lượt rời đi, không xảy ra tình trạng chen lấn hay giẫm đạp hỗn loạn nào cả.

Phó Yến Dung nhắc nhân viên trong studio nhớ kiểm tra lại xem còn sót thư từ hoặc quà tặng nào chưa thu hay không, đồng thời xác nhận có video nào không nên bị lộ đã bị phát tán ra ngoài hay chưa. Sau đó, anh bảo Tôn Gia Dương đưa Tiểu Vũ đi làm thủ tục ghi lời khai tại đồn cảnh sát.

Xử lý xong tất cả, anh mới lười biếng vươn vai, quay người lên xe.

—Tất nhiên, cũng không quên fan nam đang đứng bên cạnh, vẫn còn ôm quà trong tay.

***

“Ưm…”

Cơ thể mềm mại vừa lên xe đã lặng lẽ nghiêng vào lòng Phó Yến Dung. Đôi môi lạnh lẽo khẽ cọ sát quyến luyến không rời, chỉ đến khi hơi thở rối loạn vang lên khe khẽ thì mới miễn cưỡng buông ra.

   

Chiếc khẩu trang đen bị gỡ xuống nằm sang một bên. Bờ môi tái nhợt lúc này càng thêm đỏ mọng, ánh lên cảm giác cực đoan như muốn nuốt chửng người đối diện.

Phó Yến Dung đưa tay ôm eo Tống Lâm Du, nửa nằm dựa vào lưng ghế, khóe mắt cong cong mang theo vài phần xảo quyệt. Cả người trông vừa lười biếng vừa ung dung thoải mái.

Chiếc xe từ từ lăn bánh băng qua đám đông fan còn chưa kịp rời đi. Tiếng dặn dò gấp gáp của họ vang lên rõ ràng bên tai, nhưng Phó Yến Dung người thường ngày luôn mở cửa xe vẫy tay chào hôm nay lại chẳng có bất kỳ hành động nào cả.

Trong những tiếng hò reo ấy, động tác đòi hôn của Tống Lâm Du khựng lại một chút. Hắn chợt nhận ra hành động của mình lúc này có phần không thích hợp, đầu lưỡi hơi rụt về, căng thẳng l**m môi rồi nới lỏng bàn tay đang nắm lấy cổ tay Phó Yến Dung, khẽ gọi: “Anh này…”

“Ừm?”

Phó Yến Dung cười nhè nhẹ, phát ra một tiếng đáp như vô tình, tay thì chậm rãi vén vạt áo hoodie rộng thùng thình của Tống Lâm Du lên. Những ngón tay thon dài lướt qua làn da mềm mại, sau đó không nhanh không chậm đỡ lấy eo hắn, nhẹ nhàng đặt đối phương ngồi lên đùi mình, giọng mang đầy hàm ý: “Không phải cố tình đến đây chỉ để làm mấy chuyện này à? Sao lại không tiếp tục nữa?”

“Không định chào hỏi các cô gái ngoài kia một tiếng à?”

Anh cúi đầu thì thầm vào tai ai kia bằng giọng đùa cợt khiến vành tai Tống Lâm Du lập tức đỏ bừng. Tâm tư nhỏ nhặt vừa lóe lên trong lòng đã bị bóc trần không sót một chút. Người nào đó tội nghiệp rúc vào lòng Phó Yến Dung, lắp ba lắp bắp đáp mấy câu. Ánh nhìn u tối chất chứa si mê lẫn tình yêu có phần đáng sợ cũng vì vậy mà bớt lạnh lẽo hơn.

   

Phó Yến Dung khẽ cong đuôi mắt. Chưa đầy một lúc sau, Tống Lâm Du đã bị đẩy tới bên cạnh cửa sổ xe.

Chỉ cần nghiêng đầu là hắn có thể thấy những cô gái đang vui vẻ vẫy tay ngoài đường. Mà dù có bị tấm kính lạnh buốt áp vào má, nhiệt độ nóng rực nơi đáy lòng cũng không vì thế mà giảm đi chút nào.

Phó Yến Dung hôn nhẹ lên vành tai đối phương. Một lát sau liền thấy Tống Lâm Du chủ động vòng tay ôm lấy mình, đôi chân hờ hững quấn quanh eo, khẽ nghiêng mặt, nhỏ giọng nói: “Em muốn nhìn anh hơn… Còn nữa, sau này đừng giải quyết mấy chuyện nguy hiểm kiểu đó. Em thật sự rất lo, cũng rất sợ.”

Phó Yến Dung khựng lại một nhịp, một lúc sau mới cụp mắt, ch*m r** v**t v* phần thịt mềm nơi eo đối phương rồi bất đắc dĩ hôn lên mí mắt: “Biết là với em thì rất khó, nhưng lần sau nếu muốn chắn phía trước người khác nhớ phải nghĩ kỹ một chút. Đổi lại là tôi, em có lo không?”

Tống Lâm Du ngẩng đầu, còn chưa kịp nói gì thì đã bị người đàn ông nhẹ nhàng hôn một lần nữa.

Phó Yến Dung vốn chẳng có thứ gì thực sự để bận lòng. Tình cảm cuồng nhiệt mà fan dành cho anh vốn là hướng đến hình tượng hoàn mỹ không tì vết mang tên “Phó Yến Dung” trong tưởng tượng. Anh không có chỗ để chứa đựng nó, nhưng vẫn luôn biết ơn và muốn cố gắng giữ gìn một cách tử tế.

Bọn họ đến rồi đi đều rất tốt theo một nghĩa nào đó, Phó Yến Dung càng mong họ có thể sống thật tốt.

Nhưng Tống Lâm Du thì khác.

   

Ý nghĩa của hắn không thể đem ra để so sánh với diễn viên Phó Yến Dung. Tống Lâm Du chỉ thuộc về chính con người thật của Phó Yến Dung, cũng không có khả năng rời đi.

Chính vì thế, Phó Yến Dung hy vọng hắn có thể nghiêm túc cẩn trọng, hết sức trân trọng chính bản thân mình, trân trọng Tống Lâm Du, người chỉ thuộc về anh.

***

Reng reng reng—

Tiếng thông báo tin nhắn riêng tư vang lên dồn dập không ngừng trong căn phòng chật hẹp. Người đàn ông đang ngồi trước màn hình máy tính đã ngả màu vì cũ dừng động tác nhai kẹo cao su, khó chịu “tặc” một tiếng rồi hờ hững nhổ viên kẹo dính dính ấy xuống cạnh gạt tàn thuốc đang loang lổ nước đọng đen xám.

Gã cau có rút tay khỏi bàn phím bóng nhẫy vì dính dầu, lười biếng mở phần tin nhắn, tiện tay với lấy hai chiếc điện thoại vừa sáng màn hình bên cạnh.

Một chiếc đang đăng nhập tài khoản Weibo có tên “Thích Ăn Kẹo qwq”, chiếc còn lại là một tài khoản phụ WeChat với dãy ký tự lộn xộn làm tên. Giờ đây, cả hai máy đều chồng chất những chấm đỏ thông báo tin nhắn, nhìn sơ qua đã thấy bận rộn không tả nổi.

Gã liếc qua hộp thư đến trên Weibo trước.

 Tài khoản “Thích Ăn Kẹo qwq” đại diện cho phó FC của Tô Đường trong vai một nhân vật có hình tượng là nữ giới làm trong ngành giải trí, thường chia sẻ đủ loại thông tin nội bộ. Phía sau tài khoản này là vô số fan only vì ngưỡng mộ mà kéo đến, sẵn sàng thông qua các đường link quỹ hội được cô ta đăng để góp tiền mua hợp đồng đại diện thương hiệu, tạp chí, thậm chí trực tiếp bỏ tiền mua các sản phẩm merchandise mà cô ta bán ra.

   

Không ai ngờ rằng “cô ta” thực chất lại là Đinh Nguyên Hóa.

Những món “merch” bán bên ngoài đó chẳng phải món gì đắt đỏ hay có giá trị. Sau khi chuyển đến nhà máy sản xuất theo mẫu, chi phí có khi chỉ hai ba đồng một món, nhưng lại ngang nhiên được bán kèm theo combo 8.8 hay 9.9 đồng. Ai cũng ngầm hiểu khoảng lợi nhuận nằm giữa, nhưng fan vẫn chấp nhận mua vì cho rằng fan lớn đã bỏ công bỏ sức quá nhiều, chỉ muốn dùng cách này để giúp họ thu hồi vốn.

Tuy nhiên, Đinh Nguyên Hóa lại chẳng thèm để mắt tới chút “tiền lẻ” ấy.

Thoạt nhìn, cuộc sống của người này vô cùng thất bại. Gã đã hơn 30 tuổi đầu nhưng chẳng có lấy một công việc đàng hoàng, nếu có ai hỏi thì cũng không trả lời được rõ ràng. Mỗi ngày chỉ quanh quẩn ở nhà, sống lay lắt qua ngày trong vô vị lẫn nhàm chán.

Thế nhưng chính người đàn ông trung niên sa sút như vậy lại đứng tên không ít căn hộ hướng biển tại Thân Lan.

Gã cho rằng tất cả những điều này đều phải cảm ơn Tô Đường cùng đám fan nhỏ không phân biệt nổi đúng sai trắng đen của cậu ta.

Tô Đường phủ sóng khắp nơi trên tạp chí và các hợp đồng đại diện. Để không bị lép vế trước đồng đội hay đối thủ, FC thường xuyên phải ra thông báo kêu gọi quyên góp để chi tiền mua số liệu, giành cờ đầu trên các bảng thống kê. Nếu là dân công sở thì sẽ bị ép quyên nửa tháng lương, còn là học sinh thì bị giục giã đi xin thêm tiền từ cha mẹ, không thì nhịn ăn tiết kiệm tiền tiêu vặt một thời gian, cùng lắm thì còn có thể giảm cân.

Thế nhưng, số tiền mà fan khó nhọc tích cóp bằng từng đồng tiền thật ấy, phần lớn cuối cùng lại được dùng để mua cái gọi là “tạp chí không ship về”.

   

…Nói trắng ra, chính là hoàn toàn không mua, thản nhiên đút túi số tiền ấy như thể chuyện đương nhiên.

Khoản tiền đó, một nửa lớn được chuyển thẳng vào túi Tô Đường, phần còn lại thì được chia đều cho mấy “người nhà” trong FC .

Đinh Nguyên Hóa làm fan chuyên nghiệp để kiếm tiền đã gần 7-8 năm. FC  của Tô Đường là nơi có đông đảo “đồng nghiệp” nhất mà gã từng thấy. Buồn cười là chẳng có một fan lý trí nào thực lòng yêu thích Tô Đường lại có thể chen chân được vào đây. Tất cả các tài khoản trong FC đều được dựng hình tượng và ảnh đại diện vô cùng thật thà tử tế, nhưng danh tính thực sự sau đường truyền mạng thì lại hết sức phi lý lố bịch.

Nói thật, những người nổi tiếng mà Đinh Nguyên Hóa từng bám theo trước đây đều không sánh được với Tô Đường. Đội ngũ của cậu ta dường như chẳng hề quan tâm đến việc điều hành fanclub hay xây dựng nền tảng lâu dài, thứ duy nhất họ nhắm tới là hai chữ kiếm tiền.

Họ moi tiền một cách điên cuồng và tàn nhẫn như thể chẳng hề lo lắng chuyện bị fan quay xe. Còn mấy cô bé fan kia, chẳng hiểu vì lý do gì mà như bị trúng bùa mê thuốc lú, đem lòng say mê cậu ta đến mức không thể giải thích nổi. Ai không biết còn tưởng Tô Đường sở hữu “kim thủ chỉ” hay “hào quang nhân vật chính” nào đó bước ra từ tiểu thuyết.

Dĩ nhiên, Đinh Nguyên Hóa lẫn những người khác trong FC đều thật lòng mong cái “bàn tay vàng” của Tô Đường có thể duy trì được lâu hơn một chút, tốt nhất là nổi đình nổi đám khắp cả nước, như vậy tiền trong túi fan mới dễ dàng chui vào túi bọn họ để tha hồ hưởng thụ vinh hoa phú quý. Ai mà ngờ được thằng vô dụng kia lại tự mình tìm đường chết, chẳng hiểu vì lý do gì lại đắc tội với Tống Lâm Du và Đông Ngọc khiến mọi chuyện rối tung rối mù như bây giờ.

   

Đinh Nguyên Hóa là một tay chơi độc ác vô cùng, cho dù con thuyền mang tên Tô Đường sắp chìm thì đến giây phút cuối cùng gã vẫn phải cạy được chút vàng bạc từ boong tàu nhét vào túi mình.

Muốn danh tiếng của Tô Đường quay lại như trước là điều gần như không thể, nhưng “hắc hồng” cũng là nổi tiếng, chỉ cần mức độ tẩy não trong nội bộ fan đủ sâu, có kẻ thù chung cần bị hạ gục, có “tấm gương hy sinh” gọi là dám cống hiến thì tiền vẫn còn có thể kiếm tiếp.

Đó cũng là lý do vì sao gã và mấy người trong FC xúi giục Tiểu Vũ đi anti trực tiếp ngoài đời.

Đinh Nguyên Hóa có thể làm leader,là vì gã sở hữu một kỹ năng bắt buộc phải có trong giới fan: “stalk”. Việc đào bới thông tin cá nhân của fan rải rác rồi doxing bóc phốt là chuyện mà gã và FC làm thường xuyên. Những người bị lôi ra thường còn nhỏ tuổi, chưa đủ chín chắn, dễ dàng được tha thứ, bị đẩy ra trước làm bia đỡ đạn là hợp lý nhất. Dù sao thì sau khi bị dọa cho choáng váng, bọn họ cũng không nói nổi câu nào, thậm chí còn ngây ngốc nghĩ là do mình quá ngu.

Lúc này người nhắn tin cho gã là hội trưởng hậu viện hội của Tô Đường, tên acc là “Kẹo Ngọt Viên Tròn”. Vừa mở đoạn voice dài ngoằng, gã lập tức nghe thấy giọng một người phụ nữ đầy mất kiên nhẫn.

“Đệt mẹ, tao nói rồi, cái đám nhóc ranh này đéo làm được trò trống gì. Cái con Tiểu Vũ gì đó căn bản chẳng ra tay, lại còn tiện tay tặng Phó Yến Dung thêm một đống nhiệt. Mày tìm thêm hai đứa vị thành niên nữa đi, tao bắt tụi nó đăng mấy cái ảnh máu me, uống thuốc 44 rồi lên mạng kể khổ cho tao.”

Đinh Nguyên Hóa bĩu môi một tiếng rồi ném điện thoại sang một bên, lại liếc sang tài khoản phụ trong WeChat bên cạnh.

   

Người liên tục nhắn tin cho gã cũng đang dùng avatar đen và một cái tài khoản với nickname toàn ký tự loạn xạ, giọng điệu cực kỳ điên điên dở dở, không ngừng quấy rối.

Nội dung tin nhắn thì lộn xộn nhưng lặp đi lặp lại: Nếu muốn tiếp tục có tiền thì mau nghĩ cách xử lý Phó Yến Dung và Tống Lâm Du, mấy fan đó chắc chắn sẽ ra tay giúp tao, bọn họ là những người yêu tao nhất trên đời.

“Chúng mày là những người yêu tao nhất!”

Nhìn mấy câu nói kỳ quặc của Tô Đường, Đinh Nguyên Hóa bực bội vò đầu rồi lại bắt đầu tìm kiếm trên máy tính những fan phát ngôn quá khích, còn nhỏ tuổi và có vẻ trung thành tuyệt đối.

Cộc cộc —

Một tiếng gõ cửa vang lên, không lớn không nhỏ.

Bình Luận (0)
Comment