Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 15

Rất tiếc cho Hứa Bạch, cậu đã hiểu chính xác.

Cậu trợn to mắt ngạc nhiên nhìn Phó Tây Đường, thật không hiểu nổi cậu đã làm gì đâu, sao lại biến thành người của Đại lão bản rồi. Vì cậu ở đây sao? Không thể nào?

Tới số điện thoại của đối phương cậu còn chưa biết, phòng ngủ cũng chưa bước vào.

Phó Tây Đường: “Trên diễn đàn yêu quái các cậu thường lướt, có một phần không mở công khai. Mấy yêu quái đó đều sống quá lâu rồi, không pha trò mua vui đại khái sẽ trở nên già cả si ngốc. Có điều đối tượng tán gẫu chính của bọn họ là tôi, lần này là tôi liên lụy cậu.”

Diễn đàn yêu quái chính là diễn đàn tổ chức cuộc đua nhan sắc lần trước, chỉ có yêu quái bọn bọ mới vào trang web đặc thù này được. Hứa Bạch là một minh tinh, luôn hòa nhập trong nhân loại, thực ra lại ít lướt diễn đàn này, càng không biết box tám chuyện bí mật đó.

Chắc giống mấy trưởng lão trong tiểu thuyết võ hiệp ha, Hứa Bạch tưởng tượng.

Vậy nghĩa là, tiểu yêu quái như cậu, được các trưởng lão để mắt tới rồi?

Yêu sinh lên xuống phập phồng, thú vị quá đi.

Phó Tây Đường nhìn cậu trưng biểu cảm “thấy chết không sờn”, giọng nói hiếm khi ôn hòa hơn một ít: “Không cần lo lắng, sẽ không có ai tới gây phiền phức cho cậu đâu.”

Hứa Bạch đương nhiên chỉ có thể mỉm cười, “Tôi biết rồi.”

“Cậu cứ cầm <Chi ma đồ giám> về đọc, nhớ trả lại là được.” Phó Tây Đường nói.

“Cảm ơn Phó tiên sinh.” Trong lòng Hứa Bạch ấm lại một chút.

Cậu đứng dậy đi ra ngoài, tới cửa bỗng dưng nghĩ tới cái gì, quay đầu lại hỏi: “Tôi có thể hỏi chuyện này không?”

Phó Tây Đường: “Chuyện gì?”

Hứa Bạch do dự một chút,  “Ngài và Bắc Hải tiên sinh……….. Quen biết à?”

Nghe được cái tên này, trong mắt Phó Tây Đường ánh lên hoài niệm, thanh âm cũng nổi lên một chút thẫn thờ nhàn nhạt: “Là em trai tôi.”

Nghe vậy, Hứa Bạch ngây ngẩn cả người. Cậu cũng không tiếp tục hỏi nữa, không hỏi nổi. Nếu Bắc Hải tiên sinh là em trai của Đại lão bản, căn nhà cách vách kia là……..

Vì sao hai căn nhà có kiến trúc bài trí giống nhau như đúc, dường như đã có câu trả lời. Nhưng nhà bên kia để trống, Bắc Hải tiên sinh hẳn là………. đã qua đời.

Hứa Bạch vừa ngạc nhiên, vừa thấy hơi khổ sở.

Ngạc nhiên vì không ngờ sẽ trùng hợp tới mức này, cậu tới đây đóng phim, rồi đưa quyển sách kia cho Phó Tây Đường. Khổ sở chính là Hứa Bạch rất thích quyển <Một đóa hoa>, nếu không sao lại giữ gìn cẩn thận tới tận bây giờ, bỗng nhiên hay tin tác giả đã qua đời, cậu có chút đau lòng.

Phó Tây Đường còn đang sống khỏe mạnh, em trai anh vốn cũng nên như vậy mới đúng.

Chỉ là đau buồn nho nhỏ cũng không ngăn được bước chân Hứa Bạch, cậu luôn là tuyển thủ có nội tâm mạnh mẽ.

Trở lại trên giường ở khách phòng, Hứa Bạch trịnh trọng đặt sách tranh ở đầu giường, sau đó mở quyển <Một đóa hoa>. Cậu muốn xem lại di tác của Bắc Hải tiên sinh, vừa mở sách ra đã thấy lời bình mới tinh.

Chữ viết kia……. Hơi quen mắt.

Từ từ, mấy câu này là ý gì?

Trên trang sách, ban đầu Hứa Bạch bình luận là: Hôm nay trời mưa, chừng nào mình mới được thấy mưa ở Bắc Bình đây, chờ sau này lớn lên, mình sẽ từ Đông Hải bơi qua.

Phó Tây Đường: Bắc Bình không ở ven biển.

Hiện tại đã biết! Thập Sát Hải, Bắc Hải, Tiền Hải, trước sau đều không phải là biển, nhưng vì sao các người dùng tên gọi lừa gạt như vậy để lừa tui, tui chỉ là một yêu quái lớn lên ở Tây Hồ, trách tui sao? Tây Hồ đích thị là một cái hồ!

Tiếp tục nhìn xuống.

Hứa Bạch: Nước đậu xanh là hương vị gì nhỉ? Giống  đậu jian à?

Phó Tây Đường: g

Không cần sửa ghép vần của tui!

Hứa Bạch: Tinh Vệ lấp biển quá yi lực, mình cũng phải lấp Tây Hồ, lúc đó không cần phải đánh nhau trong nước với con rùa kia, lại còn bị nhận lầm thành thủy quỷ nữa. Mẹ nói đánh nhau là không tốt.

Phó Tây Đường: Cổ nhân thường nói thủy quỷ, trong phần lớn tình huống, chính là thủy quái.

Ừ ừ ư anh nói cái gì cũng đúng, bổn thủy quái sắp tức chết rồi.

Hứa Bạch: Bắc Hải tiên sinh, mẹ con nói kén ăn là không đúng.

Phó Tây Đường: Cậu cũng không ăn cà rốt, tỏi, gừng, hành, nấm,…..

“Bộp!” Hứa Bạch đóng sách lại.

Cậu cảm thấy lịch sử đen của mình bị Đại lão bản đào ra hết đem đi phơi nắng luôn rồi. Đầu óc cậu bị làm sao mà lại vừa khéo đưa ngay quyển sách này? Đã vậy còn quên mất mấy lời bình trong đó.

Ai mà nhớ nổi những chuyện khờ dại đã làm khi còn nhỏ? Như việc đầu óc tự động quên hết mấy tuyên ngôn đi vào lòng đất trên QQ vậy.

Cậu muốn mở cửa sổ hóng gió.

Ngoài cửa có dây thường xuân đang ngủ.

Cậu hà hơi một cái, gãi gãi lá cây của nó, câu được câu không hỏi: “Trí nhớ của Phó tiên sinh chắc không tốt lắm đâu nhỉ? Tới ngày mai chắc ảnh đã quên hết mấy dòng tôi viết phải không?”

Dây thường xuân lắc lắc mầm nhọn ———- không có đâu nhe.

Hứa Bạch sờ sờ mũi, kệ đi, thuyền đến cầu tự thẳng.

Bên kia, Phó Tây Đường nhàn nhã ngồi bên cửa sổ, trong tay bưng ly cà phê. Trên đùi để một cái iPad, trên màn hình là box bí mật Hứa Bạch chưa thấy kia.

Một đám lão yêu quái ở trong đó nói chuyện phiếm trên trời dưới bể, đại khái nếu không nói thì trên người sẽ sinh rận. Mọi người đều rất nhàm chán, nhàm chán tới nỗi cả đám lôi phim của Hứa Bạch ra xem hết một lượt, mỹ danh là thưởng thức phẩm vị của phố Bắc Phó tiên sinh.

Đại vương Tây Sơn: Ồ, lớn lên hợp với guot thẩm mỹ của Phó Tây Đường kia lắm.

Hoa Kỳ: Ta xem phim của cậu ấy rồi, trai đẹp ba trăm sáu mươi độ không góc chết, điên cuồng đánh call cho Hứa Tiên ca ca nhà ta!

Ủng hộ nhiệt tình

Ngọc diện tiểu phi long: Hồ ly kia ngươi bao nhiêu tuổi rồi, kêu một tiểu yêu quái phá xác sau kiến quốc là ca ca, có biết xấu hổ không? Biết xấu hổ không?

Hoa Kỳ: @Ngọc diện tiểu phi long, con thằn lằn nhà ngươi cũng dám tự xưng tiểu phi long, toàn thân ngươi có vảy sao? Có tin bà đây băm ngươi lột da làm túi? Ném ra tiệm bán giá 250 (đồ ngốc).

Thủy nguyệt: [[ Hình ảnh ]] Cậu chàng này non ghê, mặt nhỏ búng ra nước luôn.

Hoa Kỳ: Đúng đó, ta nhìn mấy lão già này mãi, mắt sắp đui luôn.

Thủy nguyệt: Người trẻ tuổi đẹp trai vẫn hơn.

Lộc Thập: Các ngươi đang nói gì thế? Hứa Tiên Hứa Bạch nào? Phó tiên sinh nào, Phó tiên sinh ở  lê viên trước kia sao? Ai giải thích chút đi, trong núi tín hiệu kém quá!

Rạp hát tuồng,  Đường Minh Hoàng có tài âm nhạc, chọn ba trăn con em nhà nghề vào dạy ở vườn lê, vì thế lê viên là một cách gọi khác của rạp hát tuồng. 

Lộc Thập: Có sét đánh nữa nè, tên khốn kiếp nào độ kiếp hả!

Đại hòa thượng: Sao sét chưa đánh ngươi chết luôn đi, lải nhải lảm nhảm còn phiền hơn ta niệm kinh.

…….

Tốc độ nói chuyện phiếm của mấy lão yêu quái quả thực kinh người, cách mỗi ba phút phải ầm ĩ một lần, mười phút sau đã thành ngươi chết ta sống. Mọi người yên lặng một lát, lực chủ ý chuyển dời lên người Hứa Bạch.

Đại hòa thượng: [[ Hình ảnh ]] hời ơi ơi ơi có cảnh hôn, A di đà phật.

Lộc Thập: Từ từ ta còn chưa tải xong! Cùng nhau xem!

Thủy nguyệt: [[ Hình ảnh ]] chậc chậc này là mới tắm xong nè, đúng ý ta quá, tiểu xà yêu nha, chắc eo mềm mại lắm.

Ngọc diện tiểu phi long: Còn kém ta một chút!

………..

Đề tài càng ngày càng tế nhị, rốt cuộc Phó Tây Đường không nhìn nổi nữa. Anh đặt ly xuống, mười ngón tay đặt trên bàn phím ảo bay nhanh gõ ra dòng chữ.

Phó Tây Đường: Nếu các ngươi cảm thấy sống quá nhàm chán, khu mộ Tây Lĩnh còn trống mấy chỗ đó.

Đại hòa thượng: Phó tiên sinh ngài vẫn khỏe ơ ha ha ha, chúng ta nói giỡn thôi.

Thủy nguyệt: Có rảnh ghé uống ly trà nha Phó tiên sinh, năm đó ngươi từ chối ta nhiều lần lắm đó [hôn]

Một đám yêu quái gõ ha ha, Phó Tây Đường ở Yêu giới tuy không có giá trị vũ lực cao nhất, cũng không phải sống lâu nhất, nhưng địa vị lại không thấp.

Yêu giới tôn sùng võ, nhưng mọi việc luôn có ngoại lệ, tỷ như Phó Tây Đường.

Có đại yêu nhiệt tình yêu thích đánh nhau, tính tình nóng nảy, ngày nào cũng có người gây chuyện trong địa bàn trấn giữ. Phó Tây Đường không thích động tay động chân, ở nhà như ở ẩn, cũng hiếm khi nổi giận, bởi vì ít ai khơi lên được lửa giận của anh, nhưng tại phố Bắc, thậm chí toàn khu vực lê viên, ít khi nào có chuyện.

Các yêu quái ở lân cận đều tôn kính anh từ nội tâm, thậm chí trong toàn bộ Tứ Cửu thành, chưa từng có ai dám không nể mặt Phó tiên sinh ———- kể cả yêu quái hay cũng là nhân loại.

Chỉ là vài thập niên trước Phó Tây Đường xuất ngoại, các yêu quái trẻ tuổi bây giờ ít ai biết đến anh.

Hôm sau, giờ cơm chiều.

A Yên gấp một đũa đồ ăn cho vào miệng, vẻ mặt tò mò nhìn chằm chằm Hứa Bạch. Hứa Bạch nhìn chằm chằm dĩa cà rốt bi nhìn hơn một phút, biểu cảm thù hận sâu đậm, giống như giấy tiếp theo phải anh dũng hy sinh.

Khoảng chừng nửa phút sau, rốt cuộc cậu cũng nhấc đũa. Ánh mắt kiên định gắp một củ cà rốt bi cho vào miệng, vội vàng nhai rồi nuốt ngay, quay đầu nhìn Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường buông đũa, thong thả ung dung lau lau miệng, sau đó nhìn A Yên, “Hôm qua ta nói với ngươi từ gì nhỉ?”

A Yên chớp chớp mắt, cận thận nhớ lại một chút, “Giấu đầu hở đuôi?”

“Khụ!” Hứa Bạch thiếu chút nữa sặc cà rốt mà chết.

Sau này, quả nhiên như lời Phó Tây Đường, vẫn có yêu quái tới nhà thăm hỏi, nhưng không có ai biểu hiện quá mức chú ý đối với Hứa Bạch, cậu thấy nhẹ nhàng hơn rất nhiều.

Càng may mắn hơn, Chu Tử Nghị luôn chỉ để ý tin tức của thế giới nhân loại, tạm thời chưa nghe được tin đồn nhảm nhí từ nhóm lão yêu quái, Hứa Bạch bình yên tránh được một kiếp.

A Yên chứng kiến toàn cục tỏ vẻ người lạnh nhạt xa cách như tiên sinh nhà bọn họ mà sẽ động tâm trong thời gian một tháng ngẳn ngủi ư?

Trừ phi tháng sáu có tuyết rơi.

Làm một yêu đi trước, vì tốt cho Hứa Bạch, cậu nhóc quyết định không nên nói nhiều với cậu. Tránh cho cậu không cẩn thận rơi vào, sẽ gay go lắm.

Người trẻ à, yêu đương không thể sốt ruột được.

Vài ngày sau, Hứa Bạch đứt quãng xem xong phê bình trong sách.

Cậu không thể không thừa nhận, rất nhiều lời bình của Phó Tây Đường đều nhất châm kiến huyết. Một ít chuyện khi còn nhỏ Hứa Bạch nghĩ không ra, thậm chí tới bây giờ vẫn nghi hoặc không có đáp án, anh đều giải đáp hết. Các loại cảm giác nghi vấn được cởi bỏ, thực sự sảng khoải.

Một câu ngắn mà chỉ được chỗ trọng yếu.

Hứa Bạch thấy mình không nên lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, ngày nọ kết thúc công việc sớm, cậu chủ động tìm Phó Tây Đường. Nhưng tìm khắp trên tầng dưới lầu, cũng không thấy bóng dáng anh, ngay cả A Yên cũng biến mất.

Kỳ lạ, hai người kia chạy đi đâu?

Hứa Bạch ôm mối hoài nghi bước xuống lầu, tới bên bàn rót ly nước, lúc này mới thấy tờ giấy được đè trên bàn ———— Tôi với tiên sinh có việc ra ngoài, cơm chiều sẽ có người đưa tới, không cần đợi chúng tôi. Anh Yên của anh.

Thì ra là đi ra ngoài.

Hứa Bạch chán đến chết mà ngồi ngoài hành lang, chờ cơm chiều đưa tới. Chưa đợi được cơm chiều, đã nhận được cuộc gọi của Cố Tri.

“Anh về rồi, đi uống vài ly không?” Giọng của Cố Tri luôn mang theo ngái ngủ.

“Anh nói đi du lịch văn hóa sưu tầm phong tục mà? Sao về nhanh vậy?” Hứa Bạch ngạc nhiên.

“Nửa đường gặp thằng ngốc Tưởng Cố Bắc, anh chỉ muốn hát cho cậu ta  , còn linh cảm gì nổi nữa? Anh còn nguyên lành trở về đã là cảm tạ trời đất, đừng nhắc nữa, cậu đang ở đâu?”

“Ở nhà.” Nói xong, Hứa Bạch thấy hơi sai, bèn sửa miệng: “Chân em què, gần đây ở nhờ cách vách phim trường. Nhà của Đại lão bản, em cũng không mời khách tới được.”

Cố Tri quan tâm ba chữ “Đại lão bản”, “Ông chủ của cậu? Diệp Viễn Tâm?”

Hứa Bạch cười cười, “Anh không nghe người ta nói sao, Tứ Hải còn một Đại lão bản sau màn. Em ở nhờ vài ngày thôi, chờ khỏe lại thì dọn đi.”

“Vậy thôi, chờ cậu dọn về nhà rồi nói sau.” Nếu chuyện này xảy ra với người khác, có lẽ Cố Tri sẽ theo khuôn sáo tự hỏi đây là đang tan tính cái gì, nhưng đối phương là Hứa Bạch, chỉ có thể là trẹo chân thật rồi.

Hai người trò chuyện chốc lát, người đưa cơm Hứa Bạch chờ đã tới, không ngờ lại là Diệp Viễn Tâm.

Diệp Viễn Tâm không chỉ xách theo đồ ăn mà còn bưng một thùng giấy lớn, đi từ cổng vào trong đã thở hổn hển, mồ hôi chảy ròng ròng. Hứa Bạch tiến tới hỗ trợ, bị anh lấy lý do “Người tàn tật ở yên một chỗ” từ chối, nên chỉ ngồi đó nhìn anh bận bịu.

Diệp Viễn Tâm bận trước bận sau, chuyển tổng cộng ba thùng lớn.

Xong việc anh ngồi lên ghế, ừng ực ừng ực uống mấy ngụm nước, nhìn Hứa Bạch nói: “Ngốc ra đó làm gì? Ăn đi. Tôi tới đưa đồ, tiện đường mang cơm chiều cho cậu, không cảm cảm ơn đâu.”

“Diệp tổng ăn chưa?” Hứa Bạch vẫn lễ phép hỏi một câu, nghe đối phương trả lời xong mới ngồi xuống lấp đầy bụng.

Diệp Viễn Tâm nhàm chán ở bên cạnh xé niêm phong một thùng, đồ này đều là từ nước ngoài gửi về cho Cữu lão gia. Bên trên dán một tờ ghi chú “Xin nhẹ tay”, anh bèn tự mình đem tới đây, cũng không biết bên trong chứa bảo bối gì.

Diệp Viễn Tâm và Hứa Bạch không giống nhau, làm một ông chủ có lòng hiếu kỳ to lớn lại cực kỳ hiếu học, gia tài bạc triệu luôn tìm đường chết, anh lúc nào cũng ngứa tay.

Nhìn thấy đồ vật bên trong, tay càng ngứa.

“Không hổ là Cữu lão gia, sưu tầm nhiều mô hình máy bay như vậy.” Diệp Viễn Tâm một bên tấm tắc ngạc nhiên, một bên lấy mô hình từ trong thùng ra, chỉ chốc lát sau đã chất đầy trên sàn nhà.

Đối với đại đa số con trai, mô hình máy bay vĩnh viễn đều có sức hấp dẫn. Hứa Bạch cũng không ngoại lệ, cơm cũng không thèm ăn, lăng lăng nhìn mô hình chất ở đằng kia, sau đó phát hiện ——— cái nào cậu cũng chưa từng thấy.

Số máy bay này mỗi một cái đều có sức hút riêng, có đậm phong cách Punk, khoa trương, mỹ lệ, không gò bó đầy đủ các loại phong cách nhưng cũng là những kiểu dáng chưa từng xuất hiện trên thị trường.

Cực kỳ ngầu! Siêu siêu siêu cấp ngầu!

Hơn nữa mỗi chiếc tuyệt đối trăm phần trăm chế tác thủ công, cực ngầu!

Hứa Bạch và Diệp Viễn Tâm tựa như hai thiếu niên trung nhị phát hiện kho báu, trong nháy mắt này, ngạc nhiên cảm thán và vui sướng bộc phát. Diệp Viễn Tâm đứng bật dậy, dưới chân vang lên ——– răng rắc.

Mô hình của Cữu lão gia nứt rồi! Tiêu đời!

Diệp Viễn Tâm như bị sét đánh há to miệng, cùng Hứa Bạch hai người hai mặt nhìn nhau, an tĩnh như gà.

Thật lâu sau, Diệp Viễn Tâm vẻ mặt buồn nản nói: “Làm sao đây?”

Hứa Bạch chỉ là kẻ tàn phế, cậu có thể làm sao bây giờ. Nhưng đối phương là ông chủ nha, Hứa Bạch đành căng cả não ra mà nghĩ, “Hay là chúng ta thử ghép lại xem? Có lẽ linh kiện không hư, còn ghép lại được.”

Nghe vậy, Diệp Viễn Tâm vội vàng ngồi xổm xuống nhìn kỹ, quả nhiên mô hình chỉ bung ra. Linh kiện kim loại cũng không dễ hư, chỉ có một mảnh bị dẫm hơi cong, không sao, bẻ lại là được.

Hai người đồng tâm hiệp lực, dùng mấy tiếng đồng hồ, rốt cuộc liều mạng lắp xong.

Diệp Viễn Tâm nhìn hai linh kiện dư ra trên mặt đất, vẻ mặt trầm tư mà nói: “Cậu nói xem, nếu thiếu hai linh kiện, Cữu lão gia không phát hiện đâu ha? Dù phát hiện cũng không tức giận đâu ha? Hai chúng ta thử hết mọi cách vẫn không gắn vào được, chứng tỏ chúng nó vốn dư thừa, đúng không?”

Cữu lão gia không đánh chết anh đã là nhân từ.

Diệp Viễn Tâm thấy Hứa Bạch không trả lời, cho rằng cậu đồng ý, vì thế tích cực hỏi: “Chúng ta giấu nó ở đâu? Tôi thấy cất chỗ cậu tương đối an toàn, Cữu lão gia sẽ không lục soát phòng của khách.”

Sau lưng truyền tới một câu trả lời trong trẻo lạnh lùng, “Anh định giấu cái gì?”

Diệp Viễn Tâm hồi hộp trong lòng, mẹ ơi xuân này con không về.
Bình Luận (0)
Comment