Hứa Bạch thấy sống lưng ớn lạnh.
Mười phút trước, cậu và Đỗ Trạch Vũ trở lại số 09 tiếp tục quay phim.
Đỗ Trạch Vũ đã không còn gì đáng ngại, chỉ là mông bị đá cộm bầm tím một mảng, trầy da rỉ máu một chút. Thoa thuốc mỡ xong cũng đỡ hơn nhiều rồi, còn lại tư thế đi lại hơi kỳ quái chút thôi. Dường như để chứng minh mông mình không sao, không cần đi bệnh viện, cậu ta chủ động kêu Hứa Bạch cùng nhau về đóng phim.
Hứa Bạch đồng ý ngay.
Vấn đề tới rồi đây, Phó Tây Đường cũng đi theo bọn họ qua phim trường.
A Yên tung ta tung tăng theo sát phía sau, giúp anh dọn ghế dựa đặt ở một bên. Chờ Phó Tây Đường ngồi xuống, nó dùm 258 vạn dựa hơi đứng đằng sau, thuyết minh sâu sắc cái gọi là ——— diễu võ dương oai.
Khi mọi người đều tới chào hỏi, “Mọi người tiếp tục làm việc đi, tiên sinh nhà tôi chỉ tới xem chút thôi.”
Diêu Chương chạy nhanh lại chỗ Hứa Bạch hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Bạch cũng không thể nói được làm sao, chẳng lẽ tại cậu làm trái ý Phó tiên sinh nên Phó tiên sinh tức giận? Nhưng Phó tiên sinh đâu phải người nhỏ mọn thù dai như vậy. Kiếm Hiệp Hay
“Không có gì, Phó tiên sinh sẽ không can thiệp vào công việc của mọi người.”
Diêu Chương đành tin tưởng, Tứ Hải là một nhà đầu tư không tồi, trước nay không hề yêu cầu hạch sách quá đáng đối với hạng mục đầu tư. Căn nhà này nguyên bản là tài sản riêng của đối phương, giờ người ta tới ngồi chốc lát, người khác cũng không có tư cách nói gì.
Công tác quay phim vẫn tiếp diễn như thường, chỉ là không khí bỗng trở nên quá mức kì quái.
Không ai dám lớn tiếng nói chuyện, đi đường cũng nhẹ nhàng khẽ khàng, chỉ sợ làm gì sai bị Đại lão bản bắt gặp. Nhưng nhiều người cũng không khống chế được lòng hiếu kỳ của mình, dù bị khí tràng Đại lão bản ép tới tim nhỏ đập bang bang bang, đôi mắt thỉnh thoảng cứ ngó qua chỗ anh ngồi.
Hiệp hội nghiên cứu và phát triển ma lạt năng số 09 phố Bắc.
Mạc tiểu tiên nữ: Sao Đại lão bản lại tới đây? Giám sát ư!
Pháo Italy của ông nội mi đây: Run rẩy quỳ dưới quần tây của Cữu lão gia, thiên sứ nhỏ A Yên của tui hôm nay khí thế một mét tám!
Thụy: A a a a a a a a a Cữu lão gia đẹp trai quá! Công quá! Không khoa học chút nào! Hứa A Tiên nhà chúng ta thân cao 1m85, cũng không qua nổi một ải này!
Vô địch bàn mạt chượt: Hứa A Tiên vô cùng đau đớn!
Mạc tiểu tiên nữ: Hứa A Tiên đấm ngực dậm chân!
Pháo Italy của ông nội mi đây: Sao tui cứ thấy Cữu lão gia chỉ nhìn mỗi Hứa A Tiên nhà chúng ta…….
Nhị doanh trưởng: Nghe cô nói tui cũng không kìm được bổ não.
Nhị doanh trưởng: Chân Hứa A Tiên nhà tôi còn chưa khỏe, các người dám để em ấy dầm mưa! Còn đóng bị xô ngã ra đất, hừ!
Vô địch bàn mạt chượt: Hừ!
Khai quật sư Triệu thiếu nữ: Hứa A Tiên của chúng ta trước sau như một quá chuyên nghiệp, điên cuồng vẫy đèn cho Hứa A Tiên.
Pháo Italy của ông nội mi đây: Điên cuồng vẫy đèn cho Hứa A Tiên!
Sao sao sao sao sao: Vẫy đèn+1 Tui thấy nội tâm Cữu lão gia hẳn là: Đoàn phim các người sao nhiều chuyện quá vậy?
Pháo Italy của ông nội mi đây: Ha ha ha ha ha ha ha ha ha vẫy đèn cho cơ trí của các mama chúng ta!
…………..
Khai quật sư Triệu thiếu nữ: Hứa A Tiên nhà chúng ta tiếp đất nữa rồi!
“Bốp” Hứa Bạch lại bị một nắm đấm quật thẳng xuống đất, hoa hải đường rơi rụng bám đầy trên người. Thanh niên mặc quần áo học sinh thất thần, đầy mình là cánh hoa và lá úa, nước mưa dội ướt tóc y, bùn đất lấm lem quần áo, thoạt nhìn suy sút chật vật.
Y thở kịch liệt hổn hển, sắc môi tái nhợt, ngực phập phồng như cá mắc cạn. Ánh mắt từ kiên định đi tới tan rã, rồi lại lần nữa ngưng tụ, phảng phảng như qua một thế kỷ.
Một mảnh cánh hoa dính trên mặt y, hải đường đỏ, tựa như chút lãng mạn tồn đọng của thập niên đã xa xôi.
“Qua!” Một chữ tựa tiếng trời vang lên.
Khương Sinh gộp ba bước thành một xông lên, đỡ Hứa Bạch dậy, quan tâm hỏi: “Có sao không anh?”
“Không sao.” Hứa Bạch lau nước trên mặt, không tự chủ được nhìn về phía Phó Tây Đường. Cảnh quay vừa rồi diễn trong ánh nhìn chăm chú của anh, làm Hứa Bạch hơi khẩn trương.
Không biết Phó tiên sinh có hài lòng không nữa.
Phó tiên sinh vẫn giữ vẻ mặt bình thản, không nhìn ra được manh mối.
Chỉ có A Yên chú ý tơi ngón tay hơi giật giật của anh, ánh mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn Hứa Bạch.
Ngài ấy muốn….. phủi cánh hoa trên mặt Hứa Bạch xuống sao? A Yên nghi hoặc nghĩ.
Phía sau còn một tình tiết tiếp nối, Hứa Bạch không thể thay quần áo ướt, phải giữ nguyên phục vụ cảnh quay. Diêu Chương đương nhiên không cố ý kéo dài thời gian, mọi người cũng lập tức khẩn trương chuyển cảnh.
Giờ này ai còn để ý ông chủ hay không ông chủ chứ.
Cảnh này lấy ở cửa chính, may mắn cho Hứa Bạch, cuối cùng cậu cũng được ngồi rồi.
Cậu ngồi ngay ngạch cửa, bởi vì mắc mưa, vừa run rẩy vừa nhớ kịch bản. Thực tế là cậu rất lạnh, phản ứng lên phim đặc biệt chân thật.
Trên mặt cậu vẫn còn giữ cánh hoa ban nãy.
Hứa Bạch vốn muốn phủi xuống, nhưng trong kịch bản không viết chi tiết này, trên mặt đính hồ cảm giác cứ quái quái. Nhưng Diêu Chương lại lấy làm niềm vui ngoài ý muốn, không chịu cho gỡ xuống, bắt cậu để vậy mà quay.
Hứa Bạch ngơ ngác thất thần, cậu còn nhớ rõ, bản thể của Phó tiên sinh là hoa hải đường.
“Hứa Bạch cậu làm sao vậy? Lạnh tới hôn mê rồi hả? Chuyên tâm diễn mau!” loa lớn hiệu Diêu Chương lại tới, vừa tiến vào trạng thái làm việc là ông quên phắt Phó Tây Đường, rống lớn dọa Hứa Bạch giật mình.
Hứa Bạch vội lấy lại bình tĩnh, cưỡng chế bản thân quên đi sự có mặt của Phó Tây Đường, chuyên tâm vào cảnh quay. NG vài lần, rốt cuộc cũng qua.
Khương Sinh nhanh chóng đưa Hứa Bạch đi thay quần áo, chờ tới khi bọn họ xong xuôi, Phó Tây Đường đã đi rồi. A Yên dẫn theo vị bác sĩ mặc áo màu trắng xách theo hòm thuốc Bạch Đằng quen thuộc.
“Ui cha, xem ai đây này?” Bạch Đằng cười cười đánh giá trang phục diễn của Hứa Bạch, huýt sáo một hơi.
“Sao anh lại ở đây?” Hứa Bạch hỏi.
Bạch Đằng buông tay, “Tái khám cho cậu.”
Dứt lời, anh kêu Hứa Bạch ngồi vào một bên, quay đầu nhìn Đỗ Trạch Vũ, “Cậu cũng bị thương? Lại đây luôn đi, tôi xem cho các cậu.”
A Yên đi tới trước mặt Diêu Chương, lễ phép khéo léo đưa danh thiếp của Bạch Đằng, “Đây là bác sĩ riêng của tiên sinh nhà tôi, về sau nếu cần, có thể trực tiếp gọi số này, mọi chi phí Tứ Hải sẽ phụ trách.”
Diêu Chương nhìn một loạt học hàm học vị tiền tố trên danh thiếp, trong lòng nhỏ giọng ngạc nhiên cảm thán một chút, lập tức gật đầu. Dù sao Tứ Hải chi tiền, không thu sao được.
Bên kia Hứa Bạch nhỏ giọng hỏi Bạch Đằng, “Phó tiên sinh kêu anh tới à?”
Bạch Đằng nhún nhún vai, “Coi như là vậy.”
“Không…… đến mức như vậy chứ?” Cậu và Đỗ Trạch Vũ chỉ bị thương nhẹ thôi, cũng không cần làm phiền Bạch Đằng tới tận nơi một chuyến. Bệnh viện có bao nhiêu việc gấp cậu cũng biết mà.
Bạch Đằng không hề để ý, “Sao không đến mức? Các cậu đổ máu trong vườn hoa của Bắc Hải tiên sinh mấy lần, còn làm hỏng hoa trong vườn, Phó tiên sinh đương nhiên khó chịu. Có điều, căn nhà này là cho các cậu mượn, Phó tiên sinh sẽ không nói tới nói lui mấy việc này. Chẳng qua là nhắc nhở chút, để sau này các cậu chú ý hơn.”
Hứa Bạch hiểu rõ, khó trách A Yên trực tiếp tới gặp Diêu Chương.
Bạch Đằng băng bó cho Hứa Bạch lần nữa, cũng thắt tiếp một cái nơ bướm xinh đẹp, sau đó nói: “Thực ra Phó tiên sinh ngài ấy, ngày thường nghiêm khắc với người bên cạnh, không hay tươi cười, thực tế lại rất bênh vực người mình. Yêu quái ở phố Bắc, hoặc ít hoặc nhiều đều được ngài ấy quan tâm. Nếu cậu đã ở đây, chính là người ngài ấy che chở, cậu bị thương ngài ấy sẽ không bỏ mặc.”
“Anh cũng vậy sao?” Hứa Bạch hỏi.
“Tất nhiên, bằng không cậu nói xem sao anh lại tới đây làm không công nha? Nhìn anh tốt bụng lắm sao?”
“Anh không tốt bụng vậy đâu.” Hứa Bạch ăn ngay nói thật.
Bạch Đằng nhướng mày, anh rất thích kiểu nói chuyện của Hứa Bạch, khen cậu thành thật, cậu lại quá đói đòn. Nói cậu tình tình không tốt, người từng tiếp xúc ai cũng khen cậu hiền lành rộng lượng.
“Lúc trước anh chỉ đùa cậu vài câu, tới mức cậu ghi thù tận bây giờ sao? Hay là anh cho mọi người chiêm ngưỡng tư thế oai hùng của cậu lúc cắt ruột thừa ha?”
“Tôi sẽ mách với Phó tiên sinh.” Hứa Bạch không hề sợ hãi.
Bạch Đằng bị nghẹn, thanh đao của thành Tây tiếng tăm lừng lẫy ra chiêu lại như một đao chém vào nước. Anh đứng dậy, hai người đối mắt giằng co, sau đó anh khẽ cười, “Cái chân què của cậu, nguyên bản sắp lành rồi, giờ lại bị kéo dài thêm một tuần. Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ, xem phải nói sao với Phó tiên sinh.”
Hứa Bạch: “………”
Hứa Bạch quyết định không nói gì hết, làm bộ như chuyện gì cũng chưa xảy ra, tiếp tục lướt qua một tuần.
Trong bữa cơm tối, Hứa Bạch cẩn thần quan sát sắc mặt Phó Tây Đường, xác định anh vẫn như thường, trong lòng nhẹ nhàng thở ra. Cậu không hiểu sao mình lại khẩn trương, còn có hơi chột dạ.
Cũng may Bạch Đằng đã về rồi, chắc anh ta không lắm miệng với Phó tiên sinh đâu.
Chờ khi Hứa Bạch an tâm về phòng, lại phát hiện <Chi ma đồ giám> và mô hình của cậu mất tích hết rồi. A Yên đứng ở cửa vẻ mặt cảm thông nhìn cậu, “Tiên sinh nói mê muội mất ý chí, kêu tôi tạm thời tịch thu mấy món đồ đó.”
Hứa Bạch ngồi liệt giường, cảm thấy giờ phút này cậu vô cùng cần một cái sofa lười nằm hẳn một năm, phóng thích ũ rũ của mình.
Sao Phó tiên sinh có thể như vậy?
Nhàm chán đến chết, Hứa Bạch cầm lên tài sản suy nhất còn sót lại ——- di động.
Hứa Bạch do dự, do dự một hồi, ngón tay bồi hồi trên ảnh đại diện wechat mấy chục lần, rốt cuộc không nhịn được click mở đóa hoa kia, gửi tin nhắn.
Knoxville ngày mai: Anh đang ở đâu vậy Phó tiên sinh?
Vừa gửi xong Hứa Bạch đã hối hận. Những tin nhắn trước cậu gửi Phó Tây Đường đều chưa trả lời, nói không chừng anh căn bản không chơi wechat.
Hơn nữa đây là gì chứ? Cứ như thời trung học phổ thông bị chủ nhiệm giáo dục tịch thu truyện tranh, lại còn chủ động chạy tới cầu dạy dỗ. Không không không, Lãng Lý Bạch Điều không cùng đường bí lối như vậy được.
Đột nhiên âm thanh thông báo wechat vang lên.
Hứa Bạch lập tức cầm lên xem, Phó Tây Đường trả lời cho cậu một dấu chẩm hỏi.
Trời ơi, làm sao bây giờ?
Hứa Bạch thực cơ trí, cậu không tiếp tục lỗ mãng hấp tấp trực tiếp hồi âm nữa. Mà cực kỳ quyết đoán đi tới cửa sổ, duỗi tay gãi gãi lá dây thường xuân, “Tiên sinh nhà cậu đang làm gì?”
Dây thường xuân em vừa mới ngủ đã bị Hứa Bạch đánh thức, cũng may tính tình nó hiền lành, thích giúp đỡ mọi người. Vì thế nó huơ huơ lá cây với Hứa Bạch, chậm rì rì đi xem giúp cậu.
Cửa sổ phòng ngủ của Phó Tây Đường đã đóng, dây thường xuân lén lén lút lút ghé sát vào cửa sổ nhìn xem. Chỉ là trên cửa sổ có hoa văn chìm, nó không nhìn rõ tình hình bên trong.
Bỗng dưng cửa sổ bật mở.
Mầm nhọn dây thường xuân ngơ ngơ ngác ngác ngó lên, dường như Phó Tây Đường mới tắm xong, khoác áo choàng tắm lộ ra xương quai xanh trơn bóng, trên tóc còn nhỏ nước,“Chuyện gì?”
Dây thường xuân lúng túng, lá cây che lại mầm nhọn, phảng phất như thẹn thùng che mắt. Sau đó nó uốn éo khoa tay múa chân, bán đứng Hứa Bạch ———- khách ở phòng bên kia kêu tôi tới xem tiên sinh đang làm gì?
Ba phút sau, wechat Hứa Bạch nhận được một tấm ảnh từ Phó Tây Đường, trong ảnh là mô hình và sách tranh bị tịch thu.
Hứa Bạch lý giải nó là ——— con tin.