Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 3

Cũng may Hứa Bạch không phải yêu quái háo sắc, cơn hoảng hốt qua đi, cậu vội vàng đuổi theo người đàn ông kia,  “Xin hỏi anh là ai?”

Người nọ cũng không phản ứng lại cậu, anh dừng trước căn nhà, ánh mắt cẩn thận miêu tả mái ngói phủ đầy vết tích thời gian, còn có song cửa sổ phảng phất như cất chứa trăm năm khói lửa, nắng nhạt rơi trên gò má anh, làm cả người anh thoáng chút đã trở nên mơ hồ không rõ ràng.

Trời sau cơn mưa, cánh hoa hải đường rơi đầy mặt đất, đẹp đẽ mà đau thương.

Hết thảy trước mắt tựa một bức tranh, là kiểu tranh chỉ tồn tại trong kẽ hở thời gian, khiến Hứa Bạch luyến tiếc phá vỡ khoảnh khắc này.

Một thiếu niên ước chừng mười ba mười bốn tuổi mặc tây trang vội vã đẩy cửa sắt chạy tới, vừa chạy vừa kêu lên: “Tiên sinh đợi tôi với!”

Trong lòng Hứa Bạch dấy lên một suy đoán, cậu bước tới ngăn cản cậu bé lại, thân thiện hỏi: “Chào cậu, nơi này là nhà riêng, không cho phép người ngoài tự tiện xông vào. Xin hỏi các vị đây là…”

Thiếu niên có một đôi mắt hạnh xinh đẹp, mái tóc nhạt màu hơi xoăn, hai bên mũi lấm tấm một hàng tàn nhang nho nhỏ đáng yêu. Cậu bé chớp chớp mắt: “Nơi này là nhà của tiên sinh nhà tôi đó. Căn này và căn cách vách đều của tiên sinh cả!”

Quả nhiên là vậy.

Hứa Bạch quay đầu nhìn người đàn ông kia, người này là Đại lão bản sau màn trong truyền thuyết? Đúng là giá trị nhan sắc nghiền ép toàn bộ công ty nha.

“Anh chính là đại minh tinh đang đóng phim trong căn nhà này sao?” Thiếu niên bỗng nhiên tỏ ra rất hiếu kỳ đối với Hứa Bạch, nhìn cậu từ trên xuống dưới lại từ trái qua phải một lượt, sau đó đưa ra kết luận: “Anh không đẹp bằng tiên sinh nhà tôi, aiiii.”

Hứa Bạch: “…” Làm người thực ra không cần quá thành thật như vậy đâu thiếu niên à.

“A Yên, không được vô lễ”. Người đàn ông kia quay đầu lại nói, ngữ khí nghiêm khắc.

Thiếu niên gọi là A Yên thè lưỡi, thành thành thật thật nói với Hứa Bạch câu “Thật xin lỗi”, chỉ là trong nháy mắt cậu bé lại vô tâm vô phế cười rộ lên, lúc gần đi còn phất phất tay với Hứa Bạch.

Bọn họ từ bên kia cửa sắt tới, lại thông qua đó trở về, giống như chỉ đơn thuần ghé qua nhìn nơi này một cái. Mà người đàn ông kia ngoại trừ câu “Xin nhường đường” lúc ban đầu thì chưa từng nói thêm lời nào với Hứa Bạch.

Người đẹp thì có quyền cá tính vậy, Hứa Bạch bình tĩnh hòa nhã mà nghĩ.

Trên xe về nhà, Hứa Bạch tự hỏi có cần báo cho Chu Tử Nghị chuyện hôm nay gặp Đại lão bản không, cuối cùng vẫn bỏ qua không nhắc tới. Người kín tiếng khiêm tốn, không dễ tiếp cận như Đại lão bản chắc chắn không thích người khác vin vào móc nối quan hệ.

Cậu đâu cần tự chuốc lấy mất mặt.

Nhưng Khương Sinh thì cực kỳ tò mò với hai người chỉ gặp mặt thoáng qua kia. Hứa Bạch không nói cho cậu ta biết đó là Đại lão bản, dù sao đoàn phim cũng là nơi không giữ được bí mật, lỡ như rước lấy phiền phức thì gay go.

Khương Sinh cũng chỉ tập trung chú ý được ba phút, chốc lát sau đã nghĩ tới chuyện khác, thừa lúc chờ đèn đỏ gửi một bài viết qua cho Hứa Bạch.

Hứa Bạch vừa nhấn mở thì thấy ————- Đại hội sắc đẹp Yêu giới.

Cái quỷ gì đây?

Hứa Bạch vừa lướt đọc vừa nghe Khương Sinh nói: “Ông chủ cửa hiệu cắt tóc Quân Quân nói đây là theo xu hướng của thời đại, điều tiết không khí khẩn trương của thế hệ lão yêu quái, thuận tiện quảng cáo cho hiệu cắt tóc của ông ấy luôn. Nhưng danh sách đề cử không có tên của anh Hứa, không công bằng! Em khiếu nại với ông ta, anh biết ông ta trả lời em thế nào không? Ông ta dám nói tiểu yêu quái sinh sau thời điểm kiến quốc thì không được đề tên!”

Sinh sau thời điểm kiến quốc thì không được đề cử? Đây lại là cái quỷ gì?

“Đây là kỳ thị trắng trợn!”

Âm thanh còi xe trong giờ cao điểm hết đợt này tới đợt khác cùng tiếng lên án của Khương Sinh trùng điệp truyền vào tai Hứa Bạch, cậu kéo thẳng xuống cuối danh sách, thấy được một cái tên — Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường? Đại yêu quái à?

Cậu lại kéo xuống chút nữa, không thấy ảnh chụp của Phó Tây Đường. Thông tin giới thiệu yêu quái được đề cử đều có ảnh chụp, nhưng Phó Tây Đường này không có.

Nhìn tới phần tóm tắt —- Yêu giới nhất chi hoa, nhân gian mười dặm hương.

Lại kéo xuống nữa, Hứa Bạch muốn xem có người nào đăng ảnh trong bình luận không, kết quả vừa lướt qua đã thấy một bình luận —-

Ông nội của mi đây: Đến cả Hứa Tiên cũng phải khiếp sợ! Phó tiên sinh bỏ xa Hứa Bạch tiểu xà yêu mười con phố! Hứa Bạch chết tươi! Mặt mũi Tây hồ bị mày làm mất sạch! Đập đầu vào hồ tự sát đi Hứa Bạch!

Hứa Bạch nhận ra ID này, là con rùa đánh nhau với cậu trong Tây hồ hồi cậu còn nhỏ, là anti fan chính hiệu số một của Hứa Bạch ở yêu giới. Con rùa sống ngàn năm, tự xưng ông nội nhà người ta cũng không phải không có lý.

Đáng tiếc, nhiều năm qua anh ta cũng chỉ nói đi nói lại vài câu này, chẳng có chút sáng tạo, lần sau về quê cậu sẽ đưa cho anh ta một quyển từ điển Tân Hoa.

À quên, “Từ điển Tân Hoa” đã đưa rồi, vậy thì đưa sách mới được đại ma vương biên tập “Yêu giới ba ngàn từ vựng” đi.

Hứa Bạch ôn hòa nhã nhặn nghĩ: mình đúng là một yêu thiện lương.

Rất nhanh xe đã dừng lại trước cổng khu nhà, lúc xuống xe Hứa Bạch đột nhiên lại hỏi Khương Sinh: “Tiểu Khương, nhìn anh đẹp trai không?”

“Hả?” Khương Sinh sửng sốt, theo bản năng nhìn kính chiếu hậu. Bên trong phản chiếu một người đàn ông tóc ngắn sạch sẽ khoan khái, tuy bị kính râm lớn che khuất non nửa khuôn mặt, nhưng mày kiếm lưu loát, chiếc mũi anh tuấn đều lộ ra. Sườn cằm căng chặt càng thêm phần gợi cảm.

Khí chất sạch sẽ lại không kém phần gợi cảm, đây là nguyên nhân chính Hứa Bạch được vô số người hâm mộ ưu ái.

“Đẹp trai!” Khương Sinh khẳng định, lại cảm thấy Hứa Bạch có vẻ không hứng thú với câu trả lời cho lắm.

Nhìn theo cho tới khi Hứa Bạch đã khuất bóng,  Khương Sinh lập tức khẩn cấp nhắn tin cho Chu Tử Nghị.

Củ gừng tươi mới: Đại ca! Anh Hứa thế mà lại hoài nghi nhan sắc của mình!

Chu Tử Nghị: Ai dám lên tiếng nhận mình đẹp hơn cậu ta?

Củ gừng tươi mới: Phó Tây Đường!

Chu Tử Nghị: Người mới?

Củ gừng tươi mới: Là một lão yêu quái!

Ngay sau đó Khương Sinh cũng gửi bài viết kia cho Chu Tử Nghị. Chu Tử Nghị xem một lúc, bỗng dưng thấy có chỗ nào đó không đúng.

Chu Tử Nghị: Từ từ, anh bỗng thấy cái tên này có chút quen mắt.

Chu Tử Nghị tắt khung trò chuyện với Khương Sinh, lại nhấn mở thông báo công tác Diệp Đại thiếu gửi. Nội dung đại khái là —- Đại lão bản đã về nước, ngụ tại nhà số 10 phố Bắc, sát vách phim trường. Mong Chu Tử Nghị và Hứa Bạch đều để ý một chút, lúc ở đoàn phim, nếu không muốn ôm nhau cùng nhảy lầu ở tòa nhà Tứ Hải thì ngàn vạn lần đừng quấy rầy Đại lão bản bởi mấy việc không cần thiết.

Tên của Đại lão bản là gì nhỉ? Phó Tây Đường đó.

Chu Tử Nghị yên lặng chốc lát, anh cảm thấy mình chính là người đàn ông nắm giữ bí mật khủng khiếp nhất thế giới.

Ngày hôm sau, Chu Tử Nghị tạm hoãn hết công việc trong kế hoạch, đặc biệt chạy tới điều tra tình huống ở đoàn phim.

Trước khi vào trong, theo bản năng anh liếc mắt về phía cửa chính của nhà số 10 kế bên, nhìn thấy một thiếu niên choai choai đầu tóc như ổ gà ngồi trên băng ghế trước cửa cắn hạt dưa, dạt dào hứng thú nhìn kẻ đến người đi ở đoàn phim bên này.

Đây là con trai của Đại lão bản à? Chu Tử Nghị nghĩ. Anh cũng không tới quấy rầy mà bước thẳng vào phim trường.

Hứa Bạch đang trong cảnh quay, cảnh này cậu diễn NG ba lần rồi, mãi vẫn không qua được. Diêu Chương nói cảm xúc của cậu chưa tới, biểu lộ không đủ kịch liệt, để cậu ngẫm nghĩ cẩn thận lại, bạn diễn của cậu là Đỗ Trạch Vũ cũng bị NG theo.

“Cái cậu nghĩ đến lúc này phải là bi phẫn, bi phẫn! Tình cảm mãnh liệt thêm chút nữa, nhưng chủ ý vẫn là muốn kiềm nén lại, nên không cần bộc lộ hết ra ngoài, hiểu không?”

Diêu Chương cường điệu thêm một lần, nhưng rốt cuộc thiếu ở chỗ nào, Hứa Bạch vẫn không thể chuẩn xác chạm tới được. Cậu nhìn Đỗ Trạch Vũ ở đối diện dường như có chút không kiên nhẫn, ánh mắt thoáng lướt qua cánh cửa sắt sau lưng cậu ta, không khỏi từ từ mường tượng lại chuyện hôm qua.

Kết quả Diêu Chương bỗng nhiên vui sướng hô to: “Chính là vẻ mặt này! Giữ nguyên đó!”

Hứa Bạch: “…”

Cảnh diễn này gập gập ghềnh ghềnh rốt cuộc cũng qua, trong đầu Hứa Bạch nhịn không được nhớ tới người đàn ông hôm qua. Cái này phải trách đạo diễn Diêu, Hứa Bạch tiếp tục bình tĩnh hòa nhã nghĩ.

Cậu vừa ngồi xuống cầm nước lên uống thì Chu Tử Nghị từ phía sau đi tới, nói bên tai cậu: “Cậu biết người ở cách vách là ai chưa? Đại lão bản của chúng ta, anh ta tên Phó Tây Đường.”

Hứa Bạch không nói gì, cậu xoa xoa cổ áo bị nước đổ ướt, cố gắng liên hệ cái tên Phó Tây Đường này với người đàn ông kia. Sau đó phát hiện —- thật mẹ nó quá xứng.

Qua hồi lâu, cậu nói: “Thế giới kỳ diệu thật, Đại lão bản của chúng ta cũng là yêu quái.”

Chu Tử Nghị: “… Hình như là vậy.”

Chết tiệt, chỉ mãi chú ý đến việc nhan sắc Hứa Bạch bị người khác nghiền ép mà quên mất chuyện quan trọng này. Ba yêu quái bọn họ lập tức họp lại với nhau, thảo luận xem có nên đi thăm hỏi vị cao nhân này trước hay không.

Không ngờ Hứa Bạch quay đầu lại thì thấy Đỗ Trạch Vũ đang nhìn cậu, vì thế  mỉm cười thân thiết với cậu ta. Đỗ Trạch Vũ lại trừng mắt liếc liếc cậu rồi xoay người bỏ đi.

“Mẹ nó, quả nhiên là ảnh đế. Lúc quay cố ý liên lụy mình NG, giờ lại làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, giả mù sa mưa cười với mình. Ảnh đế thì giỏi lắm sao.” Đỗ Trạch Vũ nhỏ giọng nói thầm rồi trở về bên cạnh trợ lý.

Trợ lý kéo ống tay áo cậu ta, nhỏ giọng hỏi: “Vừa rồi anh và Hứa ảnh đế nói gì thế?”

“Không có gì.” Đỗ Trạch Vũ nhíu mày.

“Không có thì tốt.” Trợ lý nhẹ nhàng thở ra: “Anh Kim kêu em hỏi anh, việc chuẩn bị quà tặng làm tới đâu rồi.”

“Mấy cái như quà tặng này mấy người không giúp tôi chuẩn bị thì thôi, đối phương là một ông già, làm sao tôi biết tặng cái gì.” Đỗ Trạch Vũ hơi mất kiên nhẫn. Anh Kim là người đại diện của cậu, năng lực không tồi, nhưng không phải chỉ là mượn phòng của lão già kia quay vài ngày thôi sao, vậy mà cũng bắt cậu đi tặng quà.

Trợ lý nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nói mát khuyên nhủ: “Anh Đỗ à, nghe nói chủ nhà là Cữu lão gia nhà Diệp Đại thiếu. Anh Kim vất vả hỏi thăm được đối phương đang ở sát vách, chúng ta đưa quà cảm ơn, không chừng ở phần sau Diệp Đại thiếu có thể nâng anh lên thành nam thứ!”

“Nam thứ cái gì, phải là nam chính!” tức chết Đỗ Trạch Vũ rồi.

“Dạ dạ dạ, cái miệng của em nói bậy rồi. Phần sau nam chính nhất định là anh Đỗ.” Trợ lý khuyên can mãi, cuối cùng cũng dỗ được vị này cao hứng. Đảo mắt nhìn phối trí của đoàn phim, này nam số một nam số hai ai cũng già dặn kinh nghiệm hơn Đỗ Trạch Vũ, cố gắng lại càng hơn Đỗ Trạch Vũ, chỉ có Đỗ Trạch Vũ tự cho mình là ưu việt, lại thêm chứng vọng tưởng bị hại.

Aiiiii, nói gì thì nói vẫn phải giải quyết chuyện quà tặng cho đàng hoàng.

Bên kia nhóm yêu quái cũng thảo luận xong —- vị cao nhân bên kia không thể tùy tiện chào hỏi được.

Chu Tử Nghị bỏ thêm một câu: “Nói chung các cậu cứ chú ý nhiều một chút, nhất là cậu đó tiểu Khương, phải cẩn thận hơn. Để ý kỹ cánh cửa sắt kia, đừng để người khác quấy rầy Đại lão bản, nếu không tháng sau chắc chắn Diệp Đại thiếu sẽ mở hẳn cuộc họp phê bình anh công khai.”

“A a a, đợi chút nữa em đặt một phép thuật lên cửa!” Khương Sinh tích cực cho ý kiến.

“Cậu bị ngốc hả!” Chu Tử Nghị đánh một cú lên cái đầu heo của cậu ta: “Làm như vậy để thân phận yêu quái của chúng ta đối mặt với khả năng có thể bị lộ bất kỳ lúc nào hay sao? Cách vách là một lão yêu quái đó, mấy trò mèo của cậu tưởng giấu diếm được anh ta hả?”

Nghe vậy Hứa Bạch lập tức đưa ra hai vấn đề: “Diệp Đại thiếu có biết Đại lão bản là yêu quái không? Nếu anh ta biết, chúng ta còn cần che giấu thân phận sao?”

Nhất thời Chu Tử Nghị rơi vào một trận im lặng xấu hổ, nhóm yêu quái ba người hai mặt nhìn nhau, sau đó lại vùi đầu khẩn trương thảo luận.
Bình Luận (0)
Comment