Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 51

Tuy có rất nhiều yêu quái hỗ trợ, nhưng tìm kiểm mảnh vỡ vẫn không phải việc đơn giản.

Mảnh cuối cùng này thực sự quá nhỏ, dường như là mảnh nhỏ nhất trong số tất cả mảnh vỡ. Có lẽ nó lẫn giữa những viên đá, có lẽ đã rơi sâu vào bùn, thậm chí cũng có thể đã vào bụng con cá nào đó rồi.

Các yêu quái pháp lực mạnh mẽ, dù cho lợi hại đủ sang lấp cả hồ Bắc Hải, nhưng cũng không có cách nào tìm được mảnh vỡ nho nhỏ.

Nhưng cho dù nhất thời không có biện pháp, chỉ cần nhìn cảnh tượng mọi người đồng tâm hiệp lực, sức mạnh như thành đồng, trong lòng cũng ít nhiều được an ủi.

Ít nhất, đánh đổi của Bắc Hải tiên sinh năm đó là có giá trị.

Trong lúc chờ đợi, Hứa Bạch nhận được tin nhắn của Cố Tri, anh quyết định rời khỏi Bách Đạt, ký hợp đồng với Tứ Hải. Kết quả này đã được suy nghĩ cặn kẽ, cũng mang ý nghĩa cuộc đời anh sắp bước sang chương mới.

Anh chia sẻ tin tốt này với Hứa Bạch đầu tiên, Hứa Bạch lại quay đầu nói cho Phó Tây Đường, hy vọng “khởi đầu mới” có thể mang vận may tới cho anh.

Nơi xa, bầu trời màu đen và mặt hồ trắng chạm nhau thành một đường chân trời phân cách rạch ròi, một con thuyền chậm rãi xẹt qua nơi giao hội. Thương Tứ ngồi ở đầu thuyền nghe Lục Tri Phi kể chuyện hồi cậu còn nhỏ, một tay rũ bên ngoài thuyền, pháp lực màu đen trong lòng bàn tay dâng lên chui vào mặt hồ bình tĩnh, cuộn lên cơn lốc nơi đáy hồ.

Thuyền nhỏ tiếp tục chậm rì rì tiến về phía trước, đáy hồ bị quật ba thước đất, kể cả một khối đá cực nhỏ cũng không tránh được.

“Đi thôi.” Bổng nhiên Phó Tây Đường đứng lên.

“Hả? Chúng ta về trước sao?” Hứa Bạch không rõ nguyên do.

Phó Tây Đường: “Nếu dễ dàng tìm được như vậy thì một Thương Tứ là đủ rồi, có lẽ tôi nên về hoàn thành máy dò tìm.”

Hứa Bạch gật đầu, nói vậy cũng có lý, hai bút cùng vẽ vẫn tốt hơn.

“Dù sao cũng nói với họ một tiếng đã, Tứ gia và Khư Lê còn đang ở giữa hồ, hay là chúng ta đợi họ trở về?” Hứa Bạch nói.

Phó Tây Đường bình tĩnh mà lấy di động ra.

Hứa Bạch: “……………”

Yêu quái hiện đại như cậu mà lại quên mất di động vừa nhanh vừa tiện dụng.

Phó Tây Đường gọi điện cho Thương Tứ, hẹn chạng vạng ngày mai tiếp tục gặp mặt ở đây. Đương nhiên nếu bọn họ tìm được mảnh vỡ trong tối nay thì quá tốt.

Phó Tây Đường và Hứa Bạch đi tới bên ngoài công viên thì đụng phải A Yên ngồi xổm cạnh hòm thư ven đường. A Yên cô độc, A Yên quạnh hiu, trong tay cầm căn xuyến xuyến, người còn không lớn bằng hòm thư.

Hứa Bạch lần nữa lại: “……………”

Thương Tứ đặt kết giới, ngăn cách A Yên vừa ăn xong ma lạt năng quay trở về ở bên ngoài.

Về tới nhà, Hứa Bạch bồi Phó Tây Đường làm máy dò tìm trong phòng sách, tuy không thể giúp về chuyên môn, nhưng có thể làm bạn ở bên cạnh.

Chờ đến mười một giờ tối, Thương Tứ bên kia cũng không có tin tức gì, có thể thấy được mảnh vỡ vẫn chưa được tìm ra.

Hứa Bạch lê dép lẹp xẹp lẹp xẹp chạy xuống lầu, bật lửa nấu mì. Làm một người chỉ biết ăn không biết làm, Hứa Bạch chỉ cần bước vào bếp là tương đương tàn phế cấp ba.

Nhưng cậu có thể nấu mì gói, chỉ giới hạn trong mì gói, đổi thành mì sợi cũng không được, trừ phi anh muốn ăn hồ dán.

Tuy mời Phó Tây Đường ăn mì gói thì có hơi không cao cấp, nhưng Hứa Bạch tự xưng là nêm lượng tình yêu vô cùng to lớn vào trong, còn thêm hai trứng gà lòng đào, Phó tiên sinh chắc chắn sẽ cảm động.

Phó Tây Đường thấy cậu chỉ bưng một tô mì, mơ hồ nhớ lại cậu nhiệt tình yêu thương mì gói, hỏi: “Em không ăn sao?”

Hứa Bạch lắc đầu, mặt chồm tới trên bàn, sau đó hai tay chống lên mặt bàn nhìn Phó Tây Đường, “Anh đút em một đũa, được không?”

“Đạo diễn lại bắt em giảm béo à?”

“Đâu có, em chỉ mập giả tạo thôi, bệnh phù. Em là rắn nước mà.”

Giải thích không chút sơ hở, hợp lý cực kỳ.

Cuối cùng Hứa Bạch ăn nửa tô mì và một cái trứng gà, nói là tiếp tục bồi Phó Tây Đường làm máy dò tìm, nhưng chẳng được bao lâu đã ngủ gà ngủ gật. Cậu liên tục bôn ba vài ngày, vừa rồi lại ăn một ít, buồn ngủ dâng lên, thực sự không chịu nổi.

Phó Tây Đường ngừng tay nhìn cậu, cũng không đánh thức cậu. Thẳng tới khi Hứa Bạch hoàn toàn đi vào giấc ngủ, cả người nghiêng qua bên cạnh, anh mới kịp thời duỗi tay ôm người vào lòng.

Hứa Bạch ghé vào ngực anh, không tỉnh.

Phó Tây Đường cứ ôm cậu như vậy, hồi lâu sau mới bế người về phòng.

Bên cửa sổ gió thổi nhè nhẹ, ánh trăng dịu dàng chiếu lên đôi gò má đang say ngủ, dường như cậu nằm mơ, mày nhíu lại. Phó Tây Đường dém chăm cho cậu, duỗi tay giúp cậu vuốt phẳng ấn đường, đáy lòng một mảng an yên.

Quay đầu nhìn lại, cây Mãn nguyệt lại cao hơn hôm qua một chút.

Chờ tới khi tìm được hạt giống hoa của Bắc Hải, sẽ ươm cạnh cây Mãn nguyệt, Phó Tây Đường nghĩ. Từ nay về sau một năm lại một năm nữa, xuân sinh mưa móc, hạ có phồn hoa, bọn họ trước sau đều sẽ ở bên nhau.

Giờ đã là thời buổi hòa bình, nên tỉnh đều đã tỉnh, nên trở về cũng đều trở về.

Hôm sau, Hứa Bạch vẫn ra ngoài công tác như thường. Cậu cần ghi hình phim ngắn công ích tuyên truyền một loại hình biểu diễn nghệ thuật truyền thống, có khoảng mười mấy người tham diễn tính bao gồm cả cậu, mỗi người chỉ có vài lời kịch. Trong điều kiện thuận lợi thì chỉ cần hai ba tiếng đồng hồ là có thể ghi xong.

Chu Tử Nghị rất chu đáo với Hứa Bạch, công tác nhận trong thời gian này đều ở Bắc Kinh, tránh cho cậu chạy khắp nơi không có thời gian lo cho Phó tiên sinh.

Mười mấy người trong phim ngắn công ích đã phân chia thành vài nhóm lần lượt quay trong vài ngày. Phối hợp diễn với Hứa Bạch là một vị tiền bối kỳ cựu trong giới nghệ thuật, Hứa Bạch đã tới rất sớm, không ngờ đối phương còn sớm hơn.

Lão tiền bối không làm giá chút nào, chỉ có tính tình rất cố chấp mà thôi. Ông và Hứa Bạch cùng quay múa rối bóng, vì thế ông tới trước mấy giờ, ở đằng kia mân mê đã lâu.

Hứa Bạch đi qua chào hỏi ông, ông liền kéo Hứa Bạch cùng nhau học. Nhân viên công tác vội vàng giải thích với ông, Hứa Bạch còn chưa hóa trang, ông lão liền không vui.

Hứa Bạch vội vàng xua xua tay, “Không sao đâu, con hóa trang nhanh lắm, giờ cũng còn sớm, con cứ học trước cũng được.”

“Vậy mới được, lại đây, ông dạy cho cậu.” Ông bắt lấy tay Hứa Bạch, trừng mắt liếc những người đó một cái, kéo Hứa Bạch vào trong góc tiếp tục mân mê.

Một già một trẻ ngồi trên ghế gấp nhỏ, vì một đoạn nhiều nhất cũng chỉ hơn mười giây lên hình mà đầu tư hai giờ.

“Ông nói chứ cậu làm vậy không được, thằng nhóc này sao tay vụng thế hả.” Lão tiền bối chê Hứa Bạch lần thứ mười tám rồi, nhưng chính ông cũng là tay mơ chiếu theo trên mạng mà làm.

Hứa Bạch nhìn thấu nhưng không nói toạc ra, lại làm lại lần nữa mới đổi được đối phương vừa lòng gật đầu. Ông vỗ vỗ vai Hứa Bạch nói: “Người trẻ tuổi phải làm tới nơi tới chốn, cậu muốn phát triển cái gì thì chính mình phải đủ hiểu biết về nó.”

“Dạ.” Hứa Bạch gật đầu, ánh mắt thoáng nhìn qua cháu trai kiêm trợ lý của lão tiền bối, cười cười thân thiện.

Cháu trai rầu sắp chết rồi, ở nhà ông nội dạy dỗ mình đã đành, giờ ra ngoài vẫn thế. May mắn là Hứa Bạch chẳng mấy để ý, bằng không có khác nào thiêu thân đâu.

Hứa Bạch cảm thấy như vậy cũng khá tốt, chỉ là thời gian dự tính ban đầu là hai ba giờ bị kéo dài ra rất nhiều, cuối cùng cậu không hóa trang, trưng cầu ý kiến đạo diễn xong trực tiếp để mặt mộc lên hình.

Lão tiền bối vui vẻ lắm, thẳng thắn khen Hứa Bạch có triển vọng, làm cậu dở khóc dở cười.

Quay xong phim ngắn đã là hai ba giờ chiều. Hứa Bạch nhắn một tin cho Phó Tây Đường rồi đi thẳng tới công viên Bắc Hải. Nói là một lát thì tới, nhưng giao thông thủ đô vòng vèo đáng ghét, khi Hứa Bạch tới nơi đã qua bốn giờ chiều.

Phó Tây Đường nói anh đã tới rồi, đang ngồi ở ghế dài chờ cậu.

Hứa Bạch tự cho mình một thủ thuật che mắt, xuyên qua đám người như mắc cửi bước chân nhanh như trốn chạy..

Hứa Bạch còn chưa đi được bao xa đã nghe phía sau có tiếng rơi xuống nước, đám người lập tức xôn xao.

Nghe tiếng la hét kinh hoảng, Hứa Bạch vội vàng quay đầu lại xem, một cô bé đang vùng vẫy trong nước. Người chung quanh hết sức nôn nóng, người phụ nữ có lẽ là mẹ của cô bé bật khóc ra tiếng, bị người khác cản lại không cho nhảy xuống.

Người dân nhiệt tâm nhanh chóng cứu viện, Hứa Bạch thấy có người xuống nước rồi thì không nhúng tay nữa.

Nhưng đúng lúc này, càng ngày càng nhiều người vây lại đây, đám người chen chúc nhau, một ông cụ gần bên Hứa Bạch thiếu chút nữa bị xô té vào hồ.

Hứa Bạch nhanh tay lẹ mắt bắt lấy cánh tay ông lão, không ngờ ông không sao ngược lại cậu trượt chân một cái trượt ngã.

Ôi mất mặt quá rồi.

“Bùm!” Hứa Bạch ngã mạnh vào hồ, cả người chìm trong nước, có điều cậu còn nhớ mình đang ở giữa đám đông, không thể biến trở về nguyên hình. Cậu nhanh chóng trồi lên, nhưng phong cảnh trước mắt đã biến thành trắng đen.

Tiếng khóc la, cô bé ngã trong hồ, đám người vây xem đều biến mất..

Phía sau truyền tới giọng của Thương Tứ, “Cậu xuất hiện cũng khéo quá.”

Bỗng nhiên Hứa Bạch quay đầu lại, một con thuyền nhỏ từ từ trôi tới, Phó Tây Đường ngồi ở đuôi thuyền vươn tay cho cậu, “Lên thôi.”

Hứa Bạch được anh kéo lên còn không quên hỏi: “Cô bé vừa nãy đâu rồi?”

“Đương nhiên là được cứu lên rồi.” Thương Tứ ngồi ở đầu thuyền, trong tay còn cầm hạt dưa, giống đại lão gia đang xem kịch.

Hứa Bạch lễ phép cười cười, sợ làm ướt quần áo Phó Tây Đường, dứt khoát ngồi xuống bên chân anh, nằm bò ở mép thuyền nhìn vào trong nước, “Sao tự nhiên đứa nhỏ rơi xuống nước vậy?”

“Cô nhóc thấy yêu quái.” Phó Tây Đường đáp.

Thì ra là thế, con nít tâm linh thuần khiết, đôi mắt trong sáng, xác thật có thể thấy yêu quái. Hèn chi Phó tiên sinh và Thương Tứ muốn tìm kiếm mảnh vỡ vào buổi tối, vậy có thể tránh nhiều phiền toái.

Hứa Bạch gật gật đầu, cũng không hỏi nhiều.

Bỗng nhiên, Hứa Bạch thấy có gì đó động đậy trong quần áo, làm cậu hết hồn thiếu chút nữa nhảy dựng lên.

“Phó, Phó tiên sinh……” Hứa Bạch túm lấy ống quần Phó Tây Đường, toàn thân căng chặt, giọng nói run rẩy. Trong lòng cậu ước chừng có hơn mười chiếc máy gặt đập liên hợp đồng loạt ra quân, tiếng vang ầm ầm, phá hủy ruộng lúa, san bằng bờ ruộng, hò hét ———

Trên người em có côn trùng phải không!!!!!!!!

Cảm tạ kỹ thuật diễn xuất nhiều năm qua giúp Hứa Bạch bảo trì được bề ngoài bình tĩnh.

“Ở đâu?” Phó Tây Đường hỏi.

“Đằng sau, ở đằng sau ấy.”

Thương Tứ tiếp tục vắt chéo chân cắn hạt dưa lách tách, nhìn Phó Tây Đường lôi ra từ trong quần áo Hứa Bạch ——– một con cá nòng nọc nhỏ.

Cá nhỏ nằm trong lòng bàn tay Phó Tây Đường, không cam lòng vùng vẫy đuôi, hai con mắt trừng to, miệng chu chu chóp chép phảng phất như chất vẫn vì sao họ quấy nhiễu mộng lành của nó.

Hứa Bạch: “…………..”

Không khí hơi xấu hổ, Hứa Bạch thả cá nhỏ lại trong nước, ý đồ giả vờ như nãy giờ không có chuyện gì xảy ra.

Phó Tây Đường muốn đỡ Hứa Bạch lên bờ hong khô quần áo, Hứa Bạch lắc đầu, “Dù sao em cũng ướt rồi, Phó tiên sinh cho em xuống nước luôn đi.”

“….”

“Em đảm bảo một lát sẽ lên mà.”

Phó Tây Đường nhìn đôi mắt ướt nhẹp của cậu, cuối cùng đành bại trận, “Nửa tiếng sau lên ăn cơm.”

“Tuân lệnh.” Hứa Bạch làm một cái chào thật đàn ông, sau đó cởi xăng đan nhảy xuống hồ, dáng người mạnh mẽ. Cậu không biến trở về nguyên hình, quá nhiều yêu, cởi rồi mặc quần áo đều phiền toái.

Nhưng dù vậy, Hứa Bạch vào nước vẫn linh hoạt thích ý, như giao long vào biển rộng, tùy tâm tự tại.

Phó Tây Đường nhìn bóng dáng cậu, không khỏi cười cười, sau đó lấy máy dò tìm ra để vào trong nước, đưa tới bên người Hứa Bạch.

Hứa Bạch trồi lên mặt nước, mắt to trừng mắt nhỏ với máy dò tìm ——– giờ cậu khẳng định được Phó tiên sinh rất thích cá nóc, máy dò tìm lại là con cá nóc bụ bẫm tròn vo.

Sao anh ấy không làm hình rắn chứ? Chẳng lẽ rắn không dễ thương à? Hứa Bạch bình tĩnh nhã nhặn mà suy nghĩ.

Mặt trời lặn, quản gia toàn năng A Yên mang rất nhiều đồ ăn tới. Đồ ăn nóng hổi để bên bờ hồ, mùi thơm nồng nàn bay ra làm Hứa Bạch ở trong hồ còn nghe được.

Bơi qua thì thấy A Yên đang cãi nhau với Khư Lê.

“Thời lão tử còn tung hoành giang hồ, ngươi còn đang ở xó nào đấy!”

“Bằng thân thể nhỏ xíu này của ngươi?”

“Không phục? Có tin lão tử một chân đạp ngươi bay tới Thái Bình Dương ngay không?”

“Không tin.”

“Vậy ngươi tin ta mách với Hồ tam tiểu thư không?”

“…….”

“Hừ, biết sợ rồi sao!”

“…….”

Hứa Bạch học bộ dáng của Thương Tứ, yên lặng duỗi tay lấy một tô bún thịt, vừa ăn vừa xem kịch. Bún thịt được hấp nhừ, Hứa Bạch một muỗng lại một muỗng múc ăn. Ăn ăn một hồi cậu lai nhắm vào lòng đỏ trứng và tôm bóc vỏ bên cạnh.

Khi A Yên và Khư Lê ồn ào xong, quay đầu thì phát hiện hai cái tô trống không.

Đầu sỏ gây tội đã yên lặng trở lại trong nước, lặng yên không tiếng động bơi xa một khoảng, để lại cho họ một cái ót.

A Yên & Khư Lê: “……………”

Tiểu bảo bối anh về đây cho tôi!

Tiểu bảo bối sẽ không về, vì cậu thấy Phó tiên sinh tới rồi. Để tránh bị Phó tiên sinh tóm được tha đi, đương nhiên là cậu ném chén đũa lao xuống bơi ra giữa hồ ngay, mang theo máy dò tìm chui xuống đáy hồ.

Cậu bơi rồi bơi theo máy dò tìm, trên đường còn chạm mặt phải yêu quái khác. Nhưng máy dò tìm vẫn không dừng, tựa hồ như muốn vòng hết cả hồ mới có thể xác định được vị trí mảnh vỡ.

Không biết qua bao lâu, máy dò tìm rốt cuộc ngừng lại, vòng quanh một chỗ không chịu đi.

Hứa Bạch vui mừng vội vàng tìm kiếm khắp nơi dưới đáy hồ. Dưới này rất lộn xộn, hẳn đã bị các yêu quái khác lục soát, cũng bị lốc xoáy của Thương Tứ quét qua, dường như tới cả lớp bùn cũng bị đảo hết lên, lại lần nữa lắng đọng.

Chẳng lẽ mảnh vỡ ở đây sao?

Hứa Bạch không bỏ qua bất kỳ góc nào, cẩn thận xem xét, chỉ là qua hồi lâu, cậu cho tay vào trong bùn cẩn thận sờ tìm cũng không tìm được cái gì.

Phó Tây Đường từng cho cậu xem hình dạng sau khi mảnh vỡ còn lại hợp vào, chính là một chiếc chìa khóa nhỏ màu vàng, nên mảnh vỡ cũng là một mảnh kim loại nhỏ.

Rốt cuộc nó ở đâu?

Bỗng nhiên Hứa Bạch cảm giác được có gì đó đụng đụng vào tay mình. Cúi đầu mới thấy là con cá nòng nọc  ban nãy mổ ngón tay cậu.

Cậu giật giật tay, con cá liền tránh ra.

Cậu bất động, nó liền quay lại, chuyển động vòng quanh tay cậu, như muốn chơi đùa.

Hả?

Bỗng nhiên trong đầu Hứa Bạch chợt lóe lên, chuyện bọn họ không biết, có lẽ bọn cá sinh sống trong hồ này sẽ biết!

Cậu vươn tay đụng vào con cá, ý đồ muốn câu thông với nó.

Nhưng nó còn quá nhỏ, chưa có linh trí, không cách nào câu thông được. Hứa Bạch cũng không nhụt chí, lại thấy một con cá chép cẩm lý bèn bơi nhanh đuổi theo.

Cậu hỏi từng con cá xung quanh mình, thậm chí cả chim chóc ngang qua, tìm kiếm một kẻ hiểu rõ tình hình ở đây.

Trong hồ này chắc không có yêu quái bản xứ, nếu không Thương Tứ đã sớm hỏi rồi. Nhưng có cái gọi là tâm thành tất linh, Hứa Bạch cảm thấy chỉ cần có hy vọng, tiếp tục tìm kiếm cũng sẽ có kết quả.

Phó Tây Đường đang bình tĩnh nhìn mặt hồ nhận được phản hồi từ máy dò tìm, không nhịn được đưa tay vào trong nước thăm dò. Anh suy nghĩ, con cá vừa bơi qua có từng nói chuyện với Hứa Bạch không nhỉ.

Thủy yêu và sinh vật sống dưới nước luôn luôn có phương thức câu thông đặc thù.

Mà lúc này, một con cá chép cẩm lý bỗng nhiên nhảy lên khỏi mặt nước tạo thành một đường cong duyên dáng giữa không trung, phẩy đuôi phóng qua thuyền nhỏ của Phó Tây Đường, lần nữa đáp về trong nước.

Kết giới tước đoạt sắc thái hoa mỹ của nó, nhưng tư thái vừa rồi kinh diễm tựa “Cá chép vượt Long Môn” vẫn lưu lại trong ánh mắt Phó Tây Đường, thật lâu cũng không tan đi.

Sau cú nhảy lại là kết bè kết đội cuồng hoan.

A Yên ở bờ hồ, các yêu quái trong nước, thậm chí là Thương Tứ đều kinh ngạc mà nhìn dị động của bầy cá. Trời đêm đen thẳm phản chiếu trên mặt hồ cũng trở thành sắc trắng, bầy cá vui sướng như rồng tung hoành trong nước từ đầu này bơi tới đầu kia, lại vẫy đuôi một cái.

“Rào rào!” Rất rất nhiều cá đồng thời nhảy khỏi mặt nước rồi lại nhất trí cùng rơi xuống như rồng lớn nghịch nước.

Hứa Bạch ở đáy hồ nhìn bầy cá bơi qua bơi lại trên đỉnh đầu mình, thỉnh thoảng sẽ có một con cá ngừng trước mặt miệng ngậm đồ vật đưa cho cậu.

Có mấy viên trân châu nho nhỏ, có khối sắt vụn, có vỏ ốc nhỏ.

Chúng nó cũng không biết Hứa Bạch rốt cuộc đang tìm gì, vì thế có thể tìm được cái gì thì đem cho cậu cái đó.

“Trời …….” Có yêu quái kinh ngạc cảm thán, hắn không tin đưược mấy con vật nhỏ chưa có linh trí lại có thể làm ra tràng cảnh chấn động như vậy.

Thậm chí chúng nó góp thêm một phần sức lực, có lẽ còn làm được cả chuyện bọn họ không làm được.

Trong lòng A Yên vô thức khẩn trương, rất nhiều yêu quái cũng như vậy. Hồ Đào nắm chặt tay Khư Lê, từ xa nhìn động tĩnh lớn giữa hồ, tim cũng đạp nhanh lên.

Khẩn trương lan tràn trong không khí, bỗng nhiên Hứa Bạch ngoi lên, ra sức bơi vào bờ. Dưới đêm trăng, thứ được nắm trong tay cậu phản xạ quang mang lấp lánh.

“Anh, Anh ta……” A Yên xúc động tới nói lắp, tàn nhan trên mặt cũng muốn rơi cả xuống.

Chỉ thấy một cơn hoa mắt, Phó Tây Đường đã xuất hiện trước mặt cậu nhóc, đưa lưng về phía nó sải bước tới bờ hồ.

Tiên sinh bây giờ……… chắc chắn cũng rất vui mừng, rất xúc động nhỉ.

A Yên nghĩ như vậy, trong lòng càng thêm cao hứng. Nó theo tiên sinh nhiều năm khắp nơi bôn ba truy tìm một hy vọng xa vời, đôi khi cũng không biết có nên tiếp tục hay không.

Chỉ có tiên sinh yên lặng mà kiên trì, mãi cho tới hiện tại.

Hẳn là ngài tự trách lắm, hai lần Bắc Hải tiên sinh xảy ra chuyện ngài ấy đều không có ở nhà.

Cũng may hiện tại tất thảy đều sẽ kết thúc, A Yên thực tâm vui vẻ.

Lúc này, Hứa Bạch rốt cuộc về tới bờ, bắt lấy tay Phó Tây Đường đang giơ ra một bước phóng lên. Chưa kịp thở dốc đã đưa đồ vật đang gắt gao nắm chặt trong tay cho Phó Tây Đường, cưười nói: “Phó tiên sinh, em tìm được rồi.”

Lòng bàn tay mở ra, một mảnh nhỏ lẳng lặng nằm ở đó, chờ đợi cố nhân.

“Ừ.” Thần sắc Phó Tây Đường không lộ ra chút kích động nào, nhưng động tác của anh lại hơi chậm hơn so với thường ngày. Lấy khối mảnh nhỏ đã hợp lại từ trong túi ra, lắp mảnh cuối cùng này vào, nháy mắt chìa khóa khôi phục nguyên trạng. Sau đó anh lấy điếu trụy ra, thong thả mà kiên định cắm vào trong lỗ khóa phía sau điếu trụy.

Động tác của anh vô cùng chậm, rất rất chậm, tựa như xuyên qua trăm năm.

Tất cả mọi người nín thở tập trung, hai mắt gắt gao nhìn điếu trụy hình bảo thuyền kia, sợ bỏ qua bất kỳ một cảnh tượng rung động lòng người nào.

Ngay cả Thương Tứ cũng hiếm thấy lộ ra sự nghiêm túc.

“Cùm cụp.” Khóa mở.

Bảo thuyền mở bung ra, tự động tách ra thành hai cánh, mọi người nhìn vào ——– bên trong lồng sắt kia rỗng tuếch.

“Tại sao lại như vậy?” Hứa Bạch không thể tin được mà lẩm bẩm.

“Không thể nào!” A Yên liều mạng lắc đầu, điên mất thôi.

Lồng sắt trống không! Là trống không! Hạt giống hoa không ở đó!

Sao có thể chứ?!

Nó bồi tiên sinh đi qua nhiều nơi như vậy tìm manh mối, sao lồng sắt lại rỗng không được?!

Các yêu quái đều ngơ ngẩn, ngạc nhiên mà nhìn lòng bàn tay Phó Tây Đường. Hồ Đào bưng kín miệng mình, sắc mặt nháy mắt tái nhợt, mà Khư Lê ngày thường luôn không hợp với Phó Tây Đường cũng không nhịn được mở to hai mắt.

Đột nhiên mọi người không dám nhìn vẻ mặt của Phó Tây Đường.

“Phó tiên sinh.” Giọng Hứa Bạch khô khốc, nhìn Phó Tây Đường vẫn bình tĩnh như cũ mà đáy mắt lại đen kịt, bỗng dưng tâm run rẩy. Sau đó cậu lập tức xoay người, xúc động muốn nhảy lại vào hồ, “Có lẽ hạt giống rơi ở bên ngoài, em tìm lại thử xem……”

Phó Tây Đường lại chặt chẽ bắt lấy cánh tay cậu, nhẹ giọng nói: “Không cần tìm nữa.”

Thân thể Hứa Bạch cứng đờ, không dám quay đầu lại. Nước hồ lạnh lẽo không ngừng nhỏ giọt từ trên người cậu, gió thổi qua lạnh tới nỗi làm người ta phát run.

“Nhiêu đó đủ rồi.” Phó Tây Đường tiếp tục nói, thanh âm thật khẽ, tựa như mùa thu lá rụng, nhẹ bẫng đung đưa đung đưa chẳng đáp được.

“Phó tiên sinh……….” Hứa Bạch xoay người nắm tay anh, cảm giác được đầu run rẩy rất nhẹ từ đầu ngón tay anh, không biết vì sao Phó Tây Đường anh không khóc, cậu cứ tưởng anh sẽ khóc.

“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch ôm chặt lấy anh, thân thể lại như bất lực chống đỡ, hai người chậm rãi quỳ rạp xuống đất.
Bình Luận (0)
Comment