Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 58

Giao long thuần trắng lăn lộn trong đại dương xanh. Cái đuôi xinh đẹp vỗ lên mặt nước, vô số bọt nước trắng xóa nổi nên, lại rào rào đổ xuống như trân chân tản mác.

Mồi hồi lật người hoa lệ.

Hứa Bạch chìm trong mộng, tận tình giãn người ra.

Cậu mơ hồ nhớ tới chuyện xưa lưu truyền từ thời tổ tông, nói rằng bạch xà bọn họ nếu thời gian tu hành đủ dài, có lẽ có cơ hội mọc ra sừng rồng, hóa thân thành giao long tung hoành giữa đất trời, không cố kỵ điều gì.

Hứa Bạch từng có lòng hướng tới, nhưng anh bạn rùa nhà bên lại nói đây là vô nghĩa, cho dù cho tu hành tới khi nhân loại tuyệt diệt, cậu cũng không mọc ra sừng rồng được.

Nhưng mộng tưởng thì phải có thức tỉnh, đúng không?

Nghĩ nghĩ một hồi, giao long không cẩn thận kích động quá mức mà tỉnh giấc.

Hứa Bạch mơ mơ màng màng sờ bên gối theo bản năng, lại không thấy ai, lại cảm thấy giao long cậu chắc là đụng vào tảng băng nào đó, eo bị chặt đứt.

Nằm ngốc lăng chừng mười phút, Hứa Bạch miễn cưỡng ngồi dậy, gãi gãi đầu, thoáng nhìn dáng người đang dựa vào ban công —— Phó tiên sinh ở đó làm gì?

Hứa Bạch nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, chịu đựng đau nhức mở cửa ra ngoài ban công.

Phó Tây Đường nghe tiếng vang quay đầu, anh tùy tiện khoác áo ngủ màu đen, vạt áo mở rộng, tóc bị gió thổi rối tung, ngón tay thế nhưng kẹp một điếu thuốc.

Tàn thuốc lập lòe ánh đỏ trong gió, khói trắng mông lung nhồi đầy khoảng cách giữa hai người, cũng làm mơ hồ ánh trăng.

“Phó tiên sinh?” Hứa Bạch chưa bao giờ nhìn thấy người  tự hạn chế như Phó Tây Đường hút thuốc, Phó tiên sinh thế này, ngoài ý muốn dấy lên chút phong tình vạn chủng.

Phó Tây Đường vươn tay với cậu, nhẹ nhàng kéo cậu ôm vào trong ngực, dùng tay không cầm thuốc xoa xoa đầu tóc lộn xộn của cậu, hỏi: “Sao lại ra đây rồi? Ngủ không ngon à?”

Hứa Bạch lắc đầu, tự nhiên mà dựa vào Phó Tây Đường, một tay chống ở lan can, đáp:  “Mấy giờ rồi?”

Phó Tây Đường giơ điếu thuốc cách xa cậu một chút, “Hai giờ.”

Vừa nghe xong đáp án, Hứa Bạch không nhịn được đánh ngáp, nhìn thấy trăng treo giữa trời lại ngạc nhiên thốt lên: “Hôm nay vẫn là trăng tròn kìa.”

Nói xong, cậu lại không nhịn được ló đầu nhìn cây Mãn nguyệt trong sân.

Mãn nguyệt thụ đắm mình dưới ánh trăng, lá cây như phủ một lớp huỳnh quang nhàn nhạt, giống như có vô số đom đóm đậu ở đó, mộng ảo lại lãng mạn.

Không rõ có phải Hứa Bạch ảo giác hay không, cậu thấy cây này hình như lại cao hơn rồi, rất nhanh sẽ vượt qua tường vây. Cậu muốn hỏi Phó Tây Đường, Phó Tây Đường lại chỉ lo ôm cậu từ đằng sau, gương mặt dán vào bên tai cậu, hơi thở mang mùi thuốc lá nhẹ luồn vào mũi miệng Hứa Bạch.

Bỗng dưng cậu cũng muốn rít thử một hơi.

Phó Tây Đường lúc này quá mức cám dỗ người, tuy eo vẫn còn xót nhưng xưa nay Lãng Lý Bạch Điều không biết từ “Chết” viết thế nào.

“Phó tiên sinh cho em hút thử một lần đi.” Hứa Bạch quay đầu thương lượng với anh.

Điếu thuốc trên tay Phó Tây Đường cũng mới quá nửa, anh chỉ rít một hơi, còn lại đều để tự nó tự cháy. Anh nhìn Hứa Bạch, không nói tán đồng hay không, Hứa Bạch lại theo trường phái hành động, nghiêng người lại gần, kề sát tay anh hút nhẹ một cái.

Cậu không dám hít mạnh, chỉ một hơi rồi thôi, cảm nhận hương vị sặc người rồi cười nhả khói, thổi lên gương mặt Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường siết chặt eo cậu kéo cậu lại, trán kề trán.

Hứa Bạch chớp chớp mắt, đôi môi còn chưa bớt sưng đỏ thả một sợi khói cuối cùng tới khiêu khích thần kinh anh, rất giống tiểu yêu tinh ưa tìm đường chết.

Phó Tây Đường tùy tay dụi tắt thuốc, bàn tay to vỗ mông Hứa Bạch, “Còn đùa?”

Hứa Bạch ăn đau, nhéo nhéo cổ Phó Tây Đường đáp: “Là ai đùa ai chứ, sớm muộn cũng có ngày bị anh trêu đùa đến chết.”

Phó Tây Đường không nói gì, mặc cậu bôi đen mình ——- cậu bạn nhỏ trong ngày ngày càng không quy củ, nhưng đêm nay là đặc biệt, cho dù cậu ấy giẫm lên mặt mũi anh, chỉ sợ Phó Tây Đường cũng không nói nửa chữ không.

“Vào đi thôi.” Phó Tây Đường mang người vào trong.

“Là Phó tiên sinh ngủ tới nửa đêm bò dậy, anh nên ngủ cùng em thẳng giấc tới hừng đông mới là quy củ. Anh lại còn hút thuốc, phun khói lên mặt em.”

Hứa Bạch tỉnh mộng lúc rạng sáng, có vẻ đầu óc chưa vận hành tốt lắm, không hề ôn hòa nhã nhặn, công lực dỗi người tăng một mạch thẳng tắp.

Phó Tây Đường dứt khoát bế người lên trực tiếp đè lên giường hôn một chập, hôn đủ rồi người cũng tự nhiên ngừng nghỉ, mơ mơ màng màng lại ngủ mất. Lại lật người tùy tiện ôm eo Phó Tây Đường, nước miếng cọ hết lên cơ bụng của anh.

Phó Tây Đường sửa lại tư thế cho cậu, đắp chăn đàng hoàng, lúc này mới ngẩng đầu lên, hướng về hư không lạnh lùng mà nói: “Chỉ một lần này, không có lần sau.”

Rõ ràng là giọng nói không nhẹ không nặng, lại như sấm sét giáng xuống, sợ tới mức Diệp Viễn Tâm và A Yên đang quỳ gối trên đệm mềm chép phạt ở phòng khách đồng thời run rẩy.

Hai người mang vẻ mặt đưa đám, liên tục bảo đảm sẽ không có lần sau, nhưng vẫn không dám tùy tiện định lên.

Qua thật lâu, Diệp Viễn Tâm mới lặng lẽ hỏi A Yên: “Giờ đã được rồi chứ?”

A Yên chần chừ gật đầu, “Lời này của tiên sinh hẳn là đã hả giận rồi ha.”

Diệp Viễn Tâm tức khắc cực độ vui mừng bật khóc ném bút đi, đứng lên quay đầu chuồn mất bỏ A Yên ở lại.

Anh sẽ không tìm đường chết với A Yên nữa, chỉ muốn một mình lẳng lặng trốn chạy dưới đêm trăng Bắc Kinh, nếu còn không tỉnh ngộ, ngày mai tội danh phản cách mạng sẽ chờ anh.

Hôm sau, Hứa Bạch ngủ tới mặt trời lên cao mới dậy, chuyện hút thuốc hồi rạng sáng mơ hồ tới như một giấc mộng. Chẳng qua Phó Tây Đường hiện giờ đặc biệt dễ nói chuyện, cứ luôn ở bên cạnh thẳng tới khi cậu rời giường, chẳng qua lúc Hứa Bạch tỉnh hẳn, anh đã đeo mắt kính lên đang đọc sách.

“Thức rồi?” Phó Tây Đường quay đầu nhìn cậu.

Hứa Bạch chống người tới dựa đầu lên đùi anh, khuôn mặt tuấn tú mở đôi mắt buồn ngủ mông lung đè lên quyển sách, cho Phó Tây Đường một nan đề kinh điển ——- anh muốn đọc sách hay là ngắm em hửm?

Phó Tây Đường buông sách, xoa vuốt tóc cậu, nói: “Ngồi dậy đi.”

“Mấy giờ rồi?” Hứa Bạch nhắm hai mắt, lười xem di động.

“Mười một giờ.”

“Ừm………”

Hứa Bạch không tình nguyện đứng lên, chậm rì rì tròng áo thun chữ T rồi đi tới phòng tắm. Cũng không biết tối qua Phó Tây Đường làm gì với cậu, mà ngủ xong một giấc đau nhức giảm bớt không ít, tinh thần cũng khá tốt.

Cậu cứ theo lẽ thường lấy dây buộc tóc đen treo trên móc buộc tóc thành củ tỏi, trán lộ ra, sau đó xiên xiên vẹo vẹo mà đứng trước tủ lavabo đánh răng, rửa mặt, cạo râu.

Những lúc không bận công việc, Hứa Bạch đều mặc kệ râu ria lổm chổm trên mặt, tuy rằng râu cậu mọc không đủ đàn ông không quá tươi tốt. Lúc có công tác, cậu sẽ cạo ngay trước khi ra ngoài, đỡ cho bị Chu Tử Nghị nhắc nhở mãi.

Có một đoạn thời gian Hứa Bạch lười tới nỗi đầu sắp mọc nấm, muốn đóng một vai theo hướng văn nghệ chán chường, chỉ là đoàn phim lại có chuyện không thể thuận lợi khai máy, Hứa Bạch ru rú trong nhà, chuyện gì cũng không làm.

Trên tài khoản weibo phụ lại đăng mấy bài thơ không bệnh mà rên rỉ tự làm, sau đó luyện thành hai mươi bốn chiêu thức Thái Cực quyền.

Làm một thi nhân, đối mặt biển rộng, tay bổ Hoa Sơn.

Hứa Bạch đánh răng, nhìn trong gương Phó Tây Đường xuất hiện sau lưng mình, gửi một cái ái wink.

Phó Tây Đường vốn chỉ muốn lấy cái khăn lông, bèn sửa lại ý định, đôi tay vòng qua eo Hứa Bạch chống lên mặt tủ, nghiêng đầu hỏi: “Cần hỗ trợ sao?”

Hứa Bạch không khách khí với anh, miệng dính đầy kem đánh răng mà hôn anh một cái.

Phó Tây Đường cũng không lau vội, duỗi tay nhéo nhéo cằm cậu kéo cậu quay đầu lại, “Đánh răng đàng hoàng nào.”

Anh mở ngăn kéo phía dưới lấy dao cạo râu tổ truyền, một con dao nhỏ tản ra ánh sáng sắc lạnh, Hứa Bạch nhìn thấy mà rụt rè, phun hết bọt kem trên răng, nói: “Phó tiên sinh, kỹ thuật của anh đạt chuẩn không đó?”

Em còn cần dùng mặt kiếm cơm.

Phó Tây Đường tích chữ như vàng, sửa Hứa Bạch đứng lại cho đàng hoàng, duỗi tay nâng cằm cậu, bôi bọt rồi thong thả ung dung cạo râu cho cậu.

Hứa Bạch cười tủm tỉm trong lòng, không phải giao long mà còn sướng hơn cả rồng.

Diệp Viễn Tâm của giờ phút này lại không thể nào vui sướng cho được.

Anh mở rộng cửa lớn phòng quan hệ công chúng của Tứ Hải, oán trời hận đất ánh mắt tràn ngập oán giận, khí thế thổ phỉ ngất trời, người không biết còn tưởng anh ta muốn đi cướp nhà băng.

Lại nhìn quầng thâm mắt đen thui của anh, như thể Diệp chó điên hóa thân thành Diệp chó dữ.

“Để tôi xem cháu trai ba đời nhà con rùa nào đột nhiên có gan lên mạng đồn đoán Cửu lão gia nhà tôi! Ai?!” Diệp Viễn Tâm còn chưa bước tới cửa văn phòng, giọng nói nổi giận lôi đình đã truyển khắp cả tầng lầu.

“Một đám chỉ biết gây phiền toái cho tôi!”

“Tưởng Diệp Viễn Tâm chết rồi hả?!”

Cả phòng quan hệ công chúng im như ve sầu mùa đông.

Đến khi giọng trưởng phòng quan hệ công chúng bình tĩnh như nước vang lên, mọi người mưới nhẹ nhàng thở ra.

“Diệp tổng, là bên Bách Đạt động tay, bọn họ không hài lòng chuyện chúng ta thu mua.”

“Ồ.” Diệp Viễn Tâm bình tĩnh trở lại, hai mắt nheo nheo, người quen thuộc với anh đại khái đều biết anh có nghĩ tới chút hoạt động kiểu “Giết người phóng hỏa”.

Suy nghĩ của Tiểu Diệp tổng chỉ giới hạn trong suy nghĩ mà thôi, lần nào cũng quỳ rạp dưới pháp luật, chính nghĩa và trước mặt Cửu lão gia.

Mình là một lương dân. By Diệp chó điên.

Chuyện hôm nay cũng khơi ra từ bối cảnh trong mấy bức ảnh cũ Hứa Bạch cột tóc củ tỏi. Địa chỉ nhà số 10 phố Bắc đã không giấu được đôi mắt sáng như tuyết của quần chúng nhân dân.

Nhưng nếu chỉ có vậy, cùng lắm cũng thì có fan tới vây xem, chẳng tính là chuyện gì. Hết lần này tới lần khác lại có kẻ sinh sự tung ra tin nóng, nói rằng chỗ đó là nhà của Tứ Hải Đại lão bản chân chính, Cửu lão gia của Diệp Viễn Tâm.

Bọn họ không biết Cửu lão gia của Diệp Viễn Tâm gọi là gì, nhưng ai cũng suy đoán ———– chắc chắn là một ông cụ, nói không chừng tóc còn hoa râm, răng rụng mấy cái, còng lưng trọc đầu.

Vì sao Hứa Bạch xuất hiện ở đó?

Chắc chắn có mờ ám gì rồi!

Diệp Viễn Tâm sắp bị tức hết, fan Hứa Bạch cũng muốn tức chết, ngàn phòng vạn ngừa, không ngờ được Bách Đạt chó cùng rứt giậu, giãy chết còn cắn người một lần.

Diệp Viễn Tâm rầu quá, thật ra chuyện này chỉ cần Phó Tây Đường chịu đứng ra đính chính thì không còn vấn đề gì. Rốt cuộc chỉ có Hứa Bạch bị chụp, không có bằng chứng thực tế, bao nhiêu nước bẩn cũng thuần túy là tuồng hát của thủy quân.

Nhưng Cửu lão gia chịu sao?

Diệp Viễn Tâm không rõ ngài ấy sẽ làm gì vì Hứa Bạch, nhưng dự cảm được chuyện này mà lên báo anh sẽ bị Cửu lão gia răn dạy tới thê thảm, trong lòng đặc biệt bực bội.

Phiền nào sẽ muốn mắng người.

“Đám cháu rùa Bách Đạt đó, hôm nay ông kêu người trùm bao tải bọn nó, mẹ kiếp.”

Trưởng phòng thành khẩn khuyên bảo: “Diệp tổng, đánh người là phạm pháp.”

Diệp Viễn Tâm nghiêng người liếc mắt nhìn anh ta, “Sao nào, anh phải gánh tội thay tôi hay gì?”

Trưởng phòng mỉm cười: “Không đâu.”

Diệp Viễn Tâm: “……”

Có tin tôi sa thải anh không hả?

Lại suy nghĩ chốc lát, Diệp Viễn Tâm bỗng nhớ tới cái gì, hai mắt tỏa sáng, “Mau mau mau, coi trên máy tính của tôi, ổ C có một folder ẩn, mở nó ra!”

Trưởng phòng là một cao thủ máy tính, thao tác cực nhanh, click mở ổ C nhìn thấy folder kia ——- điểm ai người đó chết.

Diệp Viễn Tâm kích động không thôi, vỗ vai trưởng phòng kêu anh ta mau mở ra. Trưởng phòng cũng điên rồi mới tin anh, từ đây mở ra cánh cửa thế giới mới.

Diệp Viễn Tâm là người đàn ông vĩ đại, anh lưu trữ không biết bao nhiêu tài liệu đen của người khác. Chỉ là anh cảm thấy công kích bằng truyền thông bẩn quá hạ lưu, chính diện giao chiến được thì cứ đánh thẳng mặt.

“Diệp tổng.” Trưởng phòng muốn nói lại thôi.

“Sao? Anh thấy tôi ngoan độc quá hả?” Diệp Viễn Tâm khoanh tay hỏi.

“Không phải.” Trưởng phòng lắc đầu, chân thành nói: “Anh có mấy thứ này sao không chịu đem ra sớm.”

Diệp Viễn Tâm chuẩn bị sẵn sàng bài tẩy não còn chưa kịp nói ra liền sửa miệng: “Không hổ là người của Diệp Viễn Tâm tôi, triển vọng cao đó, làm tốt tháng sau tăng tiền thưởng.”

“Tất nhiên rồi Diệp tổng.”
Bình Luận (0)
Comment