Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 71

Giữa sườn phía Bắc núi An Nhạc có một làng du lịch suối nước nóng nổi tiếng gần xa, du khách lui tới nhiều không đếm xuể, nhưng không ai biết thực ra ông chủ của nơi này là một yêu quái.

Sở dĩ Hứa Bạch biết được cũng vì ông chủ đấy là bạn đại học của cậu.

“Lúc ấy tụi em đều trong hội học sinh, anh ta là đàn anh của của hai giới, chẳng qua anh ta thuộc viện quản lý, em lại là viện văn học.” Xuống xe, Hứa Bạch quen cửa quen nẻo dẫn Phó Tây Đường vào làng du lịch.

Băng qua đường mòn đá cuội trồng đầy phong đỏ hai bên, tầm mắt mở rộng thông thoáng, một ao nhỏ tỏa hơi nóng hiện ra. Hơi nước mờ mịt, tiên hạc một chân đứng thẳng sinh động như thật, bốn phía hoa cỏ phồn thịnh không giống như được chuyên biệt tu bổ, ngược lại thì vẻ đẹp tự nhiên chiếm phần hơn.

Ao nhỏ này hiển nhiên là đào từ mạch suối nước nóng trứ danh của làng du lịch, vòng qua nó đi thêm một đoạn chính là biệt thự sân vườn biệt lập Hứa Bạch đã đặt trước, đảm bảo sẽ không có ai tới quấy rầy thế giới hai người của cậu và Phó Tây Đường.

Suốt đường đi, Hứa Bạch thân sĩ xách vali, giới thiệu cảnh quan xung quanh cho Phó Tây Đường. Tới cổng biệt thự, cậu lại tự mình mở cửa cho Phó Tây Đường, “Anh vào đi.”

Phó Tây Đường ngẩng đầu nhìn thoáng qua bảng hiệu trên cửa, trên đó đề hai chữ phiêu dật ——— Đường viện.

Chợt thấy chữ “Đường” kia, Phó Tây Đường liền quay đầu lại nhìn thoáng qua Hứa Bạch. Cậu bạn nhỏ nhà anh dọc đường đi đều phô bày năng lực bạn trai của mình, phong lưu phóng khoáng đọng trên khóe môi, chỉ thiếu mỗi cái đuôi đằng sau vểnh lên tận trời cao.

Chẳng qua là Phó Tây Đường cũng rất hưởng thụ.

Anh cất bước vào biệt thự được Hứa Bạch chọn lựa kỹ càng dành riêng cho mình, lọt vào tầm mắt là dây leo xanh biếc vờn quanh hành lang. Sân không lớn, hành lang cũng nhỏ mà tinh xảo, trong sân nhỏ có một chỗ ngoặc, đưa Phó Tây Đường hòn non bộ xanh biếc và giá đu dây gần bụi chuối tây.

Đi tiếp vào trong tới phòng lớn, đằng trước kê hai chiếc ghế mây cổ ngay ngắn và bàn trà nhỏ ở giữa đặt sẵn bình trà nóng đã hãm, hoan nghênh chủ nhân mới.

“Anh thấy sao? Thích không?” Hứa Bạch từ sau nhô đầu tới hỏi.

“Thích.” Phó Tây Đường sảng khoái thừa nhận.

Hứa Bạch ấn vai anh ngồi lên ghế mây, mình thì hấp tấp chạy vào gian phòng ngủ duy nhất bên trong.

Phòng ngủ có điều bí ẩn.

Nắng mạnh sau giữa trưa từ phần kính lớn trên nóc nhà đổ xuống, vừa lúc bao phủ toàn bộ chiếc giường kingsize bên dưới. Đặt giữa giường lớn là chiếc rương gỗ cổ kính.

Hứa Bạch tới mở rương ra, nhìn thấy đồ dùng chất đầy bên trong, lòng thầm nhấn like cho đàn anh, lại không khỏi chửi thầm ——– ý cậu là chuẩn bị một ít là được, đưa cả rương lớn như vậy định để cậu trộn salad rau dưa hay sao.

Gì mà vị đào tiên, vị nhân sâm cũng còn tạm chấp nhận được, kim cương mạnh mẽ là thứ quỷ quái gì đây?

Má ơi, bên dưới còn có cả sách hướng dẫn nam nam xếp hình, đây tuyệt đối là bí kíp quý giá của đàn anh. Vì đàn em mà đến loại bảo bối này cũng đem ra, quả thực ý nặng tình sâu, xứng đáng thành chuẩn mực đương đại.

Hứa Bạch nhanh chóng giấu đồ xuống gầm giường, chỉ chừa lại hai ba loại có hình dạng bình thường nhất. Hiện nay có rất nhiều khách sạn chuẩn bị sẵn mấy loại đồ này cho khách hàng, nếu ở đây không có gì, ngược lại là bất thường.

Cất giấu xong xuôi, cậu mới đeo vẻ mặt tự nhiên mà ra ngoài, gợi chuyện với Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh, có muốn xem thử phòng ngủ không?”

Phó Tây Đường tất nhiên sẽ không từ chối, cũng sẽ không cố ý xem dưới gầm giường. Chờ tới khi hai người tham quan một vòng trong nhà xong, mặt trời cũng sắp xuống núi.

Sinh nhật là vào ngày mai, nên cơm chiều hôm nay Hứa Bạch vẫn đặt mấy món đặc sản của làng du lịch, cũng không tính là quá đặc biệt. Hai người giống như lúc ở phố Bắc vậy, ăn cơm xong thì tản bộ, thản nhiên tự tại.

Đã gọi là làng du lịch suối nước nóng thì không thể thiếu suối nước nóng được.

Bể nước nóng của Đường viện ở ngay sau căn nhà, phòng ngủ có cửa thông thẳng tới. Bể không lớn nhưng vẫn dư sức chứa hai người đàn ông trưởng thành. Trúc xanh bao quanh bốn phía, phong cảnh hữu tình, tính riêng tư rất cao.

Hứa Bạch nhẫn nại dạo bước nửa giờ rồi kéo Phó Tây Đường đi ngâm suối nước nóng. Tuy cậu không phải rắn suối nước nóng nhưng lại hòa đồng nhiều tập tính của loài người, rất thích ngâm nước nóng. Khi chỉ có một mình cậu sẽ biến trở về nguyên hình, gác đầu lên thành bể ngâm mình trong nước, không để ý hình tượng ngâm suốt mấy giờ liền.

Giờ có Phó Tây Đường ở đây, Hứa Bạch không dám chắc anh có thích bản thể của mình không, nên cũng không định phóng túng như vậy.

Hôm nay Hứa A Tiên đặc biệt rụt rè, lúc xuống nước trên eo còn quấn khăn lông trắng. Cậu mò đến một khối đá được mài bằng rồi thoải mải ngồi xuống, vỗ vỗ mặt nước hào phóng mời Phó Tây Đường ngồi chung, “Phó tiên sinh, lại đây với em.”

Phó Tây Đường cởi áo tắm, phóng khoáng lộ ra dáng người rắn chắc.

Ánh mắt Hứa Bạch lập tức dán lên người anh, liếc tới vệt đỏ hiện rõ trên cơ bụng hai mắt đều phải đăm đăm ———- cái đó là đêm qua cậu cắn, chắc là bị quỷ mê tâm, sờ soạng thì không nói rồi, lại còn cắn một ngụm.

Tội lỗi tội lỗi A di đà Phật.

Phó Tây Đường vừa mới ngồi xuống đã thấy bạn trai nhỏ nhà mình bỗng dưng vỗ vỗ mặt, tiếng “Bốp” vang lên thanh thúy.

“Sao thế em?” Phó Tây Đường biết rõ còn cố hỏi.

“Hửm?” Hứa Bạch vẫn giữ nguyên tư thế ôm mặt quay qua, nhìn Phó tiên sinh bị hơi nước bốc lên làm cho càng thêm “Mỹ lệ”, đầu óc quay cuồng. Cậu như vậy mà là bị ma quỷ mê hoặc sao, đây là sắc dục huân tuân, không đường hối cải.

Lúc này đã là sáu giờ rưỡi tối, bốn trản đèn lưu ly mô phỏng trăn tròn xinh đẹp chiếu sáng bể tắm. Ánh đèn ấm áp và hơi nước đan xen nhau tạo thành bầu không khí mông lung mà ái muội.

Hứa Bạch tự nhắc mình phải rụt rè, tuy các chiến hữu nặc danh trên mạng đều hiến cho cậu một kế sách cực kỳ nổi tiếng “tặng bản thân cho anh”, nhưng cậu cảm thấy làm người không thể quá háo sắc vậy được.

Thân là một cậu bạn trai săn sóc, cậu hẳn nên cung cấp cho Phó Tây Đường phục vụ trọn gói.

Hết thảy những ý tưởng này đều phát sinh chỉ trong vài giây. Đầu óc Hứa Bạch tính toán nhanh như chớp, thân thể lại không đuổi kịp ý nghĩ, vẫn cứ ôm mặt lăng lăng nhìn thẳng Phó Tây Đường, phóng đãng lại rụt rè.

Không đợi Hứa Bạch tự hỏi xong, tay Phó tiên sinh đã vươn qua kéo Hứa Bạch vào ôm vào lòng. Một cái hôn sâu thành công đánh bay suy xét trong đầu Hứa Bạch.

Hơn nửa người cậu ngâm trong làn nước ấm áp, nước như tràn cả vào đầu, nào còn nhớ tới săn soc gì, năng lực bạn trai gì. Chẳng được bao lâu cậu đã đảo khách thành chủ, mở chân ra ngồi lên người Phó Tây Đường, hai tay ôm lấy gương mặt anh, đôi mắt bị hơi nước hun mờ mịt mê ly nhìn anh, đôi môi hồng nhuận hôn dọc từ đuôi mắt tới chóp mũi, chậm rãi dán lên môi anh.

Cậu hôn đến chuyên chú mà thành kính, toàn thân tản ra một loại gợi cảm vô ý thức.

Nghĩ tới trong phim cậu còn xướng ca cho người khác, ánh mắt Phó Tây Đường hơi tối đi, năm ngón tay luồn vào tóc cậu, cắn nhẹ lên mội cậu một cái.

Vị rỉ sắt nhàn nhạt lan tràn trong khoang miệng hai người, Hứa Bạch cảm giác được đau đớn trên môi, không khỏi dừng lại, theo bản năng giơ tay quẹt đi.

Một vệt đỏ tươi cứ như vậy nở rộ trên đầu ngón tay.

Hứa Bạch nhìn sắc đỏ xinh đẹp kia, lại như bị ma nhập mà đưa tay tới bên môi Phó Tây Đường, ngồi trên người anh hạ mắt từ trên nhìn xuống, trêu ghẹo diễm tình: “Phó tiên sinh anh nếm thử xem?”

Nói xong cậu liền hối hận, suýt chút nữa mất kiểm soát, càng làm đại não cậu đơ máy chính là Phó Tây Đường thực sự cúi ngậm lấy ngón tay. Anh cố định cổ tay cậu, đầu lưỡi cuốn quanh đầu ngón tay thành công làm đầu óc Hứa Bạch pháo hoa bùng nổ.

Giờ phút này Phó tiên sinh vẫn một bộ dáng an tĩnh ưu nhã, mọi động tác đều thong thả ung dung, không mang theo chút tình dục nào. Nhưng càng là như vậy, cảm quan của Hứa Bạch càng phóng đại vô hạn.

Cho dù chỉ là Phó Tây Đường hô hấp nhẹ một cái, hơi thở quét lên người cậu cũng làm da thịt cậu rùng mình.

Hứa Bạch thấy mình trúng độc rồi, máu khắp người dâng lên, lực chú ý đều đặt trên người Phó Tây Đường, không nghe được dù chỉ một chút động tĩnh bên ngoài.

Đợi đến khi Phó Tây Đường buông tha ngón tay cậu, chậm rãi ngước mắt lên, đôi con người nâu đen thâm thúy nhìn cậu chằm chằm, trong đồng tử phảng phất có đóa hoa diễm lệ bung nở, mê hoặc cậu càng chìm sâu trong mê muội.

Cậu mất tự chủ cúi xuống, dịch người, như con mồi mỹ vị chủ động dâng mình vào miệng cọp.

Nước gợn nhộn nhạo, giữa hơi sương mờ mịt nhanh chóng vang lên những âm thanh chọc người suy nghĩ xa xôi. Thanh âm này kéo dài liên tục qua chín giờ tối mới chậm rãi dừng lại.

Hứa Bạch gần như thành con rắn nước tàn tật.

Cậu rầm rì ghé lên người Phó Tây Đường, vùi đầu vào cổ vai anh, động một chút cũng lười.

Còn cái gì là năng lực bạn trai? Nó là gì nhỉ, có ăn được không.

Phó Tây Đường muốn ôm Hứa Bạch về phòng, Hứa Bạch lại không chịu, hai người lẳng lặng dựa vào thành bể ngắm trăng. May mà Hứa Bạch vốn là thủy yêu, ngâm bao lâu cũng không thành vấn đề.

“Kể về hồi em học đại học đi.” Phó Tây Đường đưa một lon Coca cho Hứa Bạch, vừa nãy Hứa Bạch nói khát nước nên anh vào bếp lấy cho cậu.

Hứa Bạch cầm Coca uống một ngụm, “Anh muốn nghe chuyện gì?”

Phó Tây Đường: “Gì cũng được.”

“Ừm….. em có nói em ở viện văn học rồi nhỉ? Ban đầu em nói muốn làm minh tinh hành động, ba em tức suýt chết. Ba là lớn tuổi rồi, lại là người cứng nhắc, chờ sau này anh gặp thì sẽ biết. Chẳng qua khi đó em cũng không phải quá chấp nhất với nghề diễn viên này, anh biết đó, em chỉ là ………”

“Chỉ là sùng bái đại hiệp.” Phó Tây Đường nói tiếp.

“Đúng thế.” Hứa Bạch nhắc tới hào ngôn chí khí cũng không cảm thấy mất mặt, bởi vì đây là mộng tưởng chung của hơn phân nửa con trai trên toàn Trung Quốc. Cậu thay đổi tư thế rồi lạ nói: “Bất quá sau này em bước vào con đường diễn viên cũng bởi vì em lớn lên quá đẹp.”

Phó Tây Đường bật cười, duỗi tay xoa đầu Hứa Bạch.

Hứa Bạch đánh đánh tay anh, “Lớn lên đẹp trai thì có sao, đây là sự thật, em là giáo thảo của người đấy. Anh không biết đâu, lúc đó hội học sinh bọn em có hộp nhận ý kiến treo trước cửa, mỗi tuần mở một lần, bên trong hơn phân nửa là thư tình gửi cho em.”

“Nhớ vãng tích của năm tháng đỉnh cao à?”

“Phong lưu của em đấy.”

Lại còn phong lưu.

Phó Tây Đường cong tay búng trán cậu, ra tay hết sức tàn nhẫn.

Hứa Bạch cười tủm tỉm xoay người ghé vào ngực anh, ngửa đầu nhìn anh, “Thành thật là truyền thống đạo đức cao đẹp của dân tộc Trung Hoa, Phó Tây Đường anh nên khen em mới phải, chứ không nên nả trán em đâu.”

“Thì thế nào đây, trong những cô cậu bạn nhỏ viết thư tình cho em, em coi trọng ai?” Phó Tây Đường đưa tay cướp lấy Coca Hứa Bạch đặt cạnh bể, tịch thu.

Hứa Bạch vội vàng lấy lại nhưng không với tới, tức chết cậu rồi. Cậu biết mình không đánh lại Phó tiên sinh, dù cho tức giận cực kỳ nhưng vẫn mau chóng nhận sai, “Lúc ấy em ngầu tới độ không có bạn bè, người ta viết thư tình gì em cũng không thèm xem.”

“Em vừa gọi tôi là gì?”

“Tiên sinh.”

Người ở dưới mái hiên, không thể không cúi đầu. Hứa Bạch ôn hòa nhã nhặn mà nghĩ.

“Nói về đàn anh của em đi.” Phó Tây Đường vẫn không giao trả Coca.

Hứa Bạch châm chước từ ngữ, “Kỳ thực em và đàn anh cũng không thân nhau mấy, thật đó. Anh ta vội vàng yêu đương, làm ăn buôn bán, em bận rộn đóng phim. Kỳ nghỉ hè mọi người đều đi thực tập cả, em học văn học, nghĩ tới nghĩ lui không biết nên làm gì, bèn chạy tới đài truyền hình làm diễn viên quần chúng, thế là nghiện luôn.”

Đương nhiên chuyện vai người qua đường Giáp đầu tiên là đàn anh giới thiệu cho Hứa Bạch sẽ không nói với Phó Tây Đường. Chuyện cậu từng đi nhà tắm công cộng chung với đàn anh càng không thể nói.

Nhân sinh tốt đẹp như vậy, hà tất lại tìm đường chết.

Hứa Bạch năn nỉ mãi, rốt cuộc chuộc được Coca của mình về.

Phó Tây Đường nhìn cậu uống Coca thả ga mà buồn cười, lại hỏi: “Sau này em làm diễn viên, ba em không mắng em sao?”

“Lúc em mới bắt đầu đi diễn vai quần chúng, còn chưa nghĩ tới chuyện làm một diễn viên đàng hoàng, nên cũng không nói với ba. Sau em lại chính thức vào nghề, sản phẩm đầu tay là một bộ phim văn nghệ, tác phẩm cải biên của Nghiêm tiên sinh. Anh không biết đâu ba em là fan kỳ cựu của Nghiêm tiên sinh đó.” Đến nay nhắc lại Hứa Bạch vẫn còn hơi thổn thức, “Ba còn gọi điện uy hiếp em, nói nếu em diễn không tốt sẽ đánh em.”

Nghe giọng Hứa Bạch còn có chút uất ức. Uất ức thật hay uất ức giả thì không biết, cậu cứ ấm ức đáng thương như vậy mà nhìn Phó Tây Đường, Phó Tây Đường muốn không an ủi cậu cũng không được.

Phó Tây Đường nhéo nhéo lỗ tai cậu, “Em diễn rất đạt.”

Hứa Bạch cười gật đầu, “Đúng đó đúng đó.”

Phó Tây Đường nhìn bộ dạng như hiến bảo bối của cậu, nhịn không được cúi đầu trao cậu một cái hôn. Hai người ôm nhau da thịt kề cận, anh ôm tôi, tôi câu lấy anh, môi răng giao triền, hô hấp nóng bỏng thiêu đốt.

Dây dưa thêm chốc lát, Hứa Bạch rốt cuộc chịu lên bờ. Phó Tây Đường ôm cậu lên, lấy khăn tắm lớn bên cạnh bao người lại lau khô rồi bế về phòng.

Hứa Bạch lười không chịu động đậy, hóa trang chân mình thành trang sức.

Lúc này đã gần mười một giờ tối, chỉ còn hơn một giờ nữa là sinh nhật Phó Tây Đường.

Phó Tây Đường thông cảm Hứa Bạch ngày mai còn phải đóng phim, dỗ cậu đi ngủ sớm một chút, nhưng Hứa Bạch lại trở nên dồi dào sức sống. Cậu chủ động xuống giường lấy đồ trong vali mặc vào, kéo Phó Tây Đường muốn anh lên nóc nhà ngắm sao với mình.

Cuối cùng cậu cũng nhớ ra được kế hoạch sinh nhật triển lãm sự bùng nổ của năng lực bạn trai.

Ngắm mặt trời mọc thì có hơi không thực tế, rạng sáng ba bốn giờ mà kêu Hứa Bạch rời giường, cậu sẽ tức điên cầm đao chém người.

Nhưng lên nóc nhà ngắm sao ngắm trăng thì vẫn có thể, vừa không phải lê thân đi xa xôi, lại có thể đếm ngược lúc không giờ nói lời chúc mừng sinh nhật Phó Tây Đường, một công đôi việc.

Kỳ thực đến tận bây giờ Hứa Bạch cũng chưa từng nhắc tới chuyện tổ chức sinh nhật cho Phó Tây Đường. Anh cũng làm như không biết gì, hai người tỏ tường trong lòng lại giả vờ hồ đồ, diễn tới vui vẻ.

Mười phút sau, Phó Tây Đường cầm một tấm thảm lông nhỏ, bế Hứa Bạch lên nóc nhà. Dù đang là đêm hè, trên núi vẫn có hơi lạnh, Phó Tây Đường dùng thảm choàng cho Hứa Bạch, tránh cho cậu bị cảm.

Đêm nay Hứa Bạch dính người quá mức, mở thảm lông ra cuốn cả Phó Tây Đường vào chung. Hai người cùng bọc một tấm thảm, ngồi trên nóc nhà yên lặng ngắm ánh sao.

Chỉ còn năm mươi phút cuối cùng, Hứa Bạch câu được câu không nói chuyện với Phó Tây Đường. Cậu kể phần lớn là những chuyện thú vị hồi còn đi học, nào là giáo thụ đầu trọc, đồ ăn ở nhà hàng nào tương đối ngon, quyển sách nào cậu thích nhất.

“……… Cứ sau cơn mưa là tụi em phải phân tích tác giả biểu đạt điều gì, lúc ông ấy viết phần này thì trùng hợp trời mưa thôi, mùa mưa trời mưa dầm không phải quá bình thường sao? Đây nào phải lỗi của em, là ông trời sai.”

Đêm hè yên ắng, âm thanh chim chóc thú rừng trung quy về tĩnh lặng. Chỉ có tiếng côn trùng kêu vang và giọng nói nhẹ nhàng thong thả của Hứa Bạch quanh quẩn trong không gian, ngẫu nhiên Phó Tây Đường cũng đáp lại đôi ba câu.

Anh thích nghe Hứa Bạch nói hơn, Hứa Bạch cũng thích kể với anh.

Anh ôm Hứa Bạch, gác cầm trên đỉnh đầu cậu, mắt nửa híp, nhẹ nhàng tự tại. Hứa Bạch tự động tìm vị trí thoải mái trong lồng ngực anh, giọng nói chậm rãi pha chút hơi thở lười nhác.

Còn năm phút cuối cùng, Phó Tây Đường bỗng dưng nghĩ tới điều gì, hỏi cậu: “Vậy thiếu niên Knoxville thì sao? Em cảm thấy ngày mai cậu ấy sẽ như thế nào?”

Hứa Bạch chớp chớp mắt, “Ngày mai của cậu ấy hẳn là quang minh, tràn ngập hy vọng. Sao trời rơi xuống đất còn tiếng vang, sâu tận đáy thời gian là cố hương chôn dấu.”

Knoxville ngày mai, nickname wechat của Hứa Bạch. Từ thời đại học đã bắt đầu dùng tên này, mọi người thêm bạn tốt đều tò mò nhưng không ai nói ra được lai lịch của nó.

Chu Tử Nghị không biết, Cố Tri cũng không biết nó xuất xứ từ tên chương cuối của tiểu thuyết khoa học viễn tưởng.”

Quyển sách này là trong lần đầu Hứa Bạch xuất ngoại tìm được trong một tiệm sách cũ hẻo lãnh, là tác phẩm thứ hai của tác giả. Tác gia này không nổi danh, bản thân những quyển sách cũng không có mấy danh khí, nội dung không thể đánh giá là quá xuất sắc, thậm chí nói là hơi buồn tẻ cũng đúng.

Nó kể một câu chuyện về thời đại mạt thế, địa cầu sắp hủy diệt, nhân loại may mắn sống sót sẽ được lên con thuyền Noah, phiêu lưu trong vũ trụ, tìm kiếm sự sống mới. Thiếu niên Knoxville là người duy nhất còn sống, mười bảy tuổi bước chân lên thuyền cứu nạn, từ đó đến hơn sáu mươi năm sau đều sống trên phi thuyền, chưa từng xuống mặt đất.

Hành trình du hành vũ trụ lại buồn tẻ nhạt nhẽo tới nỗi khiến người ta tuyệt vọng. Khoảng cách năm ánh sáng quá xa, xa đến dùng cả một đời cũng không thấy được điểm cuối.

Người trên thuyền dần dần chết đi, rất nhiều người không chịu nổi đợi chờ dài dăng dẳng mà lựa chọn đông lạnh, kỳ vọng khi lần nữa mở mắt ra có thể nhìn thấy một thế giới mới. Lại nói tiếp, đây quả thực không phải là một chuyện xưa lên xuống trập trùng, nơi chốn đều lộ ra tuyệt vọng.

Nhưng thiếu niên Knoxville không giống như vậy, cậu từ một đứa nhỏ hoạt bát chờ tới chầm chậm già đi, vẫn cứ cố chấp canh giữ bên cửa sổ mạn thuyền. Ánh mắt cậu vĩnh viễn dừng sâu trong biển sao, đợi chờ kỳ tích xuất hiện.

Cậu như đốm lửa nhỏ giữa vũ trụ rộng lớn, là động lực cho Hứa Bạch đọc hết câu chuyện.

Kết cục cuối cùng, thuyền cứu nạn chỉ còn nhân loại duy nhất còn “tỉnh”, chính là Knoxville. Lưu lạc trong vũ trụ tới ngày cuối cùng của năm thứ sáu mươi, thuyền cứu nạn bắt sóng được một tín hiệu từ sâu trong biển sao.

Knoxville xúc động thở hổn hển, chậm rãi nâng cánh tay tiều tụy đặt lên nút màu đỏ.

Câu chuyện đến đây là bặt tăm, Knoxville ngày mai nghênh đón điều gì, không ai biết được. Nhưng Hứa Bạch cảm thấy, cho dù trong truyện đã qua thời gian sáu mươi năm, Knoxville vẫn là thiếu niên Knoxville.

Cậu ấy có tâm kiên trì không ngừng, có dũng khí được ăn cả ngã về không, một mình một phách đánh bại ác ma tuyệt vọng sinh ra bởi thời gian dai dẳng. Cho nên cậu dùng tên chương cuối này làm nick name cho mình, hòng đợi chờ giữa năm dài tháng rộng một người hiểu được ý nghĩa của nó.

Phó Tây Đường nhịn không được hỏi: “Sao em biết tôi sẽ hỏi cái này, nói không chừng tôi chưa từng đọc quyển sách kia thì sao.”

Hứa Bạch ngồi thẳng dậy, cười nói: “Anh chưa đọc làm sao biết được cậu ấy vẫn là thiếu niên? Em biết Phó tiên sinh chắc chắn đã đọc rồi, tất cả mọi người kể cả A Yên đều từng hỏi ẩn ý trong tên của em, chỉ mình anh không có. Bởi anh là người chân chính hiểu được, không cần phải hỏi.”

Thanh âm Hứa Bạch thong dong mà tự tin, Phó Tây Đường lẳng lặng nhìn cậu, cam nguyện tiếp tục trầm luân vì cậu.

Hứa Bạch nhìn di động đặt bên cạnh, sắp điểm mười hai giờ, vì thế chủ động câu cổ Phó Tây Đường dâng lên một cái hôn đặc biệt thuần túy, trong lòng thầm đếm “Ba, hai, một.”

“Sinh nhật vui vẻ, tiên sinh của em.”

Kim đồng hồ nhích qua điểm không, ngày mới tới rồi.

Hứa Bạch vỗ võ ngực nói: “Knoxville ngày mai là hy vọng, nhũ danh của em chính là hy vọng, tiên sinh à. Anh có được em rồi.”
Bình Luận (0)
Comment