Hứa Bạch nhanh chóng tẩy rửa sạch sẽ, không tới mười phút đã ra khỏi phòng tắm. Quần áo là Khương Sinh đem tới cho cậu, thay đồ xong cậu vội vàng xuống lầu đã thấy Phó Tây Đường ngồi một mình ở sofa xem TV.
“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch không nghĩ hôm nay sẽ gặp anh nhiều lần đến vậy.
“Trợ lý của cậu bị Diệp Viễn Tâm kéo ra ngoài mua đồ rồi.” Phó Tây Đường nói.
“Đều đi hết rồi?” Hèn chi không còn ai ở đây.
Phó Tây Đường gật đầu, “Ngồi”
Hứa Bạch là người thích ứng nhanh với mọi hoàn cảnh, tự nhiên thoải mái ngồi xuống, được một lúc sau cậu mới phát hiện trên bàn trà trước mặt đang đặt một tách cà phê vẫn còn tỏa hơi nóng. Trên mặt còn vẽ hoa, vẽ ——- bạch xà sinh động như thật.
“Cái này….. cho tôi ạ?” Hứa Bạch hỏi.
“Một muỗng sữa, một muỗng đường.” Phó Tây Đường đáp.
Đây đúng là khẩu vị của cậu thật, chứ không phải dùng để cười nhạo tài nghệ vẽ hoa của cậu đâu nhỉ? Hứa Bạch bình tĩnh nghĩ ngợi.
Hứa Bạch yên lặng bưng cà phê lên uống, ánh mắt liếc về hướng Phó Tây Đường. Tuy Đại lão bản hôm nay vẫn mang khí tràng làm người ta muốn quỳ gọi ba ba nhưng cả người dường như thả lỏng hơn rất nhiều, hai chân bắt chéo, tư thế bưng cà phê hơi lười biếng.
Anh thả lỏng, Hứa Bạch cũng thả lỏng theo, lười biếng số 02 lập tức online.
Ai ngờ cậu vừa thả lỏng, Phó Tây Đường đã quay đầu qua nói: “Đi lau tóc, trong ngăn kéo phòng vệ sinh có khăn lông.”
Thật ra Hứa Bạch đã lau rồi, nhưng chỉ là tùy tiện xoa xoa vài cái, lúc này lại có giọt nước nhỏ xuống. Khách nghe theo chủ, cậu đáp lời rồi đi tìm khăn lông. Ai ngờ khi cậu cầm khăn quay lại phòng khách, mới ngồi xuống TV đã vang lên âm thanh quen thuộc.
“Yêu ~ ngọt quá đi.”
Mẹ nó.
Là quảng cáo kem ốc quế của cậu.
Hứa Bạch ngẩng đầu lên xem, trong TV là hình ảnh đặc tả cậu 360 độ không góc chết. Trong khung cảnh dưới táng hoa anh đào lãng mạn, cậu nhẹ nhàng cắn một ngụm kem ốc quế, còn chớp chớp mắt với người xem.
Lúc quay quảng cáo đạo diễn nói cái chớp mắt này chắc chắn sẽ hạ gục muôn vàn thiếu nữ, nhưng lúc này Hứa Bạch lại cảm thấy mình như đang bị xét xử công khai.
Phó tiên sinh bên cạnh bình tĩnh nhấp cà phê, không tỏ vẻ gì.
Hứa Bạch nhẹ nhàng thở ra, ngay sau đó TV lại phát “Yêu~ Ngọt quá đi”. Rốt cuộc công ty kem ốc quế đã đập bao nhiêu tiền vào quảng cáo vậy hả? Hứa Bạch vừa lau tóc vừa xem, ồ, đối phương tài trợ độc quyền một chương trình.
Đúng là rất có tiền.
Cũng đồng nghĩa là suốt một giờ kế tiếp Hứa Bạch phải ở trong “Yêu ~ Ngọt quá đi.” này.
Hứa Bạch dùng khăn lông che đầu, hai tay cách khăn lông chống cằm, lỗ tai hơi nóng lên. Giờ cậu mới cảm thấy trời sinh xinh đẹp cũng là một loại tội lỗi.
Phó Tây Đường liếc mắt về phía cậu, nhìn bộ dáng cậu đau đầu nhức óc, bỗng cảm thấy cậu bạn nhỏ này cũng hơi thú vị.
Thời gian lặng lẽ trôi, cuốn mất tâm trạng thẹn thùng của Hứa Bạch, bản tính lười biếng từ trong xương cốt của vị ảnh đế này lại chui ra. Lúc Diệp Viễn Tâm và Khương Sinh, A Yên vội vã mang đồ từ bên ngoài về, nhìn thấy chính là cảnh Phó Tây Đường và Hứa Bạch một trái một phái ngồi trên sofa xem gameshow, không khí tương đối hài hòa.
Tựa như đại lão gia thanh quý và đứa nhỏ sống trong nhung lụa của ông ta, còn bọn họ là ba chân sai vặt.
Diệp Viễn Tâm và A Yên đồng thời cảm thấy Hứa Bạch đúng là một ảnh đế có triển vọng, cậu ở chung với Cữu lão gia/ tiên sinh ở tới tự nhiên như vậy!
Không khí không có gì là không hài hòa!
Nhân tài!
Chờ tới khi Hứa Bạch và Khương Sinh đã rời đi, Diệp Viễn Tâm cảm thấy tâm tình Cữu lão gia không tồi, vội vàng hỏi: “Cữu lão gia, họp hội đồng quản trị tuần sau, ngài sẽ đi chứ?”
“Không đi.” Phó Tây Đường từ chối không cho thương lượng.
Diệp Viễn Tâm khóc không ra nước mắt, “Ngài nói ngài đi nước ngoài vài chục năm, tuy rằng mấy sản nghiệp này chúng tôi giúp ngài xử lý, nhưng quyết sách vẫn phải để ngài trực tiếp quyết định.”
Phó Tây Đường thản nhiên nhìn anh một cái: “Chỉ cần anh làm tốt, về sau mấy thứ đó đều có thể thuộc về anh.”
Diệp Viễn Tâm nho nhỏ ngớ người, tuy nói làm tỷ phú cũng không tồi, nhưng lý tưởng nhân sinh cao thượng của anh chính là chơi bời lêu lổng nha, làm phú ông quá mệt mỏi.
Anh cẩn thận hỏi: “Cữu lão gia ngài không kết hôn sao?”
“Kết hôn làm gì?” Phó Tây Đường hỏi lại.
“Cái này………” Diệp Viễn Tâm sửng sốt, giống như anh ta thật sự không thể nào tưởng tượng được cảnh Phó Tây Đường ở bên một người phụ nữ, càng đừng nói kết hôn rồi sinh con. Khi anh ra đời, Phó Tây Đường đã ra nước ngoài, anh chỉ nghe về vị Cữu lão gia này qua lời kể của mẹ, đôi khi cũng thấy qua video. Đã nhiều năm như vậy, cũng chưa từng nghe nói vị này ở bên ai khác.
Chỉ có một đứa nhóc trông nhà và tên đầu bếp bị lạc ở Thái Bình Dương kia.
Rốt cuộc Cửu lão gia bao nhiêu tuổi? Diệp Viễn Tâm cũng không rõ ràng lắm.
Do dự một lát, Diệp Viễn Tâm nói: “Thật ra….. Kể từ lần trước tổng điều tra yêu khẩu về sau, phía trên hình như thành lập một bộ phận. Mấy năm nay đại yêu tiểu yêu đều rất sôi nổi, còn tổ chức rất nhiều hoạt động kết thân. Tôi có thu thập một ít tư liệu, điều kiện đều không tồi, nhân phẩm này, gia thế này, diện mạo này, chi bằng………”
“Chi bằng để anh đi kết?” Phó Tây Đường nhìn anh.
“Tôi không phải yêu quái, kết gì chứ, ha ha ha……” Diệp Viễn Tâm cười gượng một hồi, bị Cữu lão gia uy nghiêm nhìn chăm chú, chậm rãi câm miệng.
Phó Tây Đường đặt cà phê xuống rồi đứng lên, nói: “Anh cứ lo chuyện công ty của anh đi. Hứa Bạch cũng là yêu quái, anh biết không?”
“Gì!?” Diệp Viễn Tâm sợ ngây người.
Phó Tây Đường: “Người đại diện, trợ lý của cậu ta cũng vậy, đều là yêu quá.”
Diệp Viễn Tâm: “!!!”
Phó Tây Đường lắc đầu, có lẽ anh nên tìm người thừa kế thông minh hơn.
Hôm sau, Hứa Bạch dậy thật sớm thường lệ. Kết quả đoàn phim gọi điện đến nói, vấn đề về điện chưa giải quyết được, căn phòng có tuổi quá rồi không dễ động vào. Vì thế thông báo cho Hứa Bạch để cậu ở nhà dành thời gian nghỉ ngơi.
Hứa Bạch bèn lê dép lào mang kính râm đi lòng vòng tiểu khu nửa ngày, rồi trở về nằm lười trên sofa nghe bọn chim sẻ tán dóc cả buổi sáng, tiện tay lướt weibo ——– Ơ hay
<< Tin động trời! Thật giả chuyện Đại lão bản sau màn Tứ Hải Giải Trí xuất hiện ở tiểu khu xa hoa, hẹn hò với cô gái …… >>
Rốt cuộc là hẹn ai? Là ai đây?
Hứa Bạch duỗi chân, gấp gáp không chờ nổi mở tin vừa lướt thấy, đập vào mắt là một đống ảnh chụp cực kỳ mơ hồ. Nhưng bằng hỏa nhãn kim tinh của mình, cậu vẫn phân biệt được người đàn ông trong ảnh chụp kia chắc chắn hơn năm mươi phần trăm không phải Phó Tây Đường.
Nữ minh tinh nhìn rõ hơn được một chút cũng là gương mặt mới, có lẽ là nổi lên trong thời gian Hứa Bạch ngủ đông, chắc chỉ ở tuyến mười tám.
Lăng xê, tuyệt đối là lăng xê nha, nhưng chỉ cần danh hiệu “Tứ Hải Đại lão bản” cũng đã đủ kéo nhiệt độ lên cao.
Đại khái bởi vì “Tứ Hải” trở thành từ khóa nóng, theo đó trở thành tiêu điểm nóng cũng chính là Hứa Bạch. Bộ phim “Đường số 09 phố Bắc” không tổ chức họp báo khai máy, vẫn chỉ quay trong phòng, tính bảo mật rất cao. Mọi người chỉ biết Hứa Bạch và Diêu Chương hợp tác trong bộ phim mới, ngoài ra không còn thấy được bất kỳ tin tức nào nữa.
Tui cũng muốn yên lặng: Ha ha ha ha Từ trước tới nay chắc không có nam nghệ sĩ nào như Hứa Tiên nhà các người cầm được cúp ảnh đế đầu tiên rồi tự phung phí hết nhiệt độ vậy đâu!
Nhớ nhà vcl: Fan đừng có nói cái gì mà không tranh với đời, thanh lệ thoát tục nữa?? Không muốn tranh thì về làm nông đi, đơn giản hơn nhiều đó.
Thiếu niên cạp đất: Còn tiên nữ nữa chứ? Fan Hứa Bạch tụi mày tự xưng tiên nữ rốt cuộc có biết xấu hổ không hả?! Nhà người khác lấy tên hoa quả, đồ ăn, động vật, tới tụi mày thì thành tiên nữ! Có ai tự khen kiểu đó không!
Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ.
Hứa Bạch vừa trở thành tiêu điểm nóng, thuận lợi hấp dẫn hết hỏa lực bên Phó Tây Đường vào người mình. Cậu dùng tư thế anh dũng vô địch chắn trước Đại lão bản, hoàn toàn xứng đáng với danh hiệu nhân viên tốt nhất năm.
Hứa Bạch thực oan uổng mà, kéo xuống chút nữa, phản hồi nhiều lượt thích nhất của người hâm mộ cậu lại là như vầy:
Thiên hậu bale: Mấy người chửi anh nhà tụi tui thì chớ, sao lại còn chửi fans tụi tui? Fans tụi tui có làm gì sai?! Đầu năm nay có ai không phải tiểu tiên nữ đâu chứ!
Nói một hồi, fans Hứa Bạch đều trở thành Đậu Nga cả, cắn xé đối phương tới thương tích đầy mình, thất khiếu đổ máu, hối hận vì đã sinh ra trên đời này.
Hai tai, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng – bảy lỗ trên mặt người.
Tuy anh không đặc biệt để ý tới bình luận trên mạng, nhưng tốt xấu gì mấy đứa cũng suy nghĩ cho cảm nhận của anh chút đi chứ, Hứa Bạch tâm bình khí hòa ước ao.
Càng nghĩ càng hụt hẫng, mấy đứa nói Đại lão bản đã đành, sao còn lôi cả anh vào?
Hứa A Tiên vô tội thật mà.
Ước chừng mười giờ, Khương Sinh lái xe tới đón Hứa Bạch. Suy xét đến chuyện mình vô duyên vô cớ nằm cũng trúng đạn, Hứa Bạch quyết định tạm thời sẽ không đưa quà đáp lễ cho Đại lão bản, tùy hứng như vậy đấy.
Tới đoàn phim rồi, chị Tiểu Mạc trang điểm cho cậu, miệng không ngừng tám chuyện tin tức trên mạng, cười ngả tới ngả lui. Lúc này Hứa Bạch mới bất tri bất giác phát hiện ra, đoàn phim hôm nay, mọi người đều mang bộ dáng “Sự thật trong lòng bàn tay, ta có cả thiên hạ”. Bất kỳ người nào từng diện kiến nhan sắc của Đại lão bản đều tự tin cười vào bất cứ tin tức lăng xê nào.
Nhưng người bị mắng là tôi nha, Hứa Bạch thật bất đắc dĩ.
Vào lúc ở phòng ăn, Hứa Bạch nhìn thấy A Yên đứng ở cửa sắt, cùng với ông chủ Diệp Viễn Tâm nhà cậu.
Hai người một cao một thấp, đồng thời nhô đầu ra, sau đó kiên trì không ngừng vẫy tay với Hứa Bạch, giống như hai bác gái trong công viên dụ dỗ con gái đi coi mắt.
Lại đây lại đây lại đây nè ảnh đế.
Không đi không đi không đi cảm ơn.
Đây chắc chắn là một âm mưu, Hứa Bạch giữ thẳng ánh mắt, kiên trì nhìn vào di động, thuận lợi thoát khỏi một kiếp.
Hai người ở cửa sắt tiếc hận thay cậu, cậu bỏ lỡ một bữa tiệc lớn rồi.
Diệp Viễn Tâm nhịn không được hỏi: “Đại ca, có phải cậu ta nhìn thấu ngụy trang của anh rồi hay không? Cho nên không dám tới?”
A Yên: “Cái con khỉ, tôi ngụy trang không chút sơ hở! Không có tiểu yêu quái nào xuyên qua bề ngoài đáng yêu này nhìn trộm nội tâm tôi được! Thời điểm ông đây tung hoanh giang hồ, không chừng các anh còn trong xó xỉnh nào đó chơi đá dế!”
Diệp Đại thiếu: “Đại ca đừng kích động mà.”
A Yên “Phi” một ngụm, khuôn mặt ngây thơ đáng yêu lộ ra vẻ không hợp với tuổi tác, tựa như người đã qua trăm năm sương khói tang thương. Nếu lúc này trong tay cậu nhóc có một điếu thuốc, Diệp Đại thiếu chắc chắn sẽ nồng nhiệt phát cho cậu một đoạn nhạc đệm < Ta đã không làm đại ca nhiều năm rồi >.
Dẹp, ta không hút thuốc lá lạnh như băng.
Đây là lời một bài hát, chưa có vietsub.
“Vậy giờ chúng ta phải tự mình đi gặp Cữu lão gia sao?” Diệp Viễn Tâm có vẻ không tự tin.
“Không phải chúng ta, là một mình anh. Ta nói chứ anh lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm như vậy, sao lại để người ta đăng loại tin tức này? Không phải anh nói Tứ Hải thống nhất giới giải trí, mình anh cao quý nhất sao?” A Yên nói.
Diệp Viễn Tâm buông tay: “Tôi chỉ khoác lác chút thôi mà.”
A Yên nhìn anh bằng ánh mắt dành cho người thiểu năng trí tuệ.
Diệp Viễn Tâm còn nói: “Thật ra có lật mặt tôi cũng không sợ ai, nhưng Cữu lão gia lại không cho tôi công bố ảnh chụp ngài ấy.”
A Yên trợn trắng mắt nhìn trời: “Anh về tìm cách đi, ông đây không giúp được anh.”