Trịnh Diệc Vi chỉ có thời gian một đêm, ngày hôm sau dùng cơm trưa xong phải nhanh chóng lên máy bay trở lại Tây Bắc, vừa về đến đoàn phim liền lập tức vùi đầu vào quay diễn để bù lại khoảng thời gian nghỉ phép. Mệt mỏi quá độ hơn nữa ban đêm trời lạnh, Trịnh Diệc Vi rốt cục bị cảm, không ngừng sổ mũi ho khan, đầu óc từ sáng đến tối đều đau muốn nổ tung.
Tiềm Vũ cảm thấy áy náy, chỉ vì cậu tùy tiện nói mấy câu mà Trịnh Diệc Vi mới phải gấp gáp quay về.
Trịnh Diệc Vi vừa lau nước mũi vừa trấn an cậu. “Không có gì, mẹ anh nói một năm người ta thường phải bệnh một lần để nâng cao khả năng miễn dịch.”
Nghe giọng hắn khàn khàn Tiềm Vũ lại thấy đau lòng. “Có phải rất khó chịu hay không?”
“Không sao, chỉ là miệng hơi đắng, thức ăn ở đoàn phim lại không tốt, ăn không vô…”
Trịnh Diệc Vi chỉ thuận miệng nói một câu như vậy nhưng Tiềm Vũ lại lập tức để tâm.
Ngày hôm sau cậu bảo T1 (vừa nghỉ phép trở về) ra mặt giúp cậu mời đến một người đầu bếp có tay nghề cực đỉnh bay đến Tây Bắc, mỗi ngày không ngừng chế biến các món ăn mới lạ với đầy đủ thịt cá gà vịt, còn có rau củ quả, trái cây.
Cả đoàn phim đều bị hành động này làm cho kinh ngạc, Trịnh Diệc Vi có chút dở khóc dở cười, Tiềm Vũ ở trong điện thoại chỉ nói sẽ tặng cho hắn một món quà nhỏ, không nghĩ đến lại là đặc ân lớn như vậy, cũng khoa trương quá đi!
Sau khi hết kinh ngạc thì trong lòng hắn lại cảm thấy ngọt ngào, cậu đúng là rất tâm lý.
Mọi người hỏi hắn hắn đều bảo đó là ý tốt của fan.
Tiềm Vũ biết được liền hừ giọng. “Muốn em làm fan trung thành của anh hả, kỹ thuật biểu diễn còn phải cao hơn vài bậc.”
“Phải phải, anh biết em lợi hại!” Trịnh Diệc Vi cưng chiều nói. Trước đây hắn luôn coi Tiềm Vũ là đối thủ, lúc nào cũng thích so sánh với cậu, muốn qua mặt cậu, nhưng bây giờ hắn đã không còn suy nghĩ đó, trái lại còn cảm thấy hãnh diện.
Không ngờ hai ngày sau báo chí liền viết thành. “Trịnh thiên vương thích thể hiện bản thân, một mình tổ chức bữa ăn hoành tráng ở đoàn phim.”
Ở trong nghề đã nhiều năm như vậy, những tin tức này chẳng hề mảy may ảnh hưởng đến Trịnh Diệc Vi, tâm trạng hắn vẫn rất tốt, bệnh tình cũng giảm đi nhiều.
Nhân viên trong đoàn không ít người suy đoán hắn đang yêu đương, đối tượng chính là vì hắn mà cố tình mời đến đầu bếp riêng, mà lần trước hắn xin phép trở về thành phố Y chắc là đi thăm bạn gái.
Những lời này đến tai Tiểu Mật rồi truyền tới hắn, nhưng hắn cũng chỉ mỉm cười, không đề cập gì thêm.
Ngày 1 tháng 5, bộ phim “Vương” mà mọi người mong đợi rốt cục cũng được công chiếu.
Trịnh Diệc Vi được cho nghỉ một tuần để quay về thành phố Y tham gia hoạt động tuyên truyền. Vừa xuống sân bay, Trịnh Diệc Vi đã vội cải trang, dưới sự trợ giúp của T1, T2, hắn thuận lợi đến nhà Tiềm Vũ mà không bị ai phát hiện.
Trước đây hắn ra vào nhà Tiềm Vũ đều rất tự nhiên, nhưng hiện tại quan hệ đã khác, không thể không cẩn thận đề phòng. Kỳ thật từ lúc hắn quyết định cùng Tiềm Vũ ở bên nhau thì hắn đã chuẩn bị tốt tâm lý. Hắn đã sớm có dự tính, nếu quan hệ giữa hai người bị phát hiện thì hắn sẽ lựa thời điểm thích hợp chủ động hướng công chúng thông báo. Nhưng sức mạnh của những lời đồn thật không thể khinh thường, hắn trước giờ đều không thích lấy chuyện tình cảm để tuyên truyền cho bản thân, hắn chỉ muốn cùng Tiềm Vũ yên ổn sống cuộc sống của hai người, không bị bất luận kẻ nào quấy rầy. Hắn không muốn để Tiềm Vũ chịu đựng bất kỳ tổn thương nào.
Chính là một ngày không gặp như cách ba thu, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ sau khi ăn cơm tối xong thì ở trên ghế sô pha âu yếm rất lâu, đến khi cả hai đều muốn hít thở không thông mới chịu dứt môi nhau ra, ngồi dựa sát vào nhau vừa xem phim vừa nói chuyện phiếm.
Ngồi máy bay nhiều tiếng đồng hồ, Trịnh Diệc Vi có chút mệt mỏi đánh ngáp hỏi Tiềm Vũ. “Tối nay anh ngủ ở phòng nào?”
Tiềm Vũ nhìn hắn một cái, biểu tình tựa tiếu phi tiếu như muốn nói: còn làm bộ.
Trịnh Diệc Vi có chút ngượng ngùng, ho khan hai tiếng. “Em không nói thì coi như đã đồng ý để anh ngủ trong phòng em nha.”
Tiềm Vũ hướng tầm mắt trở lại màn hình TV, thản nhiên nói. “Nhớ tắm rửa!”
Trịnh Diệc Vi mập mờ phả hơi thở vào tai cậu. “Sao vậy, lúc chiều chưa ăn no, bây giờ còn muốn ăn anh sao?”
Thân thể Tiềm Vũ khẽ run lên một chút, quay đầu lại nheo mắt nhìn hắn, chậm rãi nói. “Thấy anh đói bụng cho nên lúc ăn cơm em đã cố chịu đựng… Anh biết không, trên người anh rất bốc mùi.”
“Không phải chứ?” Trịnh Diệc Vi nâng tay áo lên ngửi ngửi, sau đó lại cúi xuống ngửi ngửi nách. “Sao anh lại không cảm giác được… là mùi gì a?”
Tiềm Vũ che mũi, làm ra vẻ chán ghét ngồi cách xa hắn. “Nói chung không phải là mùi dễ chịu.”
Trịnh Diệc Vi không nói hai lời, lập tức chạy lên lầu tắm rửa.
Tiềm Vũ ngồi bó gối, vừa tức cười vừa buồn bực, sao lại dễ bị gạt như vậy chứ.
Lại một lần nữa ngủ chung giường, hai người đều có chút khẩn trương, tắt đèn xong thì không ai nói gì, không khí bỗng có chút kỳ lạ. Trịnh Diệc Vi mặc bộ đồ ngủ mà Tiềm Vũ đã chuẩn bị sẵn cho hắn, nằm xích lại gần, đưa cánh tay đến trước mũi cậu. “Ngửi thử xem có còn mùi gì không?”
“Hết rồi.” Cảm giác được tay hắn đang quơ quơ trước mặt mình, tim Tiềm Vũ đập có hơi nhanh.
“Không thơm sao?” Trịnh Diệc Vi lại hỏi.
“…”
Trịnh Diệc Vi tiếp tục kề sát lại, tay phải vén áo của Tiềm Vũ lên vuốt ve vùng bụng, mặt vùi vào cổ cậu ngửi ngửi rồi cười nói. “Cùng một mùi hương.”
Hắn trong lúc nói chuyện vô tình phả ra hơi thở nóng ấm khiến cả người Tiềm Vũ bị ngứa ngáy từ đầu đến lòng bàn chân, bàn tay của Trịnh Diệc Vi trên người cậu lại không ngừng làm càn, cậu chịu không nổi bắt lấy tay hắn. “Đừng quậy, ngày mai còn có lịch trình…”
Trịnh Diệc Vi cũng thực sự rất mệt, hắn đùa một hồi sau đó khẽ hôn lên khóe miệng cậu chúc ngủ ngon rồi nghiêng người ôm lấy hông cậu, hít hà hương thơm tươi mát rồi chìm dần vào giấc ngủ.
Lâu rồi Trịnh Diệc Vi mới có được một đêm ngon giấc, trong ngực lại có thêm một người, cảm giác thật ấm áp, tựa hồ còn nằm mơ thấy mộng đẹp, đáng tiếc sáng dậy đánh răng xong hắn liền quên mất.
Nhưng mà chuyện này cũng không làm ảnh hưởng đến tâm tình của hắn khi lần đầu tiên xuất hiện tại buổi lễ công chiếu. Trên mặt Tiềm Vũ cũng xuất hiện nụ cười nhàn nhạt.
Du Tu và Minh Triệt trong phim một người mặc hắc y, một người khoác bạch bào, nhưng hôm nay trong buổi lễ hai người lại hoán đổi màu sắc cho nhau, Trịnh Diệc Vi mặc đồ trắng, Tiềm Vũ diện đồ đen, tuy rằng có khác nhưng cả hai vẫn một lần nữa cosplay hắc bạch song sát.
Sân khấu có treo ba tấm áp phích quảng cáo, một tấm là Du Tu và Minh Triệt trong trang phục đế vương, vẻ mặt lạnh lùng, một tấm là cảnh hai người sắp sửa hôn nhau, còn có một tấm hai người đứng tựa lưng vào nhau trước khi rời đi.
Trịnh Diệc Vi nhỏ giọng hỏi Tiềm Vũ. “Em thích tấm nào nhất?”
“Tấm thứ hai.”
“Anh cũng vậy.”
Buổi lễ công chiếu vẫn là mời Hà Tử Thanh làm MC, sau khi làm nóng sân khấu, hắn lần lượt giới thiệu từng thành viên trong đoàn phim, các diễn viên chính đồng loạt bước lên sân phát biểu sơ qua về nhân vật của mình, Lục Nhậm và hai diễn viên chính bước ra sau cùng.
Ca khúc chủ đề cùng tên trong bộ phim “Vương” là do Qua Duệ trình bày, nhưng y hiện tại đang bận tổ chức lưu diễn nên không góp mặt, chỉ có thể thông qua VCR chúc cho bộ phim sẽ đạt được doanh số phòng vé khủng, cuối cùng còn không quên châm chọc Trịnh Diệc Vi vài câu. Không khí buổi lễ vô cùng náo nhiệt.
Tiếp đến Trịnh Diệc Vi bước lên sân khấu trình bày một ca khúc khác trong phim mang tên “Thế ngoại đào nguyên”, ca khúc này cùng với “Vương” đều do Qua Duệ sáng tác, ca từ được viết nghe rất thê lương, nội dung là nói về Du Tu cùng Minh Triệt, hai người chỉ muốn cùng nắm tay nhau đi đến một nơi thế ngoại đào nguyên, sống một cuộc sống bình đạm cho đến ngày đầu bạc răng long, nhưng vì quốc gia dân tộc đành phải tự tay hủy đi mối tình duy nhất, vô cùng đau đớn và tuyệt vọng.
Trịnh Diệc Vi có chất giọng trầm ấm, bài hát này thông qua sự thể hiện của hắn đã gợi lên cho người nghe rất nhiều cảm xúc, phía sau màn hình lại chiếu đến đoạn Du Tu và Minh Triệt ở trên đảo hoang, cảnh và nhạc kết hợp càng tạo nên hiệu ứng mạnh mẽ.
Bài hát vừa kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên như sấm.
Trịnh Diệc Vi mỉm cười, cùng Tiềm Vũ bốn mắt nhìn nhau, hắn nhận ra trên mặt Tiềm Vũ ánh lên vẻ đau thương, Trịnh Diệc Vi không nhịn được đứng trước micro nói một câu. “Chúc cho những người có tình trên thế gian đều đến được với nhau!”
Tiếng vỗ tay càng trở nên giòn giã, fan của Trịnh Diệc Vi phấn khích hô to. “ Bệ hạ…”
Trịnh Diệc Vi muốn gửi đến Tiềm Vũ lời hứa hẹn, bọn họ sẽ không bao giờ rơi vào kết cục của Du Tu và Minh Triệt, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn, bọn họ vẫn sẽ vĩnh viễn bên nhau.
Tiềm Vũ cúi đầu nở nụ cười.
Đáng tiếc nụ cười không duy trì được bao lâu, Trịnh Diệc Vi vẫn chưa lập tức xuống đài, âm nhạc một lần nữa vang lên, giữa hiệu ứng sương khói mờ ảo, Lục Gia Hãn trong bộ váy dạ hội màu tím chậm rãi xuất hiện trước mặt mọi người, cô hát một đoạn đầu trong ca khúc “Tình hư ảo”, Trịnh Diệc Vi bước lại gần, rất có phong độ nắm lấy tay cô dìu cô bước xuống cầu thang.
Sau khi thuận lợi bước xuống Trịnh Diệc Vi mới buông tay ra, Lục Gia Hãn mỉm cười nhìn hắn, Trịnh Diệc Vi hát tiếp đoạn sau, hai người ngưng mắt nhìn nhau rồi cùng song ca phần điệp khúc. “Mối tình hư ảo biết phải làm sao để giải thoát, ngày sau không có người ta biết phải làm sao…”
Mấy năm nay Lục Gia Hãn đều tập trung vào diễn xuất, đã ba năm không phát hành đĩa nhạc nhưng chất giọng của cô vẫn rất ngọt ngào, cùng Trịnh Diệc Vi phối hợp vô cùng ăn ý.
Sau khi hát xong mọi người đều nhiệt liệt tán thưởng. Không ít người hy vọng Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn phim giả tình thật, các fan còn lớn tiếng hô. “Kết hôn! Kết hôn! Kết hôn!”
Trịnh Diệc Vi bước xuống sân khấu, nhìn thấy Tiềm Vũ sắc mặt tối sầm thì biết cậu đang ghen, hắn không khỏi mỉm cười, gửi tin nhắn cho cậu.
[Anh và cô ấy chỉ là bạn bè, đừng suy nghĩ lung tung!]
Tiềm Vũ vẫn không thoải mái, cậu đương nhiên biết giữa bọn họ không có gì, nếu không thì Trịnh Diệc Vi cũng sẽ không đến với cậu, nhưng tình cảm của Lục Gia Hãn dành cho Trịnh Diệc Vi thực quá rõ ràng, loại cảm giác lo lắng kia quả thật làm cho người ta khó chịu, hơn nữa Trịnh Diệc Vi và cô ta quan hệ lại thân thiết như vậy.
Trịnh Diệc Vi còn muốn nhắn tin giải thích nhưng Hà Tử Thanh lại đột nhiên thông báo. “Sau đây sẽ là vị khách mời bí ẩn của đêm nay_Ngôn Tiêu Duyệt!”
Trịnh Diệc Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô gái xuất hiện trong trang phục màu trắng, hắn biết ca khúc cuối phim là do Ngôn Tiêu Duyệt trình bày nhưng cô không phải đã đi châu Âu nghỉ mát rồi sao, thế nào lại có mặt ở đây?
Tiềm Vũ hừ lạnh một tiếng.
Trịnh Diệc Vi chột dạ, vội vàng thu lại ánh mắt đang nhìn Ngôn Tiêu Duyệt, chỉnh lại tư thế ngồi cho nghiêm chỉnh.
Tiềm Vũ cúi đầu thật nhanh ấn phím, chỉ chốc lát Trịnh Diệc Vi nhận được một tin nhắn vị chua nồng nặc.
[Người này chắc không đơn giản là bạn bè chứ?]
Trịnh Diệc Vi cười rộ lên, nhìn cậu một cái rồi trả lời. [Khi đó là anh nhất thời hồ đồ, nhưng anh và cô ấy kỳ thật cũng chưa thực sự bắt đầu, cả hai đều có người mình thích, cũng coi như là cùng chung số phận mà thôi, anh biết anh sai rồi, đừng tức giận có được không?]
[Trở về quỳ lên tấm giặt đồ em sẽ tha thứ cho anh!]
[Nhà chúng ta có cái thứ này sao?]
[À, nếu không có vậy anh quỳ lên bàn đinh cũng được.]
[Hình như thứ này cũng không có.]
Một lát sau Tiềm Vũ trả lời. [Vậy chỉ còn một biện pháp sau cùng, anh ngủ phòng khách đi!]
Cái này thật vô cùng tàn nhẫn!
Trịnh Diệc Vi biết Tiềm Vũ mặc dù lời nói có hơi đanh đá nhưng trong lòng cũng không phải thực sự tức giận, người nhắn qua kẻ nhắn lại, thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình. Nhắn vài tin thì Ngôn Tiêu Duyệt cũng hát xong, Trịnh Diệc Vi và Lục Gia Hãn một lần nữa được mời lên sân khấu.
Hà Tử Thanh đem scandal của ba người bọn họ trước đây ra nói đùa, hỏi Trịnh Diệc Vi yêu nhất là ai, Trịnh Diệc Vi nhanh chóng trả lời. “Đương nhiên là vợ tương lai của tôi.”
Lục Gia Hãn và Ngôn Tiêu Duyệt đều bật cười.
Hà Tử Thanh nhân cơ hội hỏi. “Vậy Trịnh thiên vương dự tính năm bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn?”
“Chỉ cần gặp được đối tượng thích hợp, lúc nào cũng có thể.”
“Chuyện con cái thì sao?”
Trịnh Diệc Vi mỉm cười hài hước. “Anh Thanh, có phải nghề MC gần đây hoạt động quá khó khăn nên anh muốn đổi sang làm nghề giữ trẻ không?”
Hà Tử Thanh bật cười, cũng không tiếp tục làm khó hắn.
Trịnh Diệc Vi mới vừa thả lỏng được một chút thì Tiềm Vũ lại bị hắn mời lên sân khấu, hỏi cậu thích dạng phụ nữ nào.
Tiềm Vũ lạnh nhạt trả lời. “Không có tiêu chuẩn gì đặc biệt, chỉ cần cảm thấy thích hợp là được.”
Bộ phim “Vương” trước khi công chiếu cũng đã đi khắp nơi trong nước tổ chức họat động tuyên truyền, Tiềm Vũ cùng mọi người trong đoàn phim cũng đã tham gia vài chương trình do Hà Tử Thanh làm MC, Hà Tử Thanh cứ không ngừng thăm dò tính hướng của cậu, biết cậu không tình nguyện trả lời vấn đề thứ nhất nên bạo dạn hỏi thêm. “Tiềm thiếu dự định năm bao nhiêu tuổi sẽ kết hôn?”
“Kết hôn chẳng qua cũng chỉ là hình thức, chỉ cần hai người có thể ở bên nhau là được.”
Thời gian phỏng vấn qua đi, các người mẫu bắt đầu bước ra trình diễn trang phục cùng đạo cụ trong phim, mấy món đồ này đều sẽ được mang ra bán đấu giá, tiền thu được toàn bộ đều đóng góp cho quỹ từ thiện.
Trịnh Diệc Vi muốn lấy thanh ngọc tiêu đính ước giữa Du Tu và Tiềm Vũ trong phim để tặng cho Tiềm Vũ, hắn tập trung nhìn nhóm người mẫu đang nối đuôi nhau bước ra, không ngờ người xuất hiện đầu tiên lại chính là Sở Tiếu. Cô mặc trên người bộ trang phục màu đỏ mà Du hậu ở trong phim đã mặc khi cùng Du Tu chinh chiến sa trường, vóc người của cô manh mai lả lướt, đôi mắt được trang điểm tinh tế cùng với bờ môi đỏ mọng gợi cảm, thoạt nhìn thập phần lãnh diễm.
Ngoại trừ bộ hồng y, cô còn trình diễn trang phục của Minh Nhã công chúa và giới thiệu vài tiểu vật trong phim, Trịnh Diệc Vi rất muốn thanh ngọc tiêu mà cô đang giữ. Những ngón tay trắng nõn của cô đang cầm ngọc tiêu, đưa nó đến bên môi làm động tác thổi, ánh mắt mang theo vài tia phẫn hận vài lần nhìn lướt qua Trịnh Diệc Vi.
Tiềm Vũ rất nhanh nhận ra được, cậu quay đầu nhìn về phía Trịnh Diệc Vi, dùng ánh mắt dò hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì.
Trịnh Diệc Vi vẻ mặt bối rối khó mở miệng.
Tiềm Vũ gửi tin nhắn cho hắn. [Hai người quen nhau?]
[Ừm…]
[Không phải là bạn gái cũ chứ?]
Trịnh Diệc Vi lúng túng gật đầu.
[Chính là người mà trong lúc anh thất tình đau khổ đã kết giao để mong dời đi sự chú ý?]
[Phải.]
Tiềm Vũ liếc mắt nhìn Sở Tiếu còn đang đứng trên sân khấu sau đó lại cúi đầu gửi tin nhắn.
[Anh có tổng cộng bao nhiêu bạn gái cũ? Giới thiệu hết một lần đi, về sau gặp được em còn chuẩn bị tâm lý.]
[Chỉ có hai người…]
Tiềm Vũ hừ một tiếng, trong lòng tức tối.
Trịnh Diệc Vi lo lắng nhìn cậu, lại gửi đi một tin nhắn.
[Đều là chuyện quá khứ, sau khi chia tay cô ấy vẫn luôn oán hận anh, bốn năm nay tụi anh cũng chưa từng gặp lại…]
Tiềm Vũ cũng biết mình lôi chuyện quá khứ của hắn ra để ghen tuông là điều hết sức ấu trĩ, nhưng vừa nghĩ đến Trịnh Diệc Vi và người khác từng có quan hệ yêu đương, cậu lại không kiềm chế được mà bừng bừng lửa giận, nếu ngay từ đầu bọn họ được ở bên nhau, chưa từng có người nào xen vào thì tốt biết bao nhiêu…
Đúng lúc này, Hà Tử thanh cho mời tất cả mọi người bước lên sâu khấu tiến hành nghi thức đếm ngược thắp đèn.
“Mười, chín, tám, bảy…”
Trịnh Diệc Vi đứng bên cạnh Tiềm Vũ, Trong bóng đêm hắn lặng lẽ nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.
Thân thể Tiềm Vũ hơi cứng lại một chút nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh, nắm chặt tay Trịnh Diệc Vi.
Loại cảm giác làm chuyện xấu này khiến người ta vừa lo lắng lại vừa kích thích, cả hai siết chặt lấy tay của đối phương, hô hấp của Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đều trở nên nặng nề.
Không thể tưởng tượng được, chỉ là nắm tay thôi mà, cơ thể cũng có thể nóng lên?
Quả thật là chứng da thịt đói khát sao?
Sau khi nghi thức thắp đèn kết thúc, Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ đều viện cớ ra về trước không ở lại tiếp tục xem phim, bọn họ lái xe đến một nơi bí mật, không kịp chờ đợi mà bắt đầu hôn môi đối phương.
Sa vào triều tình, Tiềm Vũ động tác vô cùng kịch liệt, môi của Trịnh Diệc Vi rất nhanh đã bị cậu cắn nát.
Liếm đi vết máu trên môi hắn, Tiềm Vũ không ngừng thì thào. “Anh là của em, của riêng một mình em…”
Đối mặt với tình cảm mãnh liệt của Tiềm Vũ, trong lòng Trịnh Diệc Vi ngọt như kẹo đường, hắn vừa vuốt ve vừa dịu dàng đáp lại nụ hôn của cậu. “Ừm, anh là của em…”