Ảnh Đế Vs Ảnh Đế

Chương 3

Tối thứ sáu, chủ tịch Hồ Tông của công ty cổ phần đầu tư điện ảnh Phi Hoa, cũng là nhà sản xuất bộ phim “Vương” đã mở tiệc chiêu đãi Lục Nhậm cùng năm diễn viên chính của đoàn phim là Trịnh Diệc Vi, Tiềm Vũ, Lãnh Y Lăng, Lục Gia Hãn và Dịch Tĩnh tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất.

Hồ Tông tuổi đã ngoài bốn mươi, trước kia cũng từng có vài năm làm đạo diễn, sau này nhờ chơi chứng khoán mà kiếm được không ít tiền, ông cũng tự biết năng lực của bản thân có hạn nên đã đổi nghề chuyển qua làm nhà sản xuất. Ông rất tán thưởng Lục Nhậm, hưng phấn cùng cậu trò chuyện về khoảng thời gian đầu làm phim của mình.

Trịnh Diệc Vi trước đây cũng từng tham gia đóng chính vài bộ phim do Phi Hoa đầu tư, hai người cùng nếm thử đồ ăn, lại có sẵn rượu ngon, nói chuyện phiếm đương nhiên cũng là thao thao bất tuyệt.

Trong ba vị nữ minh tinh đang ngồi đây, Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn hiện là hai gương mặt sáng giá nhất trong số dàn diễn viên nữ, tuổi tác cả hai tương đương, thời gian ra mắt cũng không ngắn, trước sau đều đã từng đoạt qua giải Ảnh hậu Kim Kỳ Lân, có thể nói là “kình địch”.

Xui rủi thế nào mà trang phục của hai người tối nay lại trùng màu, đều là màu đỏ hồng. Lãnh Y Lăng mặc một bộ sườn xám cách tân, Lục Gia Hãn lại diện một bộ váy trễ vai.

Hai người ở ngoài cửa nhìn thấy đối phương thì có hơi sửng sốt nhưng không hổ danh là Ảnh hậu, kỹ năng phản ứng cùng diễn xuất thật tài tình, lập tức liền khôi phục vẻ mặt tươi cười, một xinh đẹp cao quý, một dịu dàng trang nhã, hướng đối phương vui vẻ chào hỏi.

“Hi, Y Lăng, hôm nay thật đẹp nha!”

“Đâu có, vẫn là chị đẹp hơn!”

Ngoài mặt thì giống như chị em tốt, tung hô ngưỡng mộ lẫn nhau thực chất trong lòng đang buồn bực xấu hổ muốn chết.

So với khí chất của hai vị Thiên hậu thì Dịch Tĩnh một thân váy ngắn màu xanh ngọc nhìn có vẻ hơi lép vế.

Cô bước vào nghề chỉ mới được hai năm, địa vị thanh thế tất nhiên không bằng Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn, thời gian trước nhờ vào vai nữ chính trong bộ phim bom tấn “Nhan sắc khuynh thành” mà trong một đêm trở nên nổi tiếng, năm ngoái trong vòng một năm quay mười chương trình quảng cáo khác nhau, hình tượng thay đổi liên tục khiến tên tuổi cũng nhanh chóng vươn xa.

Ở trong phim có thể diễn rất bạo nhưng ngoài đời lại là một bộ dáng điềm đạm, trước mặt hai đàn chị Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn thái độ vô cùng khiêm tốn, cư xử đúng phép tắc của một hậu bối.

Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn ngoài mặt khách sáo nhưng trong lòng lại hết sức coi thường, hai người họ đều xuất thân từ trường điện ảnh chính quy, dốc sức làm việc mới có được thành tích như ngày hôm nay, Dịch Tĩnh lại chưa từng học qua biểu diễn, hoàn toàn là dựa thế mà thành danh.

Nhưng đây là trong giới giải trí, ai quan tâm đến xuất thân, chỉ cần có được vẻ ngoài bắt mắt, khán giả chịu để ý đến cô thì cô có thể nổi tiếng. Điều này Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn đều hiểu, hai người chán ghét Dịch Tĩnh chủ yếu bởi vì cô ta khi ở trong phim thì cuồng dã còn ngoài đời lại tỏ ra đoan trang đức hạnh, người khác có lẽ không biết, chứ việc cô ta làm thế nào mà giành được vai nữ chính trong “Nhan sắc khuynh thành” hai người đều quá rõ ràng.

Tay đạo diễn kia có tiếng là thích chơi trò “quy tắc ngầm” đối với nghệ sĩ. Có lần hai người đi dự tiệc sinh nhật của một tên công tử nhà giàu trong giới thượng lưu, lúc hắn uống say trước mặt mọi người đã không kiêng kỵ mà tiết lộ. “Mọi người đoán xem ta ở trên giường từng gặp qua một vị nữ minh tinh là ai? Hahaha… mọi người không thể ngờ được, chính là người có vẻ ngoài rất hiền lương thục nữ_ Dịch Tĩnh…”

Chuyện này hai người cũng chỉ cười thầm cho qua, họ đều là người có thân phận, cũng không đem Dịch Tĩnh coi ra gì, họ sẽ không đi hướng truyền thông mà rêu rao, huống chi trong vòng giải trí chưa từng có bí mật, căn bản không cần thiết tự mình đi làm trò hề.

Ba vị nữ minh tinh vừa ngồi xuống, bên trong gian phòng đã bắt đầu ân ẩn một cỗ mạch nước ngầm lưu động.

Từ xưa đến nay phụ nữ đẹp vốn đã chẳng ưa nhau, huống chi cả ba đều là người nổi tiếng, đã quen được cánh đàn ông tung hô tán tụng, đối mặt với bốn người đàn ông ở đây, tại giữa buổi tiệc đương nhiên không tránh khỏi cạnh tranh đấu đá.

Lãnh Y Lăng và Lục Gia Hãn đều là những người khôn khéo, hai người vào nghề đã nhiều năm, đối với những trường hợp thế này đã sớm vô cùng quen thuộc. Lãnh Y Lăng uống không được mấy chén liền nhỏ giọng nũng nịu bảo choáng đầu, thái độ dịu dàng đáng yêu khiến người khác vô cùng yêu mến. Lục Gia Hãn ngược lại, không hề ngại ngùng mà hướng mọi người mời rượu. Dịch Tĩnh cũng có chút bản lĩnh, cô đối với rượu bị mẫn cảm không thể uống được nhiều, chỉ uống có hai ly rượu trái cây nhưng má đã đỏ bừng làm Hồ Tông bị chọc cười đến khoái chí.

Đối với sự đấu đá ngầm của các cô, người lăn lộn nhiều năm trong giới như Trịnh Diệc Vi, Lục Nhậm, Hồ Tông trong lòng đều biết rõ, nhưng cũng không ai nỡ vạch trần, bản chất của đàn ông vốn là thích được xem các cô gái ở trước mặt mình tranh thủ tình cảm, lòng tự tôn của đàn ông cũng được thỏa mãn đến cực điểm.

Cứ như vậy, mọi người vừa ăn uống vừa cười cười nói nói, không khí hòa hợp, vô cùng vui vẻ.

Trong phòng chỉ có Tiềm Vũ là im lặng dùng bữa, không nói một câu.

Cậu cùng Lục Nhậm và bốn diễn viên kia đều là lần đầu hợp tác, lúc này cũng không có truyền thông phỏng vấn hay chụp ảnh, cậu không cần phải làm theo yêu cầu của Eric giữ hình tượng, miễn cưỡng bản thân cùng với những người không quen biết trò chuyện, đồng thời cậu cũng coi thường việc xu nịnh Hồ Tông. Lúc trưa không được ngủ thẳng giấc, hiện tại có chút mệt mỏi khiến cậu càng lười mở miệng.

Mọi người ở đây làm việc trong giới đã nhiều năm, tính nết của Tiềm Vũ cũng đều hiểu rõ, Hồ Tông và Lục Nhậm mời cậu một ly sau đó cũng không miễn cưỡng nữa, ba vị nữ minh tinh mặc dù trong lòng khó chịu nhưng cũng không nói gì, cũng không ai muốn đắc tội với vị “Tiềm thiếu gia” này.

Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ ở trong phim có nhiều cảnh diễn chung, hắn biết rõ hai người phải phối hợp thật ăn ý mới có thể diễn tốt kịch bản. Tiềm Vũ tính tình lạnh lùng chắc chắn sẽ không chủ động tìm hắn nói chuyện cho nên hắn đành phải gánh vác trọng trách tìm chủ đề để giao tiếp, hy vọng thông qua vài câu chào hỏi, hai người sau này trong quá trình quay phim sẽ có một chút hòa hợp.

Hồ Tông ngồi chính giữa Lục Nhậm và Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi thì ngồi kế bên Tiềm Vũ, hắn nhớ một lần trong lúc nhàm chán có xem qua tạp chí viết về Tiềm Vũ, khi được hỏi cậu có sở thích nào ngoài đóng phim không, Tiềm Vũ đã trả lời cậu thích bơi lội vào những lúc rảnh rỗi.

Vì thế Trịnh Diệc Vi coi đây là đề tài dẫn dắt câu chuyện. “Thời tiết dạo này nóng quá, hôm nào rảnh cùng đi bơi thấy thế nào?”

Tiềm Vũ nhấp một ngụm trà, liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói. “Đi đâu bơi?”

“Nhà hàng khách sạn, hoặc cũng có thể đến nhà tôi…”

“Cảm ơn, nhưng không cần đâu.” Tiềm Vũ lại nhấp một ngụm trà. “Tôi có thói quen chỉ dùng hồ bơi riêng.”

“…” Trịnh Diệc Vi trên trán nổi gân xanh, mẹ nó, biết tài sản nhà ngươi vượt quá trăm tỷ rồi, nhưng cũng không cần phải khoa trương đến mức này chứ, chỉ là tắm thôi còn muốn một người với một cái bể bơi chuyên dụng!

Nhịn xuống cơn tức giận, hắn tươi cười thân thiện nói. “Là vậy sao, vậy… có thời gian cùng đi tập gym đi, trong bộ phim này chúng ta cũng có nhiều phân cảnh đánh nhau…”

Hắn còn chưa nói hết Tiềm Vũ đã nhanh chóng cắt lời. “Nhà tôi có phòng tập thể thao.”

Trịnh Diệc Vi vẫn cố làm ra vẻ tươi tỉnh. “Huh? Chẳng lẽ cậu muốn mời tôi đến nhà cùng tập thể hình sao, hai người cùng tập nói sao cũng có chút không khí…” (lời của tác giả: có phải tức giận đến mức nói năng lộn xộn không? Là không khí ái muội, có gian tình sao? Haha…)

Lời vừa thốt ra hắn hận chỉ muốn cắn đầu lưỡi, có cần phải như vậy không!

Không nghĩ Tiềm Vũ lại một lần nữa cự tuyệt. “Thật xin lỗi, tôi có thói quen cùng người huấn luyện riêng tập thể hình cùng nhau.”

Lần nữa bị mất mặt khiến Trịnh Diệc Vi tức đến độ muốn giết người.

Đoạn đối thoại này lại vô tình lọt vào tai Lục Nhậm, cậu ranh mãnh hướng Trịnh Diệc Vi chớp chớp mắt, ngại có mặt người khác nên không dám cười ra tiếng vì thế đành phải giả vờ lau miệng, lấy khăn ăn bụm mặt cười đến độ hai vai không ngừng co giật.

Trịnh Diệc Vi căm hận trừng mắt liếc nhìn cậu, sau đó bảo trì tác phong nhã nhặn đứng dậy nói. “Ngại quá, tôi xin phép ra ngoài một lát.”

Ở trong toilet, lần thứ hai tạt nước lạnh vào mặt thì lửa giận trong lòng hắn mới nguôi xuống một ít.

Trở lại bàn tiệc, Lục Gia Hãn đang mời Tiềm Vũ uống rượu, nhìn thấy Trịnh Diệc Vi trở lại trên mặt nhất thời nở nụ cười dịu dàng, giọng nói có chút giận dỗi. “Anh trở về thật đúng lúc, anh nói Tiềm thiếu có phải rất không nể mặt hay không. Hồ đổng và Lục đạo mời rượu, anh ta không nói hai lời liền uống, em kính anh ta hai lần anh ta đều không để ý…”

Ảnh hậu Kim Kỳ Lân thật không phải hư danh, càng nói càng làm ra vẻ tủi thân, khóe mắt cũng bắt đầu ửng hồng.

Tính tình của cô luôn phóng khoáng thoải mái như đàn ông hiếm khi lộ ra bộ dáng như vậy, thật khiến người nhìn thương xót, Hồ Tông và Lục Nhậm nửa thật nửa đùa trách Tiềm Vũ. “Tiềm thiếu, cậu thật quá vô tình…”

Tiềm Vũ tuy rằng chán ghét xã giao nhưng cũng không muốn làm cho mọi chuyện trở nên khó xử, bất đắc dĩ phải cùng Lục Gia Hãn cụng ly, lạnh nhạt nói. “Lục tiểu thư, xin lỗi, tôi kính cô.”

Cậu ngửa cổ lên một hơi uống cạn, Lục Gia Hãn cũng hào sảng uống hết ly rượu, lúm đồng tiền nở rộ như hoa nói. “Chúng ta sau này ở đoàn phim còn phải hợp tác nhiều, đừng gọi tôi là Lục tiểu thư, mọi người cứ gọi Gia Hãn đi!”

“Được, Gia Hãn.” Tiềm Vũ biểu tình thản nhiên.

Lãnh Y Lăng cũng không muốn yếu thế trước mặt Lục Gia Hãn, lập tức hướng cậu nũng nịu. “Tiềm thiếu, không được bên trọng bên khinh nha!”

Tiềm Vũ lại phải cùng mỗi người uống một ly.

Trước đây ở bên ngoài có đồn tửu lượng của Tiềm Vũ rất kém, Trịnh Diệc Vi nhìn cậu liên tục uống hết ly này tới ly khác mà sắc mặt cũng không có chút thay đổi liền khẳng định, có lẽ cậu chỉ là không thích xã giao mới tìm cớ thoái thác.

“Nào, Tiềm thiếu, chúng ta cũng cạn một ly.” Mắt thấy cậu vừa cùng Lục Nhậm uống xong một ly, Trịnh Diệc Vi lập tức theo sát mà nghênh đón.

Dám làm ta mất mặt, chuốc cho say chết ngươi!

Tiềm Vũ như biến thành một người khác, cùng hắn chạm ly, sau đó thoải mái uống cạn.

Trịnh Diệc Vi lại mời, cậu sắc mặt không đổi một lần nữa uống sạch.

Lại mời, tiếp tục uống.

Hai người uống một hơi sáu bảy ly, Trịnh Diệc Vi từ nãy giờ chỉ lo nói chuyện chưa ăn thứ gì, bụng trống rỗng uống hơn mười ly, dạ dày nhất thời có chút khó chịu.

Tiềm Vũ vẻ mặt vẫn tươi tỉnh, thản nhiên gắp đồ ăn.

Trịnh Diệc Vi nghiến răng thầm quan sát cậu, được lắm, còn nói cái gì tửu lượng kém, hóa ra là con sâu rượu, hơn nữa tửu lượng so với hắn còn muốn cao hơn.

Trong buổi tiệc, Lục Nhậm và Hồ Tông là người uống nhiều nhất, sau khi tàn tiệc cả hai đều bất tỉnh nhân sự, được trợ lý đưa về. Lục Gia Hãn, Lãnh Y Lăng và Dịch Tĩnh đều ổn, khi đi vẫn còn rất tỉnh táo, cả ba đều có xe riêng đưa đón.

Trịnh Diệc Vi cũng không say, chỉ là dạ dày có chút khó chịu.

Cố chịu đựng cảm giác buồn nôn lái xe về nhà, đến cửa mới phát hiện ví tiền cùng chìa khóa đều để quên ở nhà hàng.

Nếu đổi lại là một vị minh tinh khác khi gặp phải sự tình này nhất định sẽ gọi điện cho trợ lý đi lấy, nhưng trợ lý của hắn không phải người bình thường, đó là cô em họ con của dì hắn, bình thường sai biểu cô cũng coi như thôi đi, đêm hôm khuya khoắt kêu một cô gái trẻ tuổi ra ngoài thật không an toàn, cho dù dì hắn không nói, mẹ hắn biết được nhất định cũng sẽ mắng cho té tát.

Bật mui trần của xe lên, nhìn ra bầu trời đêm hắn chậm rãi châm một điếu thuốc đưa lên miệng sau đó quay đầu xe trở lại nhà hàng.

Trở lại gian phòng ban nãy, Trịnh Diệc Vi ngoài ý muốn phát hiện Tiềm Vũ đang nhắm mắt nằm trên ghế sô pha.

“Cậu ấy đã xảy ra chuyện gì?” Trịnh Diệc Vi quay sang hỏi nhân viên phục vụ.

Người nữ phục vụ vẻ mặt khổ sở. “Tiềm thiếu uống say, nãy giờ vẫn nói mê sảng nhưng lại không cho ai đụng vào anh ấy…”

Trịnh Diệc Vi nghe qua liền có chút đắc ý buồn cười. Hắn lại gần giả mù sa mưa hỏi Tiềm Vũ. “Cậu có ổn không?”

“Ok.”

Lúc trả lời, sắc mặt cậu vẫn bình thường, ánh mắt cũng rất thanh tỉnh, Trịnh Diệc Vi không nhìn ra cậu có cái gì không ổn.

Nhưng hiện tại lại thấy bộ dáng cậu hoàn toàn thay đổi.

Tóc tai bị cậu vò đến rối bời, gương mặt ửng hồng, hai mắt khép chặt, lông mi dài khẽ run, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, lẩm ba lẩm bẩm không rõ đang nói gì.

Có lẽ cảm giác hô hấp không được thoải mái, một bàn tay cậu tự cởi áo mình, kết quả khí lực quá lớn, hai cúc áo văng xuống để lộ ra lồng ngực trắng nõn,cơ thể lại không ngừng vặn vẹo, điểm đỏ bên ngực trái nửa kín nửa hở, lúc ẩn lúc hiện…

Bộ dáng gợi cảm mê người của cậu khiến cho nữ phục vụ bị kích thích, mở to mắt, nuốt xuống một ngụm nước bọt.

Trịnh Diệc Vi cảm thấy buồn cười, đi qua vỗ vỗ vào cánh tay cậu. “Nè, tỉnh dậy đi, cậu không phải muốn qua đêm ở đây chứ?”

Tiềm Vũ chậm rãi mở ra cặp mắt xinh đẹp, con ngươi nhàn nhạt hơi nước, mông lung nhìn hắn, thanh âm khàn khàn lẩm bẩm. “Tiểu Lực?”

Trịnh Diệc Vi nghe không rõ, theo quán tính ghé tai lại gần. “Cậu nói cái gì?”

Không ngờ Tiềm Vũ lại đột nhiên vươn tay ra gắt gao ôm lấy cổ hắn, cọ cọ vào ngực hắn làm nũng. “Tiểu Lực, đầu em đau quá, mau đưa em về nhà…”

Trịnh Diệc Vi khóe miệng co giật, Tiểu Lệ??? [=))]

Trợ lý hay thư ký?

Cái tên nghe cũng rất buồn nôn…

Đem Tiềm Vũ ném ra băng ghế sau, Trịnh Diệc Vi khởi động xe, hỏi. “Nhà cậu ở đâu?”

Tiềm Vũ không đáp, mềm oặt dựa vào đệm xe chán ghét nói. “Tiểu Lực, xe anh sao lại có mùi nước hoa khó ngửi như vậy…”

Trịnh Diệc Vi liếc cậu một cái, ác mồm nói. “Nhà cậu rốt cục ở đâu? Không nói tôi đem cậu quăng xuống đất!”

Đợi một hồi, Tiềm Vũ cũng không lên tiếng, chỉ còn nghe thấy tiếng hô hấp đều đặn của cậu vang lên trong xe.

Tên này vậy mà lại ngủ!

Trịnh Diệc Vi cực kỳ đau đầu, lại không biết số điện thoại trợ lý của cậu, cuối cùng xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo và tinh thần quan tâm đối với đồng nghiệp, hắn tốt bụng đưa cậu đến khách sạn Khải Lâm của nhà cậu.

Cứ tưởng rằng đem cậu giao cho nhân viên khách sạn thì hắn có thể về nhà mà ngủ một giấc ngon lành, ai ngờ tên giám đốc lại dùng vẻ mặt sợ hãi nói với hắn. “Có thể phiền ngài đưa Tiềm thiếu lên phòng không?”

“Tại sao?” Trịnh Diệc Vi cảm thấy kỳ lạ, khách sạn Khải Lâm công việc làm ăn bận rộn tới mức không có người rảnh tay chiếu cố thiếu gia nhà mình sao?

Giám đốc lau mồ hôi nói. “Là thế này, Tiềm thiếu ghét nhất người khác chưa được sự đồng ý mà chạm vào cậu ta.”

Aish, Trịnh Diệc Vi thế nào lại quên cậu ta là một kẻ khiết phích đến phát cuồng!

“Nhưng cậu ta cũng đâu có đồng ý để tôi đụng vào người…”

“Ngài vừa mới dìu cậu ấy xuống xe, cậu ấy không phản ứng tức là đồng ý…”

“…” Trịnh Diệc Vi không còn từ nào để nói, cái này cũng tính là đồng ý, cậu ta ngủ như chết, cho dù bị quỷ dựa cũng không có phản ứng biết không?

Mặc kệ hắn nói thế nào, giám đốc khách sạn sợ chọc giận đến đại thiếu gia sống chết cũng không chịu tiếp nhận Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi tức đến độ muốn trực tiếp đem cậu ném xuống đất, mặc ai muốn quản thì quản. Nhưng nhìn thấy bộ dạng Tiềm Vũ dựa vào người hắn ngủ ngon như vậy, thế nào cũng không hạ quyết tâm được.

Trong thang máy, hắn mệt mỏi thở dài một hơi, chỉ cần đưa cậu về tới phòng thì nhiệm vụ coi như đã hoàn thành đi…

Ai ngờ vận xui của hắn vẫn còn chưa kết thúc.

Cắm thẻ vào phòng, đèn vừa sáng lên, hắn còn chưa kịp ném Tiềm Vũ xuống giường thì vị thiếu gia ngủ say như chết không có dấu hiệu tỉnh lại kia bất ngờ nôn khan hai tiếng, một hơi phun ra hết lên người Trịnh Diệc Vi.

Trịnh Diệc Vi sững sờ nhìn vết bẩn trên người mình, im lặng vài giây.

Trên hành lang mọi người đều có thể nghe được tiếng hắn gào thét giận dữ.

“Aaaaaa… ông đây muốn giết người…”
Bình Luận (0)
Comment