Sắc mặt của Tần Lực vốn đã nhợt nhạt giờ lại càng khó coi hơn.
“Tiểu Vũ em nói gì vậy, anh thực sự không hiểu…” Hắn làm ra vẻ ngạc nhiên.
Tiềm Vũ lạnh lùng nhìn hắn.
Đối diện với ánh mắt của cậu, Tần Lực rốt cục không thể tiếp tục đóng kịch, hắn chán nản ngồi trở lại bên giường hỏi. “Làm sao em nhìn ra được?”
“Anh quên tôi làm nghề gì hay sao?”
Tuy không còn yêu hắn nhưng khi nghe tin hắn bị ung thư Tiềm Vũ vẫn rất lo lắng, lúc đầu quả thật đã suýt mắc mưu nhưng cậu rất nhanh liền bình tĩnh lại. Thứ nhất, Tần Lực hóa trang quá vụng về, hắn ôm cậu một cái quần áo trên người cậu lập tức bị dính khá nhiều phấn, thứ hai hắn nói với cậu hắn bị bệnh ung thư nhưng lại không có vẻ gì là sợ hãi và tuyệt vọng khi biết mình sắp chết ngược lại đã quá vội vàng khi yêu cầu Tiềm Vũ ở lại bên cạnh hắn, tất cả những điểm này đều khiến Tiềm Vũ cảm thấy không hợp lý. Liên hệ với những chuyện xảy ra trước đây: Tần Lực té xỉu, ở trong phòng bệnh cưỡng hôn cậu bị Trịnh Diệc Vi bắt gặp. Tiềm Vũ cảm thấy mọi chuyện đều quá trùng hợp, lúc đi gặp bác sĩ hỏi thăm tình trạng của hắn, vẻ mặt của vị bác sĩ kia có vẻ thiếu tự nhiên càng khiến cho cậu khẳng định những suy đoán của mình là đúng.
Cậu bảo T1 đi thăm dò tình hình của Tần gia cùng tung tích của Ngụy Tiểu Mạn. T1 rất nhanh đã có kết quả, bởi vì đầu tư sai lầm nênTần gia lại một lần nữa rơi vào nguy cơ phá sản, may nhờ một người giấu mặt ra tay giúp đỡ mới vượt qua cửa ải khó khăn, nhưng tình hình trước mắt vẫn vô cùng rối rắm, nếu không duy trì được nguồn tài trợ, Tần gia lần này thực sự sẽ không xong. Về phần Ngụy Tiểu Mạn, cô ta vẫn đang ở Mỹ, hai người bọn họ không có ly hôn.
“Không biết người giấu mặt đó là ai?” Tiềm Vũ nhìn chằm chằm vào mắt của T1. “Cậu thực sự không tra ra được người đó là ai sao?”
T1 biết không gạt được cậu đành thở dài nói ra sự thật. “Là Diệp lão gia.”
Diệp Khải Lâm sớm đã biết chuyện của Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ, chỉ là ông chưa biểu lộ ra ngoài. Từ sau chuyện của Tần Lực, tình cảm hai ông cháu không còn được tốt như xưa nên lần này ông không muốn dùng biện pháp mạnh, vì thế mới cố tình dựng lên màn kịch ý đồ dùng Tần Lực để chia rẽ bọn họ.
“Diệp lão gia hẳn là muốn mượn Tần Lực để giữ chân cậu, lại tìm cách đẩy Trịnh Diệc Vi đi để làm cho hai người dần dần nảy sinh khoảng cách.” T1 tỉ mỉ phân tích. “Nhà đầu tư của bộ phim ‘Sóng gió sàn catwalk’ chính là Phương Bách Lâm của tập đoàn Phương Đỉnh, mọi người đều nói hắn muốn lăng xê Lam Khả Lâm nên đã bỏ tiền ra cho cô đóng phim, thực tế người chân chính được lăng xê trong phim này không phải Lam Khả Lâm mà là Sở Tiếu, tôi điều tra được bộ phim này còn có phần hai và phần ba, từ giữa phần hai trở đi Sở Tiếu sẽ từ nữ phụ được đưa lên làm nữ chính duy nhất.”
Quan hệ giữa Phương gia và Diệp gia bề ngoài thoạt nhìn như nước với lửa, chỉ có một số ít người biết Diệp Khải Lâm cùng Phương đổng kỳ thật là bạn bè nhiều năm, hai người mỗi lần gặp mặt đều hay công kích đối phương nhưng vào những thời điểm mấu chốt, bọn họ đối với nhau cũng rất có nghĩa khí. Tiềm Vũ không cần hỏi cũng đoán ra được nhà đầu tư thật sự ở phía sau chính là Diệp Khải Lâm, vì không muốn chọc giậnTiềm Vũ nên ông mới để cho Phương gia ra mặt.
Tiềm Vũ nhớ lại lần Trịnh Diệc Vi và Sở Tiếu ở nước ngoài quay MV, Sở Tiếu trong điện thoại đã lên giọng khiêu khích cậu, giờ cậu đã hiểu, cô ta đã sớm biết được quan hệ giữa cậu và Trịnh Diệc Vi, cô ta cũng là một quân cờ của Diệp Khải Lâm. Diệp Khải Lâm đầu tư vào ba bộ phim điện ảnh, lăng xê Sở Tiếu làm nữ chính, đồng thời sai cô ta đi quyến rũ Trịnh Diệc Vi, cho dù không thành công ít nhất cũng làm cho Tiềm Vũ nảy sinh nghi kỵ, Tần Lực lại ở một bên bày trò ly gián làm cho hai người dần dần mất niềm tin vào nhau, cuối cùng phải chia tay.
Sự việc đã hoàn toàn bại lộ, Tần Lực cũng không hề giấu diếm, hắn xấu hổ nhìn cậu. “Xin lỗi Tiểu Vũ, là anh lừa em… Nhưng không phải tất cả đều là nói dối, anh quả thật muốn ly hôn cùng Ngụy Tiểu Mạn, người anh yêu luôn luôn chỉ có một mình em…”
“Vậy tại sao anh lại không làm?” Tiềm Vũ vẻ mặt không thay đổi nhìn hắn.
Tần Lực ôm mặt. “Ông ngoại em nói, chỉ cần anh giúp ông ấy làm hai chuyện, ông ấy sẽ cứu Tần gia, một là ly gián tình cảm giữa em và Trịnh Diệc Vi, hai là… vĩnh viễn không được cùng Ngụy Tiểu Mạn ly hôn, ông ấy sợ anh diễn mà thành thật.”
Tiềm Vũ trào phúng cười. “Nếu tôi không phát hiện anh làm thế nào diễn tiếp?”
Tần Lực không dám nhìn thẳng vào mắt cậu. “Đợi sau khi em và Trịnh Diệc Vi chia tay, anh sẽ tìm cách giả chết, sau đó vĩnh viễn không xuất hiện trước mặt em nữa…”
Tiềm Vũ thật muốn vỗ tay, nội dung thật kịch tính, được dàn dựng vô cùng công phu, ông ngoại cậu quả thật có thể đi làm đạo diễn.
Cậu trầm mặc một hồi lâu rồi lên tiếng. “Chuyện hôm nay coi như chưa từng phát sinh.”
Tần Lực ngạc nhiên nhìn cậu. “Em thực sự không trách anh?”
Tiềm Vũ không trả lời, cười lạnh hỏi hắn. “Anh rất muốn cứu Tần gia đúng không?”
Tần Lực gật đầu, vẻ mặt không dám tin nhìn cậu. “Tiểu Vũ, em sẽ giúp anh sao?”
“Nếu muốn tôi giúp thì anh hãy cứ theo kế hoạch ban đầu mà tiến hành, mỗi ngày tôi sẽ đến bệnh viện, anh cũng không được để ông ngọai biết tôi đã phát hiện ra mọi chuyện.”
“Như vậy… là có ý gì?” Thanh âm của Tần Lực có chút run rẩy.
“Ba tháng sau anh cứ giả chết rời khỏi nơi này, sau đó cứ y theo lời cam kết với ông ngoại của tôi mà làm…” Tiềm Vũ vẻ mặt không cảm xúc nói. “Cứ xem như anh thực sự bị ung thư mà chết, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!”
“Tiểu Vũ…”
Lời nói tuyệt tình như vậy Tiềm Vũ không phải chỉ nói một lần nhưng Tần Lực biết lần này là thật, sau này cho dù hắn có chết trước mặt cậu, cậu cũng sẽ không thèm liếc mắt nhìn hắn. Hắn đã phản bội cậu, hiện tại còn thông đồng với Diệp Khải Lâm lừa gạt cậu, cậu vĩnh viễn sẽ không tha thứ cho hắn, hết thảy đều là do hắn tự làm tự chịu.
Tiềm Vũ mệt mỏi về đến nhà, Trịnh Diệc Vi đã quay trở lại đoàn phim. Nghĩ tới cảnh hắn cùng Sở Tiếu đóng chung, cậu lại cảm thấy buồn bực.
Mà Trịnh Diệc Vi sau khi biết Tiềm Vũ mỗi ngày đều đi thăm Tần Lực trong lòng hắn cũng rất khó chịu, nhưng nghĩ tới Tần Lực bị bệnh nan y hắn cũng không đành lòng ngăn cản, lại còn an ủi cậu, nói hắn sẽ không để ý.
Tiềm Vũ có nỗi khổ khó nói, vẫn luôn giữ kín trong lòng, chờ đến khi Trịnh Diệc Vi hoàn thành xong bộ phim “Sóng gió sàn catwalk” mới đem chuyện của Tần Lực nói cho hắn biết.
Trịnh Diệc Vi mới đầu là kinh ngạc sau đó liền nổi giận. “Sao em không chịu nói sớm cho anh biết?”
“Em không muốn làm ảnh hưởng đến tâm trạng của anh.” Tiềm Vũ thấp giọng nói. “Em biết anh rất tâm đắc bộ phim này, nếu như em nói ra anh nhất định sẽ tức giận, không chừng còn từ chối diễn, em không muốn như vậy, càng không muốn kinh động đến ông ngoại…”
Trịnh Diệc Vi ôm chặt cậu vào lòng. “Đứa ngốc này, mấy tháng nay một mình em chịu đựng, trong lòng có phải rất khó chịu?”
“Không có gì.” Chỉ là thỉnh thoảng muốn giết người mà thôi.
Trịnh Diệc Vi nghiến răng. “Bất kể ra sao em cũng nên sớm nói cho anh biết, như vậy anh sẽ không để em mỗi ngày đi gặp tên Tần Lực khốn kiếp đó, hắn cũng không phải bị bệnh nan y, thật quá đáng!”
Tiềm Vũ mỉm cười, liếc mắt nhìn hắn. “Không phải anh nói sẽ không ăn dấm sao?”
“Còn không phải anh sợ em khó xử mới nói như vậy hay sao? Thật quá đáng, em lại cùng hắn thông đồng lừa gạt anh!” Trịnh Diệc Vi càng nghĩ càng giận.
Tiềm Vũ hôn hắn an ủi một chút. “Được rồi được rồi, mọi chuyện đều đã qua, sau này em cũng không gặp lại hắn nữa, anh đừng giận!”
“Không được, anh vẫn thấy giận!” Trịnh Diệc Vi trừng mắt.
“Vậy anh muốn sao mới không tức giận?”
“Anh muốn em phải hứa, về sau cho dù phát sinh chuyện gì cũng không được phép lừa gạt anh!”
“Được…”
“Cho dù muốn tốt cho anh cũng không được nói dối!”
“Được…”
“Còn phải hứa…” Trịnh Diệc Vi cố tình kéo dài âm thanh, trên mặt lộ ra ý cười ranh mãnh.
“Chuyện gì?” Tiềm Vũ hỏi.
Trịnh Diệc Vi ghé vào tai cậu nói nhỏ.
Tiềm Vũ vội ngẩng đầu, hai mắt gắt gao nhìn hắn chằm chằm.
Trịnh Diệc Vi trừng lại. “Thế nào, không nhận lời?”
Tiềm Vũ đuối lý, tuy rằng cậu không tình nguyện nhưng vẫn gật đầu chấp nhận. Đêm đó dưới sự chủ động hầu hạ nhiệt tình của Tiềm Vũ, Trịnh Diệc Vi mới cảm nhận được sâu sắc được ý nghĩa của câu “Tiểu biệt thắng tân hôn” là như thế nào.
Quấn lấy nhau hết một ngày một đêm, lại nghỉ ngơi thêm hai ngày, Tiềm Vũ rốt cục cũng quyết định ngả bài cùng Diệp Khải Lâm, hai ông cháu hẹn nhau đi đánh golf. Lúc này Tần Lực đã giả chết quay về Mỹ, Diệp Khải Lâm cũng đồng ý đầu tư cho Tần gia, giúp Tần gia thoát được nguy cơ phá sản.
Ba tháng qua, dưới sự dàn xếp của Tiềm Vũ, Diệp Khải Lâm thực sự tưởng rằng cậu và Trịnh Diệc Vi đã chia tay. Ngày hôm nay tâm trạng của ông khá tốt, mấy cú phát bóng đều vô cùng chuẩn xác.
Tiềm Vũ lặng lẽ ngồi bên cạnh nhìn ông, hơn nửa tiếng đồng hồ sau cậu mới mở miệng. “Ông ngoại, con định năm ba mươi tuổi sẽ rời khỏi làng giải trí.”
Diệp Khải Lâm vô cùng kinh ngạc. “Tại sao? Không phải con rất thích đóng phim ư? Không làm diễn viên nữa thì định làm cái gì?”
“Con sẽ bắt đầu học cách quản lý khách sạn.” Tiềm Vũ thản nhiên nói.
Diệp Khải Lâm mừng như điên, ngoài miệng ông luôn nói sẽ để cho Tiềm Vũ làm bất cứ nghề nào cậu thích nhưng thực tế trong lòng vẫn luôn hy vọng cậu có thể kế thừa sản nghiệp.
“Nhưng con có một điều kiện, hy vọng ông ngoại có thể chấp nhận.”
“Điều kiện gì?”
Tiềm Vũ nhìn ông, giọng nói nghiêm túc mang theo vẻ khẩn cầu. “Hy vọng ông đừng can thiệp vào chuyện của con và Trịnh Diệc Vi.”
Sắc mặt Diệp Khải Lâm lập tức thay đổi, ông nổi giận đùng đùng ném cây gậy đánh bóng sang một bên. “Con và hắn vẫn còn chưa cắt đứt quan hệ?”
Tiềm Vũ bình tĩnh đối diện với cơn thịnh nộ của ông, từng câu từng chữ nói. “Ông đừng làm chuyện châm ngòi ly gián nhàm chán đó nữa, cũng đừng tạo áp lực lên Tần gia dồn họ vào đường cùng… Trừ phi con chết nếu không sẽ tuyệt đối không rời xa Trịnh Diệc Vi.”
Diệp Khải Lâm tức đến độ cơ mặt cũng co rút. “Con nhất định phải làm cho ông thất vọng như vậy sao?”
“Xin lỗi, con cũng không muốn, nhưng con chỉ thích đàn ông, bất kể ông có tiếp nhận chuyện này hay không thì sự thật cũng không cách nào thay đổi… Con xin lỗi đã làm ông thất vọng nhưng ông ngoại dự tính sẽ làm gì con đây? Ông là người thân thiết nhất trên đời này của con, vì sao hết lần này tới lần khác đều muốn cầm dao đâm vào trái tim con?” Tiềm Vũ ai oán nói. “Ông ngoại, con rốt cục là cháu trai hay kẻ thù của ông?”
Diệp Khải Lâm nói không nên lời. Đúng vậy, hắn có thực sự muốn biến cháu trai mình trở thành kẻ thù hay không?
Cảm giác được Diệp Khải Lâm đã bắt đầu dao động, Tiềm Vũ và Trịnh Diệc Vi lập tức tổ chức một buổi họp báo được truyền hình trực tiếp, công khai chuyện tình cảm.
Đối mặt với sự kích động của hàng trăm phóng viên và hàng ngàn fan hâm mộ vì nghe tin tức mà đổ xô tìm đến, Trịnh Diệc Vi ngồi trên sân khấu bình tĩnh nói. “Tôi đã tìm được người có thể cùng mình đi hết quãng đời còn lại. Tôi biết sau khi công khai quan hệ chúng tôi sẽ phải nhận rất nhiều lời chỉ trích, ngay cả sự nghiệp của cả hai cũng chịu ảnh hưởng… nhưng tôi không muốn lừa gạt công chúng, càng không muốn trốn tránh.”
Tiềm Vũ tiếp lời hắn. “Sau buổi họp báo ngày hôm nay đối với vấn đề tình cảm chúng tôi sẽ không có bất kỳ lời giải thích nào nữa, hy vọng mọi người hiểu và cho chúng tôi có được không gian riêng, hôm nay tại đây xin chân thành cảm ơn tất cả mọi người!”
Cậu và Trịnh Diệc Vi cùng đứng dậy, không để ý đến các phóng viên đang mồm năm miệng mười cùng các fan đang la hét chói tai, hai người đồng loạt cúi chào thật sâu rồi dưới sự hộ tống của hai mươi vệ sĩ cùng nhau rời khỏi hiện trường.
T2 lái xe đưa bọn họ ra sân bay, vừa lên xe di động của bọn họ đã không ngừng đổ chuông. Người thân, bạn bè, công ty, người đại diện đều gọi đến.
Hai người quyết định tắt máy.
Toàn bộ khoang thương gia đều được bọn họ bao trọn, khắp cabin một mảnh yên lặng.
Nghĩ tới tương lai phía trước còn nhiều khó khăn trắc trở, trong lòng cả hai đều có chút nặng nề. Trầm mặc một lát, Tiềm Vũ hỏi Trịnh Diệc Vi. “Anh có sợ không?”
Trịnh Diệc Vi sờ mũi. “Sợ thì không, chỉ là ở trước mặt mọi người công khai cũng có chút ngại ngùng.”
Tiềm Vũ cười rộ lên, cậu biết hắn là cố tình làm ra vẻ thoải mái.
Phản ứng của công chúng nhất định là rất dữ dội, nhưng một khi đã quyết định thì sẽ không ngại hậu quả, những chuyện khác cứ chờ bọn họ sau khi nghỉ phép trở về rồi tính đi.
“Chúng ta như vậy là đi hưởng tuần trăng mật sao?” Trịnh Diệc Vi bỗng nhiên hỏi.
Tiềm Vũ buồn cười lườm hắn một cái. “Chúng ta đã kết hôn khi nào vậy?”
Trịnh Diệc Vi lập tức từ trong túi áo lấy ra một hộp nhung màu đỏ, mở nắp, ánh mắt thâm tình nhìn thẳng Tiềm Vũ. “Chúng ta kết hôn đi!”
Tiềm Vũ liếc nhìn qua hai chiếc nhẫn bạch kim kiểu dáng trang nhã nằm trong hộp, khóe miệng không nhịn được cong lên ý cười nhưng vẫn cố tình giả ngu hỏi hắn. “Không phải anh nói sẽ ra nước ngoài đăng ký hay sao?”
“Chúng ta không cần những thứ giấy tờ không cần thiết đó, cùng đeo nhẫn là được rồi.” Trịnh Diệc Vi có chút khẩn trương nhìn cậu, trong mắt tràn ngập mong đợi.
Tiềm Vũ cười cười, cầm lấy một chiếc đeo vào ngón áp út của Trịnh Diệc Vi, Trịnh Diệc Vi mừng rỡ giúp cậu đeo vào chiếc còn lại.
Bất quá chỉ là một nghi thức đơn giản lại khiến cho cả hai có chút kích động, bọn họ nhìn thẳng vào mắt đối phương, hai đôi môi từ từ dán vào nhau, càng hôn càng sâu, càng hôn càng động tình.
Trịnh Diệc Vi đặt Tiềm Vũ ngồi lên đùi hắn, hai tay luồn vào vạt áo vuốt ve hông của cậu, cuốn lấy đầu lưỡi mềm mại của cậu triền miên mút vào, hai thân thể dán chặt vào nhau, càng lúc càng nóng lên.
Trịnh Diệc Vi cắn cắn vành tai Tiềm Vũ, hơi thở hổn hển. “Vũ, nghi thức hôn lễ đã kết thúc, chúng ta có phải nên động phòng?”
Mặc dù dục vọng đang trào dâng như thủy triều nhưng Tiềm Vũ vẫn duy trì được một tia lý trí. “Không được, chúng ta còn đang ở trên máy bay…”
“Như vậy không phải càng kích thích hơn sao?” Trịnh Diệc Vi tiếp tục dụ dỗ. “Yên tâm, tiếp viên hàng không sẽ không bước vào đâu…”
Trịnh Diêc Vi một khi đã muốn làm chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm cho tới cùng, dưới sự châm ngòi của hắn, một lát sau Tiềm Vũ đành buông tha cho sự chống cự.
Điểm đến lần này của bọn họ là hòn đảo tư nhân ở Thái Bình Dương mà bà ngoại của Tiềm Vũ đã để lại cho cậu. Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ ở tại địa phương nghỉ ngơi hai ngày sau đó mới thuê một chiếc trực thăng bay thẳng ra đảo.
Khi trực thăng ở trên trời xoay quanh tìm nơi an toàn nhất để hạ cánh thì Tiềm Vũ bỗng lớn tiếng hỏi Trịnh Diệc Vi. “Anh từng nhảy dù lần nào chưa?”
“Khi còn học đại học có thử qua một lần, sao vậy?”
Tiềm Vũ không trả lời, cậu lấy chiếc dù đã chuẩn bị sẵn mang lên lưng, đeo kính thông khí cùng đội mũ, sau đó lại lấy thêm một bộ nữa đưa cho Trịnh Diệc Vi.
Trịnh Diệc Vi ngạc nhiên nhìn cậu, hòn đảo nhìn từ trên xuống chỉ nhỏ bằng bàn tay, không phải cậu muốn từ trên cao như vậy nhảy xuống chứ?
Tiềm Vũ cười cười, ôm cổ Trịnh Diệc Vi hôn hắn một cái, ánh mắt đối diện hắn vài giây sau đó xoay người thật nhanh kéo cửa cabin nhảy xuống, Trịnh Diệc Vi ngay cả góc áo cậu cũng không kịp giữ.
“Tiểu Vũ…” Hắn hoảng sợ la to một tiếng, cũng không kịp suy nghĩ nhiều liền nhanh chóng đeo kính, đội mũ, nhắm mắt nhảy theo.
Tiềm Vũ rơi xuống bờ cát, ngồi giữa chiếc dù màu xanh nhạt nhìn hắn, trên mặt mang theo nụ cười rạng rỡ mà Trịnh Diệc Vi chưa từng thấy qua.
Nhìn thấy gương mặt Tiềm Vũ càng lúc càng hiện rõ, Trịnh Diệc Vi rốt cục cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chờ hắn đáp xuống mặt đất, Tiềm Vũ liền chạy tới giúp hắn tháo dù ra, Trịnh Diệc Vi ôm chầm lấy cậu, nhớ lại một màn cậu nhảy xuống khi nãy cơ thể hắn vẫn còn có chút run rẩy. “Về sau em đừng làm mấy chuyện hù dọa anh nữa, anh thực sự không chịu nổi!”
“Ừm…” Tiềm Vũ vẫn còn giận chuyện hắn ở trên máy bay cưỡng ép cậu, nhân cơ hội liền đưa ra yêu cầu. “Về sau anh cũng không được làm xằng bậy!”
Trịnh Diệc Vi nở nụ cười quỷ dị. “Cái này thì không thể đáp ứng, hiện tại anh lại muốn làm xằng bậy…”
“Anh không phải nói thật chứ? Ưm… anh dám… đồ lưu manh… ưm…”
Hòn đảo nhỏ xinh đẹp chỉ có hai người, tạm quên đi hết mọi ưu phiền trên thế gian, ở trên bãi biển cát vàng mềm mại nhiệt tình giao hoan…
Ngày mai, là ngày nào trong tuầnNgày mai chúng ta đang ở đâuNgày mai, bầu trời không áng mây hay đổ mưa tầm tãNgày mai, cảnh vật tươi đẹp hay hoang tàn đổ nát…Đừng quan tâm, đừng để ýHãy nhớ, anh yêu emChúng ta mãi mãi bên nhau…Không ai biết trước được chuyện ngày mai, bọn họ chỉ biết bọn họ không phải Du Tu và Minh Triệt trong bộ phim “Vương”, bọn họ là Trịnh Diệc Vi và Tiềm Vũ, mặc kệ là xa lánh hồng trần tìm đến nơi thế ngoại đào nguyên hay sau khi trở về gặp phải phong ba bão tố gì, ngày mai, còn có ngày mai của ngày mai nữa, bọn họ vẫn mãi bên nhau…
Hoàn chính văn