Thẩm Tùng An trên đường tới vẫn luôn gọi cho Chiêm Ngọc nhưng vẫn không ai nghe, lo lắng đối phương gặp chuyện gì nên chạy ra bãi đỗ xe.
Quả nhiên, anh vừa đến liền thấy Chiêm Ngọc bị người ta nắm tay ấn trên xe mà kiệt lực giãy giụa.
Một màn này làm sắc mặt anh lạnh căm, bước nhanh tới chế trụ bả vai đối phương, đối phương ăn đau liền buông Chiêm Ngọc ngay sau đó anh nhanh nhẹn ném người.
Vừa rồi ở sau lưng không thấy rõ diện mạo người này, hiện tại thấy mới phát hiện nguyên lai là Vệ Thu Dung.
Thẩm Tùng An cũng không biết Chiêm Ngọc cùng Vệ Thu Dung bởi vì cái gì mà chia tay nhưng hành động vừa rồi của Vệ Thu Dung làm anh thập phần không vui, hàn ý đáy mắt càng nặng.
Mà Vệ Thu Dung cũng nương đèn đường nơi xa nhận ra Thẩm Tùng An.
Lại nói hắn ta cùng Thẩm Tùng An kỳ thật cũng không tính quen biết, ngay từ đầu hắn ta chỉ biết đối phương là minh tinh chưa từng có giao thoa, bất quá năm trước đối phương cự tuyệt làm đại ngôn cho công ty sản phẩm điện tử Vệ gia bọn họ mà không hề có đường thương lượng.
Hắn ta sở dĩ có thể dưới tình huống đối phương mang khẩu trang mà nhận ra là ai bởi vì trong khoảng thời gian này đối phương từng có nhiều tiếp xúc với Chiêm Ngọc, hắn ta cũng lưu ý một ít.
Thấy Thẩm Tùng An che chở Chiêm Ngọc, Vệ Thu Dung có một loại cảm giác hai người trước mặt là một đôi mà hắn ta là người ngoài. Loại ý thức này làm hắn ta cực kỳ không thoải mái, bé con lúc trước ở trong ngực mình làm nũng, lúc này lại được người đàn ông khác giấu sau lưng hắn ta sao mà chịu nổi.
Sắc mặt hắn ta càng ngày càng âm u, nhìn chằm chằm Chiêm Ngọc phía sau Thẩm Tùng An, giọng trầm mang theo dục vọng chiếm hữu nồng hậu nói: "Tiểu Ngọc, lại đây."
Giọng điệu mệnh lệnh trong miệng hắn ta làm Thẩm Tùng An nhíu mi, lệ khí chợt lóe qua đáy mắt vẫn che trước người Chiêm Ngọc, giọng lãnh đạm hỏi: "Cậu đang nói vô nghĩa gì thế?"
"Cùng mày có quan hệ hả?" Vệ Thu Dung táo bạo nhìn anh một cái, tiến lên muốn kéo tay Chiêm Ngọc.
Chiêm Ngọc theo bản năng lui lại nhưng sau lưng hắn là cửa xe căn bản không đường thối lui.
Mắt thấy tay Vệ Thu Dung sắp đụng tới góc áo, giây tiếp theo Thẩm Tùng An chế trụ tay Vệ Thu Dung cùng thời gian một tay của Vệ Thu Dung hung hăng định đánh qua mặt Thẩm Tùng An.
Nắm đấm vừa hung lại tàn nhẫn, Thẩm Tùng An phản ứng càng nhanh hơn một bước so với hắn ta, một tay mở ra vững vàng chặn nắm đấm sau đó dùng sức đẩy người ra.
Vệ Thu Dung vốn uống nhiều rượu bị anh đẩy lùi lại vài bước, thiếu chút nữa lại té ngã lần nữa, vừa đứng ổn lại tiếp tục nhào lên.
Lúc này Thẩm Tùng An không lại lưu tình, tay mắt lanh lẹ chế trụ cổ tay của hắn ta, ngay sau đó cổ tay linh hoạt lật tay hắn ta lộn ra sau lưng, một cái xoay người ấn mặt hắn ta lên động cơ.
Cánh tay truyền đến đau đớn làm Vệ Thu Dung hô nhỏ một tiếng, biểu tình có chút vặn vẹo: "Thằng chó, buông tao ra!"
Thẩm Tùng An lại ấn tay hắn ta một phen, cúi đầu nhìn hắn ta hỏi ngược lại: "Vừa rồi Chiêm Ngọc bảo cậu buông, cậu không nghe thấy hả?"
Dưới động tác của Thẩm Tùng An, Chiêm Ngọc nghe thấy cánh tay Vệ Thu Dung truyền đến tiếng vang rất nhỏ, nhớ tới trước đó mẹ từng đề qua Thẩm Tùng An từng là quán quân thi đấu võ ở thời thanh thiếu niên, sợ anh bẻ gãy tay Vệ Thu Dung hô một tiếng: "Thẩm ca!"
Thẩm Tùng An nghe thanh âm cậu, thu lực đạo, quay đầu nhìn về phía cậu: "Sao?"
"Thả anh ta ra." Chiêm Ngọc nói.
Thẩm Tùng An không khó xử Vệ Thu Dung, buông lỏng tay thối lui hai bước.
Vệ Thu Dung được tự do, mặt đen cử động cánh tay, nhìn chằm chằm Thẩm Tùng An trong ánh mắt đều là âm trầm tức giận, nắm tay đến phát ra tiếng rắc rắc.
Chiêm Ngọc cùng hắn ta ở bên nhau ba năm sao không biết hắn ta lúc này thẹn quá thành giận, sợ là đối Thẩm Tùng An ghi hận.
Nhưng này cùng Thẩm Tùng An có quan hệ gì chứ? Đối phương bất quá là chịu mình liên lụy thôi.
"Vệ Thu Dung."
Cậu nhìn Vệ Thu Dung, trong mắt toàn là thất vọng: "Anh chừng nào mới có thể tự đảm đương một chút? Tại đoạn cảm tình này, tôi không có lỗi người phản bội là anh, anh có tư cách gì mà bảo tôi tha thứ cho anh?"
Sắc mặt Vệ Thu Dung cứng đờ: "Tiểu Ngọc, anh......"
"Anh mỗi lần xin tôi tha thứ cũng là một lần nhắc nhở chuyện anh làm sau lưng tôi."
Cho dù chia tay, Chiêm Ngọc cũng chưa từng hối hận cùng oán hận Vệ Thu Dung bởi vì cảm tình ba năm không phải giả, vui sướng cũng từng tồn tại chân thật, đối phương cũng từng phủng cậu trong lòng.
Nhưng trong khoảng thời gian này tới dây dưa lại làm cậu thấy mệt mỏi mà trong lòng chưa bao giờ từng có.
Hít một hơi thật sâu, cậu áp phần ướt át dâng lên khoé mắt, nhìn Vệ Thu Dung nói: "Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, liền không cần tìm tới buông tha tôi đi."
"Tiểu Ngọc!" Vệ Thu Dung duỗi tay muốn kéo cậu bị cậu tránh đi, lòng bàn tay tóm lấy hư không.
Chiêm Ngọc chú ý tới nơi xa có người đi qua bên này, không muốn phiền toái không cần thiết, duỗi tay kéo kéo tay áo Thẩm Tùng An, giao chìa khóa xe cho anh thấp giọng nói: "Chúng ta đi thôi".
Thẩm Tùng An che chở cậu lên xe, sau đó vòng đến ghế điều khiển kéo cửa xe theo ngồi lên.
Xe chậm rãi rời đi, Vệ Thu Dung đứng tại chỗ, muốn đuổi theo nhưng chân lại không di chuyển một bước, bên tai không ngừng vọng lời Chiêm Ngọc mới nói.
—— Người phản bội là anh, anh có tư cách gì mà xin tôi tha thứ?
—— Không cần lại đến tìm tôi buông tha tôi đi.
—— buông tha tôi đi.
—— buông tha tôi đi.
Màn đêm yên tĩnh hạ xuống, hắn ta ngơ ngẩn nhìn hướng xe rời đi.
Sau một hồi, hầu kết nhẽ nhúc nhích, cuối cùng phát ra một tiếng nức nở khó nhịn.
Hắn ta biết, lúc này mình thật sự mất đi.
......
Thẩm Tùng An lái xe ra vườn trường Z đại, trong lúc này hai người đều ăn ý không có ra tiếng.
Sau một lúc lâu, anh lên tiếng đánh vỡ an tĩnh: "Xin lỗi."
Cùng lúc đó, Chiêm Ngọc cũng lúc mở miệng: "Xin lỗi."
Hai người đều vì đối phương xin lỗi sửng sốt, lại đồng thời mở miệng: "Sao lại nói vậy?"
Liên tiếp hai lần trăm miệng một lời, làm không khí nguyên bản có chút hòa hoãn.
Chiêm Ngọc cười nhợt nhạt một cái, nói: "Thẩm ca, vừa rồi cho anh thêm phiền toái, may mắn không có những người khác bằng không đối với anh ảnh hưởng không tốt."
Cái hắn gọi là ảnh hưởng, Thẩm Tùng An cũng không để ý, nếu vừa rồi mình tới muộn, không bảo vệ Chiêm Ngọc, mới là không nên.
"Không cần để ý." Thẩm Tùng An nói, "Còn đi xem phim không?"
"Vì cái gì không đi?" Chiêm Ngọc khó hiểu hỏi, nói xong mới phản ứng lại đối phương lo lắng cảm xúc mình bị Vệ Thu Dung ảnh hưởng, liền nói "Đương nhiên muốn đi, tuy vé phim không cần tiền cũng không thể lãng phí nha."
"Đúng rồi Thẩm ca, vừa rồi anh vì cái gì xin lỗi?" Chiêm Ngọc lại hỏi.
Thẩm Tùng An trầm mặc một chút, mới nói: "Tôi xuống tay có chút nặng, xin lỗi."
Chiêm Ngọc cứng họng, không nghĩ tới anh không chỉ giúp mình tới cái này cũng suy xét, chắc là từ chuyện vừa rồi biết mình cùng Vệ Thu Dung có quan hệ, cảm thấy mình sẽ đau lòng Vệ Thu Dung.
Ở trong ấn tượng của Chiêm Ngọc, Thẩm Tùng An vẫn luôn là một người thực ôn nhu.
Từ lần trước ở rạp hát cậu phát hiện Vệ Thu Dung ngoại tình, lại đến lúc này mình cùng Vệ Thu Dung tranh chấp, tựa hồ mỗi một lần mình chật vật anh đều vừa lúc xuất hiện.
Nghĩ đến cảnh tượng lần đầu tiên gặp, tầm mắt Chiêm Ngọc dừng ở túi áo vest trước ngực Thẩm Tùng An.
Nơi đó có một cái khăn màu đậm.
Ngày thường Thẩm Tùng An mặc hưu nhàn, khăn tay sẽ ở chỗ cổ tay, hôm nay mặc vest chính thức, khăn tay liền gấp thành hoa đeo trước ngực.
Chiêm Ngọc nhớ tới khăn tay cách văn màu xanh biển mình cất trong hộp ở nhà kia.
Nếu ngày nào đó thấy khăn tay Thẩm Tùng An có thể bị dọa nhảy dựng không? Ngày thường anh đều một bộ tự nhiên ổn trọng, bộ dạng bị mình dọa nhảy dựng hẳn là rất mới lạ đi.
Chiêm Ngọc bị loại tâm lý đùa dai chọc cho vui vẻ, nghe Thẩm Tùng An ra tiếng dò hỏi mới phát hiện mình thế nhưng không tự giác liền cười lên tiếng.
"Cậu cười cái gì?" Thẩm Tùng An lại hỏi một lần.
"Không có." Chiêm Ngọc dùng một tiếng ho khan che dấu, đang muốn nói sang chuyện khác, một cái khăn tay sạch sẽ liền đưa tới trước mặt.
Cậu không khỏi sửng sốt một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Tùng An, phát hiện đối phương đã gỡ khăn tay trong túi xuống.
Lúc này là giao lộ đèn xanh đèn đỏ, Thẩm Tùng An dừng lại, nghiêng đầu nhìn về phía cậu, nói: "Cậu vừa rồi vẫn luôn nhìn cái này là muốn sao?"
Anh nói làm Chiêm Ngọc có chút 囧, như đứa nhỏ hư bị bắt, xua tay nói: "Không phải, tôi tùy tiện nhìn......"
Lời còn chưa dứt, Thẩm Tùng An kéo tay cậu qua trực tiếp đặt khăn tay lên lòng bàn tay cậu, nói: "Sạch sẽ, nhận đi."
Lời này của anh giống như đúng lần đầu tiên gặp ở rạp hát.
Chiêm Ngọc nắm khăn tay tính chất mềm mại, trong xe an tĩnh nhìn anh.
Lúc chạm tới đáy mắt mềm mại cùng không tiếng động trấn an, Chiêm Ngọc đột nhiên không có ý niệm chối từ, đáy lòng bởi vì Vệ Thu Dung mà khói mù quanh quẩn không tiêu tan cũng trong khoảnh khắc như biến nhẹ hơn nhiều.
Người này ôn nhu kịp thời lại gãi đúng chỗ ngứa làm người ta như tắm mình trong gió xuân.
Chiêm Ngọc cầm lòng không được cúi đầu cười một cái, buộc khăn trong tay, rồi sau đó nâng cằm lên, giọng thoải mái nói: "Vừa lúc, một hồi xem phim điện ảnh hẳn là dùng tới, anh đừng trách tôi cọ nước mắt nước mũi lên đó."
Nhận thấy tâm tình cậu rốt cuộc biến tốt, Thẩm Tùng An âm thầm thở ra nhẹ nhàng cũng cười khẽ một tiếng: "Đây là vinh hạnh của nó."
Hai người đến rạp chiếu phim cách thời gian chiếu còn mười lăm phút, Thẩm Tùng An khóa kỹ xe, nói với Chiêm Ngọc: "Cậu vào trước, tôi đi mua đồ uống."
"Từ từ." Chiêm Ngọc giữ tay áo anh, đề nghị, "Tôi đi, anh vào trước."
Thẩm Tùng An biết cậu băn khoăn cái gì nhưng đây là lần đầu tiên hai người xem điện ảnh sao có thể để Chiêm Ngọc chạy chân mua uống, dứt khoát nói: "Cùng đi đi."
Bọn họ không cần lấy vé, trước mắt cũng còn thời gian, Chiêm Ngọc thấy anh cũng không để ý bị vây xem cũng không có kiên trì cùng đi tiệm trà sữa ở rạp chiếu phim.
Hai người đều bộ dạng thập phần xuất chúng, đi vào liền khiến mọi người chú ý.
Thẩm Tùng An tuy đeo khẩu trang, nhưng người quen thuộc anh vẫn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra, tiệm trà sữa nho nhỏ có tiếng kinh hô không nhỏ.
"Là Thẩm ca!"
"Thật sự!! Anh ấy đang mặc bộ vest đóng phim hôm nay! Thật soái!"
"Bên cạnh anh ấy là ai, lớn lên cũng quá xinh đẹp đi?!!"
Hai người chịu đủ chăm chú, Chiêm Ngọc ở quầy bar, nghe phía sau truyền đến thảo luận nhỏ giọng mà nói với Thẩm Tùng An: "Sớm nói với anh tôi tới mua, đều là fans của anh."
Cậu mới vừa nói xong, mặt sau đột nhiên truyền đến thanh âm hưng phấn: "Là Tiểu Ngọc!!! Là Tiểu Ngọc thực sự!!"
Chiêm Ngọc: "......" Chẳng lẽ ngày thường mình là giả sao?
Thẩm Tùng An đã bỏ khẩu trang, cúi đầu mỉm cười nhìn cậu một cái: "Fans của tôi?"
Bên tai Chiêm Ngọc có chút nóng lên, có loại thẹn thùng lật xe, nghẹn ra hai chữ: "...... Ngoài ý muốn."
Thẩm Tùng An thấy tai cậu hồng hồng, trên mặt mang theo 囧 bộ dáng thập phần đáng yêu, như lông chim khiêu khích quét qua tâm can anh, vừa ngứa vừa tê.
Bất quá trước mắt có bao người, anh cũng không tiếp tục trêu ghẹo Chiêm Ngọc mà hỏi cậu muốn uống cái gì.
"Cái này." Ngón tay thon dài của Chiêm Ngọc chỉ trà sữa trên menu, "Thêm trân châu, dừa, khoai, đậu đỏ, siro......"
Cậu thêm một đống lớn đồ, cuối cùng ngẩng đầu cong mắt cười một cái với nhân viên công tác, nói: "Nhiều đường, cảm ơn."
Bộ dạng cậu cong mắt cười, thật sự vừa mềm lại ngọt.
Nhân viên công tác như cậu bé lớn còn là học sinh bị nụ cười lung lay, ngơ ngác mà nhìn cậu, trong lúc nhất thời quên trả lời.
Thẩm Tùng An thấy thế, mặt không biểu tình duỗi tay gõ gõ mặt bàn, kéo về lực chú ý của đối phương.
Nhân viên công tác lấy lại tinh thần, ý thức được mình thế mà nhìn Chiêm Ngọc đến ngây ngốc, mặt bạo hồng lắp bắp nói: "Được, ngài chờ một lát."
Nói xong lại hỏi Thẩm Tùng An cần uống cái gì.
Thẩm Tùng An ngày thường rất ít khi uống trà sữa liền nói: "Cùng cậu ấy giống."
"Được, lập tức xong."
Nhân viên công tác đưa đơn của hai người đi sau đó rất nhanh mang đồ lại đặt trên quầy bar.
Thẩm Tùng An nhìn hai ly lớn trước mắt nhét đầy đủ loại cơ hồ không thấy sữa trong trà sữa, biểu tình có chút không thể tưởng tượng, trầm mặc một chút, hỏi: "............ Đây là trà sữa?"
"Không phải nha." Chiêm Ngọc lấy một ly, cười tủm tỉm nói, "Đây là cháo bát bảo."
Thẩm Tùng An: "............"
Thôi, cháo bát bảo thì cháo bát bảo đi.