Anh Đừng Bắt Nạt Em

Chương 12

Edit: Ryal

Khương Ngạn Hi ngơ ra một lúc, vô thức nhìn vào mắt Tô Hoài.

Vài giây sau cậu lại chợt xoay mặt sang phía khác, nghiêm túc tự hỏi.

Cái nào vui hơn nhỉ?

Tô Hoài thấy Khương Ngạn Hi trầm ngâm thì tựa người vào ghế dựa, khóe miệng khẽ cong, bình thản nói: “Em cứ nghĩ đi, phải trả lời anh trước khi đến quần đảo nhiệt đới ở bán cầu Bắc đấy nhé”.

Khương Ngạn Hi nhìn anh đã thiu thiu ngủ, ngẩn ngơ.

Khi nhắm mắt lại, lông mi anh trông càng dài. Tai cậu hơi đỏ lên, lập tức mất tự nhiên dời mắt.

Khương Ngạn Hi cũng chầm chậm tựa người ra sau, nhẹ nhàng hít một hơi rồi nhắm mắt lại.

Pheromone mùi cỏ mùa hạ rất nhạt thoang thoảng đâu đây.

Tai Khương Ngạn Hi cứ nóng bừng, đôi má dễ cưng cũng ưng ửng đỏ.

Đàn anh đang ngủ bên cạnh cậu này.

Chuyện có mơ cậu cũng chẳng dám mơ tới lại trở thành sự thật rồi.

Tô Hoài cũng chẳng ngờ anh chỉ thuận miệng trêu tí thôi mà Khương Ngạn Hi lại đơ hết tám triệu tế bào não.

Bay hết tám tiếng đồng hồ, Khương Ngạn Hi không ngủ nổi phút nào.

Giữa đường Tô Hoài “đánh thức” cậu hai lần dậy ăn đồ ăn ngon.

Lúc tiếp viên tới phục vụ, tầm mắt cô cứ kích động đảo qua đảo lại giữa hai người.

A a a a là chồng chồng Hỉ Hoan kìa!

Ăn xong, Tô Hoài gọi cho Khương Ngạn Hi một phần kem socola.

Mắt cậu sáng lấp lánh, xúc một muỗng kem nhập khẩu vào miệng, trên đầu như có từng đóa hoa chanh nho nhỏ trôi nổi trong hạnh phúc.

Tô Hoài mặc áo len dệt đen huyền, xắn tay áo lên tận bắp tay. Anh lười biếng chống cằm, mỉm cười nhìn cậu: “Bao nhiêu năm rồi mà khẩu vị em vẫn thế nhỉ”.

Khương Ngạn Hi đội mũ len, nghi hoặc ngậm chiếc muỗng quay sang, đôi mắt sáng rực hơi mở to như đang hỏi: Sao anh biết được?

Tô Hoài chẳng đáp, chỉ đánh giá một câu rất mơ hồ: “Chỉ có khẩu vị là không đổi thôi”.

Khương Ngạn Hi: “???”.

Tô Hoài ngẩng đầu xem giờ, còn một tiếng nữa là hạ cánh. Anh hỏi: “Sắp hết thời gian làm bài rồi đấy, em có đáp án chưa?”.

Chẳng hiểu sao Khương Ngạn Hi đột nhiên căng thẳng trong nháy mắt, cậu nuốt xuống, chọc chọc chiếc muỗng vào ly kem rồi gật gật đầu.

Tô Hoài chờ mong nhìn cậu, ra hiệu cậu có thể đáp lời.

Khương Ngạn Hi cúi đầu chọc kem, đôi môi bị liếm tới mức thắm đỏ khẽ hé, cậu nhỏ giọng: “Như nào cũng vui ạ”.

Tô Hoài nhíu mày, khoanh tay tựa người ra sau, hơi híp mắt: “Không được chơi xấu”.

Chiếc muỗng trong tay Khương Ngạn Hi lúng túng dừng lại: “…”. Bị phát hiện mất ùi.

Tô Hoài buồn cười nhìn vẻ mặt cậu: “Chỉ được chọn một thôi nha”.

Khương Ngạn Hi vô tội nhìn anh: “…”.

Tô Hoài: “… Cũng không được tỏ vẻ dễ thương nữa”.

Khương Ngạn Hi bướng bỉnh mím môi.

Tô Hoài bị biểu cảm ngốc nghếch dễ thương của Khương Ngạn Hi làm cho thòng cả tim. Anh khẽ thở dài, vươn tay vỗ đầu cậu, nhắc nhở với đôi mắt dịu dàng: “Kem ngon không?”.

Khương Ngạn Hi gật đầu: “Có ạ”.

Tô Hoài tiếp tục từ từ thò củ cà rốt ra dụ dỗ, ôn hòa hỏi: “Em muốn ăn nữa không?”.

Khương Ngạn Hi lắc đầu: “Một ly là đủ rồi ạ”.

Tô Hoài: “…”.

Tô Hoài: “… Không phải bây giờ”.

Khương Ngạn Hi nghĩ ngợi, đột nhiên ngộ ra gì đó rồi nói: “Nhà em còn nhiều lắm”.

Tô Hoài: “…”.

Anh cạn lời buông tay, trên môi vẫn giữ nụ cười: “Ừm. Thôi, em cứ ăn đi”.

Khương Ngạn Hi thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục cúi đầu sung sướng ăn từng muỗng kem nhỏ.

Tô Hoài tiếp tục chống cằm nhìn bé thỏ yên tĩnh ăn kem, phì cười trong im lặng.

Rốt cuộc sao anh phải vội vàng cơ chứ?

Mũ len hơi to, lúc Khương Ngạn Hi cúi đầu ăn nó cứ tuột xuống mắt, thi thoảng cậu cứ phải kéo kéo mũ lên.

Tô Hoài giúp cậu cởi mũ xuống một cách rất đỗi tự nhiên.

Chỉ là một hành động nhỏ mà thôi, nhưng thân thể hai người lại cứng đờ.

Chiếc gáy đẹp trắng nõn của Khương Ngạn Hi đột ngột lộ ra.

Tuyến thể nhẵn mịn chưa từng bị Alpha chạm vào xuất hiện trước mắt Tô Hoài đầy chói lọi.

Giọng Thiệu Văn Dư đột nhiên vọng tới từ phía sau: “Yo Hoài ei, sắp tới nơi rồi, đi thay quần áo không? Anh phải cởi bớt hai món ra không thì thành bánh bao hấp mất. Bạn cặp đối xử với anh ‘tốt’ quá mà, chọn cái bộ này cho anh mặc cơ đấy, tuyệt vời”.

Mí mắt Tô Hoài giần giật, anh cấp tốc đội lại mũ cho Khương Ngạn Hi, che đi cần cổ đang cứng đờ vì ngơ ngác của cậu.

Thiệu Văn Dư bước tới trong chớp mắt, thông cảm vỗ vai anh: “Bé cưng tình đầu cũng hăng hái quá, trông chú nóng tới mức đỏ cả tai rồi kìa, đi không?”.

Vẻ mặt Tô Hoài bình thản, anh lạnh lùng gạt tay y ra: “Tự túc đi”.

Mãi tới khi máy bay đáp xuống đảo H – hòn đảo chính ở quần đảo MK, Tô Hoài và Khương Ngạn Hi vẫn chưa được tự nhiên cho lắm.

Chương trình sẽ bắt đầu ghi hình ngay khi mọi người bước xuống.

Tô Hoài không nắm tay Khương Ngạn Hi nữa, anh chỉ lịch thiệp giơ tay cách vai cậu một khoảng, dẫn cậu bước khỏi sân bay.

Công tác bảo mật của tổ chương trình rất được, ở sân bay không có fan ra đón mà chỉ có các khách du lịch bình thường.

Nhóm khách mời bước khỏi sân bay theo cửa VIP, nên không bị ai phát hiện.

Quần đảo MK là thắng cảnh nổi tiếng toàn cầu, một năm bốn mùa lúc nào cũng là mùa thịnh của ngành du lịch.

Nó được tạo thành từ ba hòn đảo to và một số đảo nhỏ, hòn đảo nào cũng vô cùng đặc sắc.

Khi họ rời sân bay, theo múi giờ của quần đảo MK thì đã là rạng sáng, sông Ngân như dải lụa mờ ảo uốn lượn trên bầu trời đêm trong trẻo.

Gió đêm nhiệt đới nóng ẩm mang theo vị mặn của biển ập tới.

Vừa ra khỏi sân bay đã thấy những hàng cọ cao to mang tính biểu trưng của hòn đảo, các du khách đủ màu da và màu tóc mặc quần áo mùa hè nhẹ nhàng thoải mái – kính râm phối với sơ mi hoa, chân dài vai rộng, các Alpha đẹp đẽ và các Omega xinh xắn xuất hiện khắp nơi.

Vẻ mặt họ đều thản nhiên, thoạt trông đầy sức sống.

Như thể ai mang nỗi phiền 9 giờ đi làm, 5 giờ về nhà tới đây thì đó chính là kẻ tội đồ bị cấm nhập cảnh vậy.

Từ nhỏ tới lớn Khương Ngạn Hi chưa ra nước ngoài bao giờ, ngay cả số lần rời khỏi Chi Thành cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lần đầu tiên cậu được tới đảo du lịch.

Cảnh tượng xa lạ này khiến cậu căng thẳng và lo lắng, nhất thời bị cảm giác mới mẻ đè cho xẹp lép.

Chỉ có hai cặp đôi mặc quần áo mùa đông đứng bên vệ đường là lệch tông hoàn toàn với thế giới rực rỡ như lửa này.

Tuy hai người nổi tiếng nhất là Tô Hoài và Thiệu Văn Dư đều đã đeo kính râm nhưng vóc người chói lóa vẫn không giấu nổi sau lớp quần áo mùa đông dày sụ, khí chất người nổi tiếng tự bại lộ trước nơi đông người, nên họ vẫn rất được các du khách chú ý.

Đoàn đội quay chụp với quy mô khoa trương cũng chẳng khiến ai lơ là cho nổi.

Tiếng thét chói tai bắt đầu lan rộng.

“Trời ơi! Là nam thần Alpha kìa!! ‘Giao ước thánh thần’ kì tám được quay ở MK!”.

“Chồng chồng Hỉ Hoan kìa a a a!”.

“Couple thứ hai là ca thần và Kỷ Vũ! Không ngờ còn xuất hiện một cặp cả hai là siêu sao nữa!!”.

“Ha ha ha ha, xem họ mặc nhiều chưa kìa, chắc chắn bị tổ chương trình phạt rồi!”.

“Úi úi úi xin nghỉ đi du lịch là đúng, đời này tôi thỏa mãn rồi!”.

Trước đoàn người đông đúc, hai cặp đôi nhận được thẻ nhiệm vụ chính thức rồi nhanh chóng chia làm hai chiếc xe do tổ chương trình chuẩn bị sẵn.

Đoàn người dần mất trật tự, cảm giác mới mẻ trong Khương Ngạn Hi bị nhấn chìm trong nỗi lo âu, cậu bất an cúi đầu.

“Hoài Hoài đẹp trai quá!!”.

“Nam thần Alpha ơi em yêu anh!”.

Tô Hoài vắt áo khoác và khăn quàng trên tay, mở cửa cho Khương Ngạn Hi lên xe trước.

Anh quay đầu mỉm cười với các fan đang lớn tiếng hô tên mình, ra hiệu cho họ nhỏ giọng lại.

Các fan hoa cả mắt, suýt thì phát tình tập thể, nước mắt ròng ròng mà che miệng để ngăn mình thét lên theo bản năng.

Đội trợ lí và tổ chương trình cũng chia thành hai nhóm trên hai xe buýt, bắt đầu đi tới hai điểm ghi hình khác nhau.

Xe đi được một đoạn, những tiếng ồn ào huyên náo khiến Khương Ngạn Hi kinh hồn bạt vía mới dần biến mất.

Dường như Tô Hoài rất quen với nơi này, anh lấy thẻ nhiệm vụ, đọc địa chỉ khách sạn rồi nhẹ nhàng lái xe vào con đường rộng rãi sáng ánh đèn điện trên đảo H.

Thấy trên trán Khương Ngạn Hi toát một lớp mồ hôi mỏng, anh nhẹ nhàng dùng ngón tay áp vào trán cậu, đồng thời giảm nhiệt độ điều hòa trên xe: “Nóng à em? Em cởi áo khoác ra cũng được”.

Tổ chương trình vẫn chưa đưa ra nhiệm vụ để lấy va li về, phải tìm được khách sạn mới được phát thẻ nhiệm vụ.

Khương Ngạn Hi lắc đầu: “Không sao đâu ạ”.

Cậu đang toát mồ hôi lạnh, do ban nãy lo lắng quá đỗi.

Khương Ngạn Hi nhìn vành tai ửng đỏ của Tô Hoài, nhỏ giọng: “Anh nóng lắm ạ?”.

Tô Hoài thành thạo lái xe trên đường cao tốc cạnh bờ biển, tranh thủ nghiêng đầu cười động viên cậu: “Không sao đâu”.

Khương Ngạn Hi đã chú ý từ khi xuống máy bay rồi – tai Tô Hoài cứ đỏ ửng cả lên, rõ ràng lúc trước vẫn bình thường.

Cậu cảm thấy chắc chắn là do đàn anh đã mặc quần áo dày khá lâu.

Cậu càng nghĩ càng tự trách tới mức không ngẩng nổi đầu, ngay cả bờ biển đêm nổi tiếng là thần bí ở đảo H cũng chẳng có tâm trạng ngắm nghía.

Cậu chỉ muốn nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ nhận va li để đàn anh được thay quần áo mà thôi.

Tô Hoài chăm chú lái xe, hơi thở anh dần nặng xuống, anh nhíu mày thật khẽ khi Khương Ngạn Hi dời mắt.

Quả thực anh thấy rất nóng.

Nhưng không phải do quần áo.

Tuyến thể sau gáy hình như đang nóng bừng, xao động.

Kì mẫn cảm của anh tới sớm hơn mọi lần.
Bình Luận (0)
Comment